"Yên Nhi, em nói gì vậy, sau khi chúng ta tách nhau ra thì Hình thiếu đã cứu chị và Giang Ly. Nếu như không có Hình thiếu thì chỉ sợ chị không còn mạng để trở về căn cứ nữa rồi." Lưu Thấm Nhã lập tức thanh minh quan hệ giữa cô ta và Hình Liệt Phong, lúc nói thì vẫn không quên dựa sát vào người Bác Dương, vẻ mặt có chút khiếp sợ, giống như không thể tin được Đường Yên sẽ như vậy nói cô ta.
"Ồ! Là nhìn lầm rồi sao?"
Nhìn thấy Lưu Thấm Nhã rất tự nhiên, Đường Yên nhíu mày trào phúng, Miêu Trạch ở bên cạnh cũng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn hai bên ngã tư đường ngõ Hộ Bộ, đột nhiên ở trước ngõ truyền đến tiếng động rất lớn đồng thời có không ít người chen chúc đi đến đó.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Đường Yên quay qua nhìn Bác Dương hỏi.
Bác Dương lui về phía sau hai bước, kín đáo né tránh Lưu Thấm Nhã đang dựa vào đi người mình, sau đó cười với Đường Yên, trả lời: "Bên cạnh ngõ Hộ Bộ là nghiệp đoàn dị năng giả của căn cứ, là nơi công bố nhiệm vụ, đột nhiên náo nhiệt như vậy thì chắc hẳn là vừa có người hoàn thành nhiệm vụ từ bên ngoài trở lại! Yên Nhi có muốn tới xem thử hay không?"
"Vâng!" Đường Yên gật đầu, tò mò đi về phía đám người: “Anh Bác Dương, nghiệp đoàn dị năng giả ở chỗ nào? Làm cái gì vậy?"
"Nghiệp đoàn dị năng giả là một tổ chức dị năng giả được căn cứ thành lập rồi chọn năm dị năng mạnh nhất làm trưởng nghiệp đoàn, những nhiệm vụ mà căn cứ phát ra đều do nghiệp đoàn dị năng giả quản lí. Dựa vào mức độ khó dễ khác nhau mà phân chia nhiệm vụ thành những cấp bậc không giống nhau, cấp cao nhất là SSS, cấp thấp nhất là E, cho đến bây giờ thì nghiệp đoàn dị năng giả mới chỉ phát ra nhiệm vụ cấp S, như là quét sạch đàn tang thi ở thành phố Thanh Ninh, tra xét tình huống của thú biến dị quanh thành phố Thanh Ninh..." Bác Dương nhỏ giọng giải thích ý nghĩa tồn tại và trách nhiệm của nghiệp đoàn dị năng giả cho Đường Yên nghe.
"Ý định thành lập nghiệp đoàn dị năng giả này là do ai đề ra? Không sợ người bình thường bạo động hay sao?" Đường Yên nghi ngờ nói.
Căn cứ có hơn mười vạn người mà dị năng giả chỉ chiếm số ít còn người bình thường chiếm đa số. Nghiệp đoàn dị năng giả xuất hiện sẽ khiến cho người bình thường oán giận, sau khi tận thế buông xuống, dị năng giả dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình nên rõ ràng cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, nghiệp đoàn dị năng giả thành lập lại càng tăng thêm mặt cực đoan này. Ai cũng muốn sống sót nhưng cho dù tài nguyên có nhiều, ăn mãi sớm hay muộn gì cũng hết.
"Nghiệp đoàn dị năng giả tuyên bố nhiệm vụ không giới hạn chỉ dị năng giả, người bình thường cũng có thể nhận nhiệm vụ của nghiệp đoàn dị năng giả, tuy nhiên giới hạn ở cấp B, trên cấp B thì cho dù là dị năng giả cũng không dám tùy tiện nhận nó." Bác Dương nhẹ nhàng giải thích, nếu nghiệp đoàn dị năng giả hạn chế người bình thường tham gia thì cho dù dị năng giả có mạnh hơn nữa cũng không địch nổi, dù sao người bình thường cũng chiếm đại đa số.
Lưu Thấm Nhã nhìn đám người Đường Yên càng lúc càng xa, cắn chặt hàm răng, trong mắt xẹt qua oán hận.
Trước cổng nghiệp đoàn dị năng giả đứng đầy người, mọi người đều cố gắng rướn cổ lên nhìn vào bên trong, có một số người thì châu đầu ghé tai bàn luận với nhau.
Bác Dương kéo người thanh niên đang bàn luận ở bên cạnh lại hỏi: "Nghiệp đoàn đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nơi này lại tụ tập nhiều người thế này?"
Người thanh niên kia có vẻ không kiên nhẫn, sau khi quay lại định mắng một trận nhưng khi nhìn thấy là Bác Dương thì trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi: “Ba ngày trước Tôn Hạo của nghiệp đoàn dị năng giả đã nhận nhiệm vụ quét sạch tang thi ở xung quanh thành phố Thanh Ninh, đội của Tôn Hạo có ba mươi người nhưng chỉ có không đến mười người sống sót trở về căn cứ, nghe nói là bị thú biến dị theo dõi. Vừa rồi tôi còn thấy Tôn Hạo khiêng một con heo biến dị, người mấy bên cạnh còn xách theo cái gì đó máu chảy đầm đìa."
"Cái gì?" Sắc mặt Bác Dương đột ngột thay đổi, cả người căng cứng.
Đường Yên kinh ngạc, xoay người nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Bác Dương, nghi ngờ nói: "Anh Bác Dương, anh làm sao vậy?" Chuyện thú biến dị ở căn cứ cũng không phải là bí mật gì, tại sao sắc mặt Bác Dương lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, chẳng lẽ thú biến dị này có cái gì đó không thích hợp?
"Loại động vật có vú đã bắt đầu biến dị, điều này biểu thị bệnh độc tang thi đang tiến triển rất nhanh, cực kì có khả năng ảnh hưởng đến loài chim..." Bác Dương không nói toàn bộ tuy nhiên ý nghĩa trong câu nói lại làm cho sắc mặt Đường Yên trầm xuống, nếu cả loài chim cũng phát sinh biến dị thì tình huống càng trở nên càng không thể cứu vãn được. Đột nhiên Đường Yên nhớ tới ở thôn Hoàng Bắc, Hạ Dĩnh đã đúng phải đàn chuột biến dị, lát nữa cô phải đưa con chuột biến dị kia cho ông xem mới được.
“Rất nghiêm trọng sao?" Miêu Trạch ngây thơ nhìn sang, nghi hoặc hỏi Bác Dương.
"Ừ!" Bác Dương nghiêm túc gật đầu, một khi tốc độ tiến hóa ở ngoài dự đoán thì sẽ dẫn đến kết cục khó lường, số liệu của trung tâm nghiên cứu sinh hóa theo không kịp, đến lúc đó huyết thanh dị năng giả không cách nào ngăn chặn được bệnh độc tang thi thì cả dị năng giả cũng sẽ gặp phải hiểm cảnh.
"Anh Bác Dương, anh có biết người nào bên quân đội chịu trách nhiệm việc này không?" Đường Yên hỏi.
"Người cầm quyền quân đội của căn cứ là nhà họ Hạ, ngoại trừ nhà họ Hạ thì còn có nhà họ Từ, nhà họ Hình, nhà họ Chân, nhà họ Trịnh. Trước tận thế thì mấy nhà đó đều là tầng cao của căn cứ, trong đó thực lực của nhà họ Hạ và nhà họ Từ là mạnh nhất, hai nhà này lại có quan hệ chặt chẽ, ngầm lấy nhà họ Hạ làm chủ, thực lực của nhà họ Trịnh thì hơi kém nhưng trong tay lại có lương thực, ở căn cứ cũng coi như là vang dội." Bác Dương mở miệng giải thích nói, việc này cũng không phải là bí mật ở căn cứ, chỉ cần hơi để ý thì cũng biết "Không phải thế lực nhà họ Hình ở vùng Hoa Nam sao? Tại sao ngay đến cả căn cứ Thanh Long cũng có thể chen một tay bào được?" Đường Yên chấn động, sớm như vậy mà nhà họ Hình đã như hổ rình mồi sao? Chẳng lẽ nhà họ Hạ cứ bỏ mặc như vậy, các thế hệ sau của nhà họ Hạ, cho dù không kể đến Hạ Dĩnh thức tỉnh dị năng hệ mộc rất hiếm có thì ở các phương diện khác Hạ Bác cũng không thua kém Hình Liệt Phong chút nào, như vậy có nghĩa là nhà họ Hạ thật sự không hề phòng bị nhà họ Hình...
"Đây là chuyện của bọn họ, không liên quan đến chúng ta, Yên Nhi, em đừng có nhúng tay vào việc này." Bác Dương hơi híp mắt, ngắt lời Đường Yên, thật ra căn cứ này không hề bền chắc như thép mà mọi người nhìn thấy, này mấy nhà chẳng qua thì phô bày thế lực ở ngoài sáng, riêng về thứ mà bọn họ cố gắng che giấu mới là thứ làm cho người ta sợ hãi, ở tận thế, lòng người khó lường, ngoài trừ quyền lợi thì cứt mèo còn sạch sẽ hơn rất nhiều người!
Nghe Bác Dương nói xong thì Đường Yên tỏ vẻ mình đã hiểu rõ, gật đầu, sợ là ông không muốn cô ở chung với mấy người này, đột nhiên Đường Yên thoáng thấy một bóng dáng trong đám người, trong lòng đột nhiên nảy mạnh, là hắn....Trương Tùng, Trương Tùng trông coi cửa Nam của căn cứ, lúc này hắn xuất hiện ở nơi này làm cái gì?
Mỗi ngày ở căn cứ không đến một vạn thì cũng hơn một ngàn lượt người ra ra vào vào, hắn không ở cửa Nam làm việc mà lại đến nghiệp đoàn dị năng giòalàm gì, tầm mắt Đường Yên dừng ở bộ quần áo màu đen trên người Trương Tùng, hình như bên trong có che dấu thứ gì đó? Trương Tùng là người mà Hình Liệt Phong cài vào trong căn cứ, ở mặt ngoài thì là người nhà họ Hạ nhưng thật ra lại là người của Hình Liệt Phong, việc này ở trong căn cứ chắn ngoài Hình Liệt Phong thì cũng chỉ có Trương Tùng mới biết rõ ngọn ngành.
Trương Tùng hết nhìn đông rồi lại tới nhìn tây, bước chân có chút hoảng loạn, vẻ mặt khẩn trương nhưng những người xung quanh đều nhìn chằm chằm Tôn Hạo trong nghiệp đoàn dị năng giả nên không ai chú ý tới sự xuất hiện đột ngột của Trương Tùng.
"Anh Bác Dương, anh dẫn Miêu Trạch và Mạnh Lộ về trước đi, em đi một chút rồi sẽ trở lại!" Đường Yên nói xong thì lập tức chen lấn vào trong đám người.
Bác Dương kinh ngạc nhìn Đường Yên mới chỉ hai ba giây đã biến mất ở trước mắt mình, miệng hơi há ra, vẻ mặt có chút ảo não, nếu như bị thầy biết anh lạc mất Yên Nhi thì khẳng định anh không thể sống để nhìn thấy thái dương ngày mai, ai mà không biết thầy thương Yên Nhi nhất. Bác Dương xoay người hung tợn trừng Miêu Trạch và Mạnh Lộ, đều là do hai tên nhóc thúi này, nếu không thì làm sao Yên Nhi có thể thoát khỏi anh. Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai người xong thì Bác Dương nhanh chóng trở về trung tâm nghiên cứu sinh hóa, nói chuyện của Tôn Hạo cho thầy nghe để tập trung nghiên cứu phát triển huyết thanh đời thứ hai trước tiên.
Miêu Trạch, Mạnh Lộ nhìn nhau, lập tức cúi đầu, giả bộ như cái gì cũng không biết.
Bên này, Đường Yên bám lấy Trương Tùng gắt gao, kiếp trước cô là một bộ đội đặc chủng, trinh sát đối với cô mà nói thì không phải là chuyện lớn cho nên cô không lo lắng mình sẽ bị Trương Tùng phát hiện, lúc này đã gần hoàng hôn, đèn ở căn cứ cũng đã sáng lên, nó không giống với đèn huỳnh quang trước tận thế mà là một loại đèn huỳnh quang hơi mờ làm cho mọi thứ mà nó chiếu sáng giống như bị bao phủ bởi sương mù. Bốn phía của căn cứ được bao bọc bởi tường thành, hơn nữa còn có vách núi và rừng rậm ngăn cách nên cho dù có ánh đèn thì cũng sẽ không hấp dẫn bọn tang thi đang ngủ đông trong bóng tối ra.
Dựa theo ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt như sương khói, Đường Yên khéo léo che dấu cái bóng của mình in ở trên mặt đất, tập trung nhìn Trương Tùng đang cẩn thận nhìn khắp bốn phía, lông mày nhíu chặt, Trương Tùng hành động cẩn thận như vậy, rốt cuộc là hắn định làm cái gì?
Mới vừa vào căn cứ nên Đường Yên không rõ bố cục của căn cứ nhưng cô biết Trương Tùng càng đi càng xa, từ lúc ban đầu là nhà cao tầng đến bây giờ chỉ còn nhà trệt, sinh sống ở quanh đây phần lớn là người thường không có năng lực lao động (cái gọi là năng lực lao động ở tận thế nó khác bình thường nhé mấy bạn), chỉ dựa vào việc xây dựng căn cứ để miễn cưỡng sống sót (kiểu xây nhà trệt, làm đường, làm bậy bạ ấy).
Đi theo Trương Tùng khoảng nửa giờ thì Đường Yên mới thấy Trương Tùng đi vào một căn nhà hai tầng, bóng dáng Đường Yên linh hoạt như báo săn, ẩn núp đi vào theo, đột nhiên cô nhớ tới những thiết bị thông tin trong không gian, nhất định phải tìm cơ hội để làm một số thứ trước kia mới được, không có những thứ thiết bị đó thì giống như mất một cánh tay, làm cái gì cũng không quen.
“Tôi đã nói là không có gì việc gì lớn thì đừng liên lạc với tôi, hiện tại căn cứ đang nhìn tôi chằm chằm, nếu như bị người nào đó phát hiện thì rất phiền toái." Trong phòng vang lên một giọng đàn ông lạnh nhạt chậm rãi nhưng khó nén được sự tàn nhẫn trong đó.
"Dạ." Trương Tùng lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: " Ba ngày trước Tôn Hạo rời khỏi căn cứ để ra ngoài quét sạch tang thi, hôm nay anh ta đã trở về căn cứ đồng thời cũng phát hiện không ít thứ. Đại thiếu, anh xem này...."
Trương Tùng cẩn thận cởi áo khoác đen bên ngoài để lộ thứ đồ mà mình giấu ở bên trong, là một cái hộp xốp màu trắng, bên trong đó là một con chuột biến dị máu chảy đầm đìa, cái đầu của con chuột biến dị đó cỡ bằng con mèo, khuôn mặt dữ tợn, móng nhọn sắc bén hơi lộ ra ngoài.
"Chuột biến dị, cậu lấy ở đâu ra vậy?" Giọng điệu của người đàn ông đó trở nên gấp gáp, cẩn thận nhận lấy hộp xốp mà Trương Tùng đưa, người nó đưa lưng về phía ánh sáng nên Đường Yên không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta.
"Đám người Tôn Hạo mang về, nghe Lý Quân bên cạnh Tôn Hạo nói là có phát hiện Ba Hành Giả ở thành phố Thanh Ninh, một Ba Hành Giả có thể chiến đấu với mười Thiểm Thực Giả, nếu Ba Hành Giả để mắt đến căn cứ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Trương Tùng nói một cách run sợ, sau khi nói xong thì im bặt, dị năng giả mạnh nhất căn cứ là người cầm quyền nhà họ Hạ....Hạ Minh Quân là một dị năng giả cấp bốn, dị năng giả cấp hai có thể đối đầu với Thiểm Thực Giả nhưng không biết là dị năng giả cấp ba có thể đấu lại được Ba Hành Giả hay không, trước mắt thì không có ai chắc chắn cả, một khi Ba Hành Giả để mắt đến căn cứ Thanh Long thì kết quả sẽ như thế nào? Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết được.
Trung tâm nghiên cứu sinh hóa đã dựa vào trình độ tiến hóa khác nhau của tang thi để phân chia thành nhiều cấp bậc, đó là: tang thi bình thường, Thiểm Thực Giả, Ba Hành Giả, Liệp Sát Giả, Truy Tung Giả và mạnh nhất là Bạo Quân. Trung tâm nghiên cứu sinh hóa đã mô phỏng lại những số liệu tiến hóa từ bình thường đến mạnh nhất của tang thi, mạnh nhất Bạo Quân, không chỉ có thực lực cực mạnh mà trí cũng không khác gì con người, ngoài trừ bọn họ cần máu thịt con người để tồn tai thì khuôn mặt không khác gì con người cả.
Trong vòng luẩn quẩn như vậy đột nhiên có một lời đồn, nếu có thể giải quyết được khuyết điểm xơ cứng tay chân và thích máu thịt của bệnh độc tang thi thì bệnh độc tang thi sẽ thúc đẩy nhân loại tiến vào một kỷ nguyên mới, bệnh độc tang thi có kích thích toàn bộ tiềm năng của con người, thậm chí ngay cả vùng nào thứ ba của con người....ý thức hải cũng sẽ phát triển tới một mức độ nào đó, bệnh độc tang thi cũng có thể thay đổi theo chiều hướng tốt lên. (Chẳng biết cái vùng ba mà bà tác giả nói đến là vùng nào nữa, chắc có lẽ bả chém)
"Cái gì?" Người đàn ông hỏi: "Còn có ai biết được việc này không?"
"Chỉ có một mình tôi, Lý Quân bị lây bệnh độc tang thi, không thể kịp thời tiêm huyết thanh nên ở cửa kiểm tra của căn cứ đã bị bắn chết rồi." Trương Tùng làm một động tác cắt cổ, kỳ thực người sáng suốt đều hiểu Lý Quân bị diệt khẩu, tin tức này quá mức kinh người nếu truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ gây náo loạn, còn không bằng dao sắc chặt đay rối.
"Anh làm rất khá, thực lực của Tôn Hạo không tệ, nếu có cơ hội thì hãy lôi kéo về bên chúng ta." Người đàn ông nói khẽ.
"Tôi biết nên làm như thế nào. Đại thiếu, bên nhà họ Hạ kia thì như thế nào?" Trương Tùng thử mở miệng, mười năm trước hắn đã được Đại thiếu cài vào vhà họ Hạ, cũng đã mười năm trôi qua rồi, đại thiếu vẫn chưa định ra tay sao?
"Đừng nóng vội, lần này Ba Hành Giả sẽ là một cơ hội, cho người điều tra thêm nhà họ Đường, nếu trong tay chúng ta có vũ khí sinh hóa kiểu mới thì ngày sau quyền nói chuyện ở căn cứ của chúng ta sẽ nặng thêm vài phần."
"Tôi lập tức liền phái người đi điều tra." Trương Tùng lên tiếng trả lời, vẻ mặt trở nên hưng phấn.
"Vài ngày sau căn cứ hội sẽ phát nhiệm vụ quét sạch tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải, tôi cần phải có nhiều vũ khí hơn, cậu hãy cho người trông coi thật kĩ, đừng để xảy ra chuyện gì." Người đàn ông cúi xuống, nhắc nhở Trương Tùng cẩn thận làm việc, nói xong thì lẫn vào bóng đêm rời đi.
Trương Tùng do dự một lát sau đó mới mở cửa rời đi.
Đường Yên nhảy từ ngoài cửa sổ trên mái nhà xuống, nhìn bóng người đàn ông kia biến mất, nếu cô không nhìn lầm thì người Trương Tùng gặp chính là Hình Liệt Phong. Hóa ra vào thời điểm này Ba Hành Giả đã xuất hiện, chẳng qua là bị anh ta che giấu. Tuy nhiên nghe cách nói chuyện của bọn họ thì trước mắt Ba Hành Giả vẫn chưa có để mắt đến căn cứ Thanh Long.
Tiểu thuyết có nói lúc Ba Hành Giả tập kích là sau khi Lưu Thấm Nhã đi Thanh Hải, tuy mọi chuyện diễn ra trước một tháng nhưng tình tiết cơ bản trong tác phẩm vẫn không thay đổi.
Tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 nằm ở quảng trường khoa học kỹ thuật của thành phố Thanh Hải. Thành phố Thanh Hải là một thành phố thuộc tỉnh Hải Tây, năm ở phía đông, dân cư không ít hơn thành phố Thanh Ninh, nhiệm vụ lần chắc là cấp S. Mục tiêu chính là nhóm thiết bị nghiên cứu sinh hóa bên trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, căn cứ đã lập xong hồ sơ về nhiệm vụ này nhưng là vì thành phố Thanh Hải quá xa căn cứ Thanh Long nên mới chậm chạp chưa phát nhiệm vụ.
Nửa năm trôi qua, thực lực của dị năng giả đã tăng lên không ít mà vũ khí của trung tâm nghiên cứu sinh hóa đang nghiên cứu cũng tiến vào giai đoạn mới cho nên tầng cao của căn cứ cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã chín muồi, công thêm bên trung tâm nghiên cứu sinh hóa luôn thúc giục bảo bọn họ mau chóng giải quyết chuyện này.
nhiệm vụ tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, thật đáng để chờ mong!
Nhiệm vụ cấp S, dị năng giả trong nghiệp đoàn đều có thể tham dự, phần thưởng không thấp nhưng mức độ nguy hiểm cũng rất cao, thành phố Thanh Hải cách căn cứ khoảng gần hai mươi ngày đi đường. Tận thế mà ở bên ngoài hai mươi ngày thì không chỉ là nguy hiểm đơn giản như vậy, cũng khó trách tầng cao của căn cứ chậm chạp không ra quyết định. Thực lực cao không đồng ý mạo hiểm, thực lực thấp thì lại không dùng được, kéo dài một chút liền tới sáu tháng liền.
Hiện tại tốc độ tiến hóa của tang thi càng lúc càng nhanh, không chỉ có trung tâm nghiên cứu sinh hóa lo lắng mà ngay cả tầng cao của căn cứ cũng bắt đầu nóng nảy. Dừng lại một hồi, Đường Yên đi vòng vèo dọc theo đường cũ, lo lắng mình về quá trễ, Bác Dương sốt ruột không đợi được thì sẽ kinh động ông, chuyện Trương Tùng không thể tùy tiện nói ra để tránh gây sai lầm, chẳng qua nhiệm vụ quét sạch tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 lần này, cô cũng muốn nhúng một tay vào.
Trong tác phẩm có nói nhóm thứ vật tư lớn thứ hai đều ở Thanh Hải nên đối với Hình Liệt Phong thì nhiệm vụ ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 tại Thanh Hải là nhiệm vụ bắt buộc, Lưu Thấm Nhã không có khả năng không đi theo, thứ tốt tất nhiên không thể để cho người ngoài được. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Cô phải tìm thời gian hấp thu sạch huyết hạch và tinh hạch trong không gian để nâng cấp bậc lên mới được, đại đa số mọi người đều tưởng rằng dị năng giả cấp ba đối phó với Ba Hành Giả thì không thành vấn đề nhưng Đường Yên không dám khinh thường. Tiểu thuyết đã đề cập tới việc năm dị năng giả cấp ba tài năng mới chống lại được một Ba Hành Giả, nếu chiến đấu một mình thì dị năng giả cấp ba hoàn toàn không phải là đối thủ của Ba Hành Giả. Ba Hành Giả có thể triệu hồi tang thi bình thường, Liệp Sát Giả có thể triệu hồi Thiểm Thực Giả, Bạo Quân tiến hóa hoàn mĩ thì có thể sai bảo toàn bộ tang thi biến dị.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn tu luyện Khô mộc quyết, tinh thần lực cũng đã có tiến triển nhưng vẫn không đủ, dị năng lôi điện có thể khắc chế tang thi nhưng thực lực phải ở ngang nhau hoặc trên mới được, so ra thì tốc độ tiến hóa của dị năng giả vẫn kém tang thi, cô phải tranh thủ thời gian mới được. Bóng dáng Đường Yên hòa vào bóng đêm, nhanh chóng đi đến chỗ Bác Dương đã nói.