"Lúc trước mắt trái của tang thi chó biến dị đã bị thương rất nặng, nơi đó là nhược điểm, mọi người tập trung hỏa lực công kích mắt trái của nó!" Hạ Thiên Vũ dùng Đất tù giam giữ tang thi chó lại, bình tĩnh phân tích.
Sức chiến đấu của tang thi chó rất mạnh, ngửi thấy mùi máu tanh thì càng trở nên điên cuồng, tàn bạo, ngoại trừ dị năng giả thì súng ống đạn dược không có uy hiếp được nó, Giang Ly liền tung ra vài Đất thứ (gai đất), vừa vặn có một gai đất đâm vào giữa hốc mắt của tang thi chó làm cho nó đau đớn, đồng thời cũng làm cho nó bắt đầu phát điên, cơ thể to lớn bắt đầu giẫm đạp, càn quét mọi thứ xung quanh, tạo nên từng trận gió lốc, mấy cô gái đứng ở phía sau, cách một bức tường thấp mà vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của trận gió đang quất vào người mình, càng đừng nhắc đến đám người Hạ Thiên Vũ đang chiến đấu ở phía trước.
"Thấm Nhã, chúng ta còn bao nhiêu địa lôi, lấy ra hết đi." Vẻ mặt Giang Ly lạnh lùng, căn thẳng xem chừng chiến trường, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh mà anh ta hoàn toàn không hay biết, sử dụng dị năng để chiến đấu trong một thời gian dài khiến sức lực tiêu hao rất lớn, anh ta và Hạ Thiên Vũ thì còn được nhưng vài dị năng giả khác, ngay cả sức dùng để thở cũng không có, bọn họ đều thở hổn hển dựa vào vách tường phía sau, nhìn chằm chằm tang thi chó đang bị vây ở bên trong, vẻ mặng nghiêm trọng, tràn đầy lo lắng.
Lưu Thấm Nhã cởi ba lô ra, không nói hai lời, đưa tới bốn quả địa lôi.
"Đội trường Hạ, tôi dùng Đất tù giữ bốn chân nó, kế tiếp liền giao cho anh." Khi nói chuyện Giang Ly cũng đồng thời giao địa lôi trên tay cho Lãnh Minh, trước tận thế, Lãnh Minh là một cảnh sát vũ trang, sau tận thế, tuy rằng anh ta không thức tỉnh dị năng nhưng thực lực cũng không thua kém dị năng giả là mấy. Lúc này Lưu Vân và hai dị năng giả khác đã mệt lả, xụi lơ dựa vào vách tường thở dốc.
Giang Ly nhìn chằm chằm tang thi chó, tập trung vào bốn chân của nó sau đó vung tay lên, vận dụng dị năng giữ chặt bốn chân của tang thi chó.
Tang thi chó liều mạng giãy giụa, cái đuôi dùng sức quét qua quét lại tạo nên một trận bão cát, cái đầu dữ tợn đầy máu giống như đang cười toe toét, chảy nước miếng nhìn mọi người, phát ra từng tiêngs kêu gào, cơn gió do cái đuôi cuả nó tạo ra giống như con dao sắc bén cắt lên cơ thể mọi người, quần áo của Giang Ly và Hạ Thiên Vũ đứng gần nhất đều bị gió cắt rách, chỉ còn vài mảnh treo trên người, miệng vết cắt lộ ra tia máu, nhà dân chung quanh đều hóa thành một đống tàn tích.
"Bùm .... Bùm"
Có mấy tiếng súng vang lên, Đường Yên ra tay, nhắm vào mắt trái của tang thi chó, bắn liên tục vài phát, viên đạn bay thẳng tắp, ghim vào mắt trái của tang thi chó.
"Grào..." Đau đớn dữ dội khiến tang thi chó nổi giận, động tác càng trở nên điên cuồng, thiếu chút nữa phá vỡ Đất tù của Giang Ly, Hạ Thiên Vũ thấy tình hình nguy cấp, tập trung vào phát cuối cùng, nhắm ngay đầu tang thi chó....
Mấy lần bị thương làm cho tang thi chó càng thêm điên cuồng, cơ thể cao lớn lao về phía chân tường, chỗ Lưu Thấm Nhã đang ẩn nấp, xem ra cho dù chết thì nó vẫn không muốn buông tha cho Lưu Thấm Nhã, trên cái đầu hôi thối giống như được khảm một đôi mắt màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào vị trí Lưu Thấm Nhã đang đứng.
"Chết tiệt..." Giang Ly giật mình, vội la lên: "Thấm Nhã, cẩn thận!" Quá sợ hãi, tất cả mọi người không lường trước được tang thi chó sắp chết mà vẫn không quên công kích Lưu Thấm Nhã, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, không nói đến Lưu Thấm Nhã đang thất thần, ngay cả đám người Hạ Thiên Vũ cũng bất ngờ nên tang thi chó mới thoát vòng vây lao đến tường thấp.
Cũng may Đường Yên vẫn luôn cảnh giác, giây phút tang thi chó nhào đến thì cô kéo Hạ Phân đang đứng ở bên trái lùi lại mấy bước, làm xong tất cả những điều này, khóe mắt theo bản năng liếc nhìn Lưu Thấm Nhã, chỉ thấy toàn thân Lưu Thấm Nhã run lên, phản ứng cực nhanh tránh qua bên cạnh, nhưung mà tang thi chó cực kì hận cô ta, sao có thể bỏ qua cho cô ta đơn giản như vậy được, cái đuôi trủi lụi quét tới chỗ Lưu Thấm Nhã, cát đá xung quanh đều bay lên rồi rớt xuống chỗ cô ta, vết thương vừa được băng bó lại toác ra, máu tươi thấm ướt băng gạc, lưng bị đuôi của tang thi chó đánh trúng vang lên một tiếng gãy xương rõ ràng, Lưu Thấm Nhã lảo đảo hai cái, miệng phun ra vài búng máu, vô lực ngã xuống nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, xem như là rất may mắn.
Tuy nhiên, Từ Viện ở gần đó lại không may mắn như Lưu Thấm Nhã, nửa mặt trái bị mảnh vụn thủy tinh và hạt cát sắc cạnh ghim vào làm chảy máu, tay trái bị cái đuôi của tang thi chó đánh vào trực tiếp, có thể tiếng gãy xương vừa rồi chính là tiếng tay trái của cô ta bị gãy lìa.
Đường Yên khóe miệng giật giật, hơi cảm thán, đúng là nữ chính luôn sống sót trong nguy hiểm, không cẩn thận thì vẫn không bị mất mạng, may mà cô ở đây đã lâu nên cũng có mắt nhìn, đứng ở bên cạnh Hạ Phân, cách Lưu Thấm Nhã bốn năm mét, bằng không cho dù cô có phản ứng nhanh hơn nữa thì cũng không tránh khỏi một đuôi cuối cùng của tang thi chó, nói không chừng, thảm cảnh của Từ Viện chính là kết cục của cô.
Nhìn thấy tang thi chó không có động tĩnh gì nữa, lúc này đám người Giang Ly mới đi lại đây, ngoại trừ Tiền Thiếu Vượng bị tang thi chó ăn luôn thì Lưu Thấm Nhã và Từ Viện là bị thương nặng nhất, những người khác thì cũng chỉ quá mệt mỏi, không còn sức lực mà thôi, nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục lại.
"Thấm Nhã, không có sao chứ?" Giang Ly ảo não, cẩn thận nâng Lưu Thấm Nhã dậy, kiểm tra toàn bộ một lượt, nhìn thấy có lẽ Lưu Thấm Nhã chỉ bất tỉnh thì mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm. Đường Yên nhìn mọi người một cách châm chọc, cả người Từ Viện toàn là máu, nằm ở trên mặt đất sống chết không rõ nhưng lại chẳng có người nào để ý tới, còn Lưu Thấm Nhã chẳng qua chỉ là bất tỉnh mà thôi, nhìn Cao Phong đứng ở bên cạnh Lưu Thấm Nhã, ra sức lấy lòng thì Đường Yên không khỏi cảm thấy ghê tởm, người khác thế nào cũng được nhưng Cao Phong lại là bạn trai của Từ Viện, thế nhưng anh ta lại không quan tâm đến sống chết của bạn gái mình mà lại dùng sức bảo vệ một người phụ nữ, chậc chậc... Thật sự là rất kỳ quái!
"Không có việc gì, bất tỉnh thôi, nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh lại." Hạ Phân lạnh lùng nói.
Đường Yên híp mắt, tầm mắt rơi vào xác tang thi chó đang nằm bên cạnh, tận thế vừa mới bắt đầu, không có bao nhiêu người biết được giá trị của tinh hạch, thậm chí rất nhiều người còn không biết có tinh hạch tồn tại, ánh mắt Đường Yên di chuyện một vòng, sau đó dừng lại ở cái đầu đã nát bươm của tang thi chó, tinh hạch ....
Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ 10 phút, Lưu Thấm Nhã cũng đã tỉnh lại, ánh mắt lóe sáng nhìn xác tang thi chó, dịu dàng nói: "Hôm nay thật sự phải cảm ơn đội trường Hạ, nếu như không có đội anh hỗ trợ thì sợ rằng chúng tôi sẽ phải bỏ xác ở nơi này, tôi sẽ thêm một phần thức ăn so với lời Giang Ly đã hứa lúc nãy, tuy nhiên tôi muốn xác chết của tang thi chó này, đội trường Hạ, anh thấy thế nào?"
Lời nói của Lưu Thấm Nhã làm cho tròng mắt đen của Hạ Thiên Vũ lóe lên lên, tò mò muốn biết tại sao Lưu Thấm Nhã cố chấp muốn xác của tang thi chó như thế, anh ta liếc nhìn cái xác của tang thi chó đang bốc mùi hôi thối, trong mắt xẹt qua sự căm ghét: “Quả thực đội trưởng Lưu rất thẳng thắn tuy nhiên tôi muốn biết tại sao đội trưởng Lưu lại cảm thấy hứng thú với xác của tang thi chó này như vậy?"
Hạ Thiên Vũ xem như đồng ý, nhưng vẫn không quên dò xét một chút. Dùng một đống vật tư để đổi lấy xác tang thi chó hôi thối, nhìn thế nào cũng thấy không có lợi, mà ....Lưu Thấm Nhã lại là người thông minh lanh lợi, không thể nào làm ăn lỗ vốn được, sau tận thế, đồ ăn khan hiếm, không ai chê thức ăn cả.
"Bác sĩ Đường ở căn cứ Thanh Long là ông của tôi và Yên Nhi, tôi muốn mang tang thi chó này về Thanh Long căn cứ." Lời nói của Lưu Thấm Nhã đầy hàm ý.
Ánh mắt Đường Yên trầm xuống, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh, cô vốn không muốn ra tay nhanh như vậy, tuy nhiên, Lưu Thấm Nhã vươn tay quá dài... Dám tính toán ông của cô nên Đường Yên luôn luôn yên tĩnh lại đi lên trước hai bước, nhìn Lưu Thấm Nhã rồi đột nhiên chen vào nói: "Lưu Thấm Nhã, hình như chị còn chưa nói cho mọi người biết rốt cuộc là chị và Giang Ly đã lấy thứ gì mà lại chọc phải tang thi chó này, hiện tại tang thi chó đã chết rồi, chỉ cũng nên lấy thứ đó ra cho mọi người nhìn thử, rốt cuộc là thứ đồ hiếm lạ gì mà khiến tang thi chó nhớ thương như vậy."
Trong lòng Đường Yên hiểu được khi cô thốt ra nhưng lời này thì tương đương với việc cô đã đứng về phía đối lập với Lưu Thấm Nhã và Giang Ly, cũng như đã đắc tội với bọn họ, kỳ thực nếu Lưu Thấm Nhã không mang bác sĩ Đường ra làm bia đỡ đạn thì cô cũng sẽ không mất kiềm chế như vậy. Vì mục đích giữ được tính mạng, sống sót ở tận thế nên lúc trước cô vẫn muốn mượn chút hào quang nữ chính của Lưu Thấm Nhã, làm cho mọi chuyện phát triển theo hướng có lợi với mình, ở tận thế, không ai có thể biết trước được một giây sau mình sẽ phải trải qua chuyện gì gì? Con người đều có bản tính tư lợi (muốn giành lợi ích cho mình), không ai ngoại lệ cả.
Dọc đường cô không thèm đếm xỉa đến việc Lưu Thấm Nhã diễn trò, lung lạc mọi người chung quanh cũng như việc không ngừng tính kế cô, ý đồ kiếm chác lợi ích từ trên người cô, vì những chuyện này vẫn chưa chạm đến điểm mấu chốt của cô, sở dĩ cô vẫn luôn chịu đựng là vì Lưu Thấm Nhã là nữ chính của tiểu thuyết nên Đường Yên hơi có chút kiêng dè, nhưng cho dù tương lai có thay đổi thì cô vẫn không dám lấy tính mạng của bác sĩ Đường ra đặt cược, cô có thể thay đổi vận mệnh của Đường Yên nhưng không dám cam đoan có thể thay đổi vận mệnh của bác sĩ Đường.
Không nghĩ tới lần này Lưu Thấm Nhã dám mượn danh tiếng của bác sĩ Đường để chiếm lấy tinh hạch trong đầu tang thi chó, việc này khiến cô không thể nhịn được nữa, hơn nữa tang thi chó này cũng không phải là do Lưu Thấm Nhã giết chết, trước mặt nhiều người như vậy mà Lưu Thấm Nhã lại dám mở miệng nói ông muốn có xác tang thi chó này, nếu sau này Hạ Thiên Vũ biết được chuyện tinh hạch thì rất có thể sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu bác sĩ Đường, thật là một người phụ nữ độc ác, bản thân mình thì ăn thịt, nhưng lại không cho người khác uống canh, hơn nữa còn muốn dùng ông và cô làm bia đỡ đạn, sao cô có thể để cho Lưu Thấm Nhã như ý được!
"Chuyện này..." Giang Ly nghẹn lời, bất mãn Đường Yên không thức thời sau đó nhìn về phía Đường Yên, ánh mắt hung ác nham hiểm tiếp đó lại liếc nhìn Lưu Thấm Nhã.
Người Hạ Thiên Vũ hơi run lên, cười nói: "Nói thật thì tôi cũng rất muốn biết vật gì mà lại có thể hấp dẫn được tang thi chó?"
Những người khác đều lặng im, tuy nhiên ánh mắt lại tràn đầy quyết liệt.
Đường Yên vừa mới mở miệng thì sắc mặt Lưu Thấm đã Nhã trầm xuống, cô ta biết mọi chuyện đã hỏng bét, không có nhiều người biết sự tồn tại của tinh hạch, cô cũng là trong lúc vô tình mới biết được tin tức này. Muốn lấy được tinh hạch thì phải săn tang thi biến dị nhưng bây giờ thực lực của cô lại không đủ, nếu có thể hấp thu hoàn toàn viên tinh hạch này thì dị năng của cô có thể thăng cấp. Cô hoàn toàn không muốn để lộ chuyện tinh hạch tồn tại ra ngoài, tận thế lấy sức mạnh và thực lực làm giấy thông hành, những thứ khác đều là đồ bỏ đi. Trong lòng Lưu Thấm Nhã thầm hận Đường Yên lắm miệng, cô chủ động bỏ ra nhiều đồ ăn hơn là vì muốn bỏ qua chuyện này, không ngờ lại bị Đường Yên khơi lại, nếu như cô từ chối thì chẳng phải là cô đang công nhận với mọi người là mình đang giữ đồ tốt sao?
Ánh mắt Lưu Thấm Nhã không đổi, liếc Đường Yên một cái, chậm rì rì nói: "Cũng không phải là thứ gì tốt, chỉ là một viên đá rất đẹp mà thôi!" Nói xong, Lưu Thấm Nhã lấy viên tinh hạch trong suốt từ ba lô đang đeo trên người ra .
Hạ Thiên Vũ nhíu mày, nghi ngờ nhìn tinh hạch trong suốt trên tay Lưu Thấm Nhã, anh ta không rõ rốt cuộc đây là vật gì, tuy nhiên nghĩ đến thứ này có thể hấp dẫn tang thi chó thì nhất định không phải là đồ vật tầm thường.
Sau khi thấy rõ tinh hạch trong lòng bàn tay Lưu Thấm Nhã thì khóe miệng Đường Yên giật giật, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lưu Thấm Nhã, Đường Yên không khỏi lộ ra hiểu tình hiểu rõ, sau đó liếc nhìn mọi người chung quanh, ngoài Giang Ly có hơi mất tự nhiên thì những người khác đều tỏ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên tận thế vừa mới bắt đầu nên chưa có nhiều người biết đến sự tồn tại của tinh hạch, việc trong đầu thiểm thực giả có tinh hạch cũng không có nhiều người biết chứ đừng nói đến việc tinh hạch có thể làm cho dị năng giả tiến hóa. Quả nhiên đề phòng Lưu Thấm Nhã là đúng, Đường Yên không nghĩ tới việc trong tiểu thuyết không đề cập đến nhưng hình như Lưu Thấm Nhã đã biết đến sự tồn tại của tinh hạch từ trước, quả nhiên nữ chính rất “đặc biệt”.