Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

Quyển 5 - Chương 69: Lăng Công Tích thủy độ Trường An tín…

(Giải thích tựa chương: Lăng Công Tích mang thư qua sông vào Trường An…)

Trận thứ ba • Trường An • Xoay chuyển bất ngờ

Mây đen che mờ ánh trăng, ngoài thành Trường An vô cùng im lặng, xa xa, những ngọn đồi thấp chập chùng như che giấu dã thú.

“Lăng tướng quân, chúng ta vào thành luôn không?”

Lăng Thống đến gần ngọn đuốc, mở túi gấm Kỳ Lân đưa trước khi đi, trên đó chỉ có vài con chữ – Nếu đến Trường An khi Quách Gia chưa vây thành, lập tức điều tra ven bờ sông ngoài thành Trường An, cẩn thận đề phòng ba kế: man thiên quá hải(1), đảo khách thành chủ và li gián.

Lăng Thống cất túi gấm: “Không, chúng ta chỉ có năm ngàn binh mã, vào thành cũng không giúp được gì.”

Lăng Thống nhỏ giọng hạ lệnh: “Đóng quân ở đây đi, không có lệnh ta không được xuất binh.”

Thiên tướng đi ra truyền lệnh, toàn quân mai phục trong rừng cây, cú đêm kêu từng tiếng thê lương, xung quanh tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón.

Lăng Thống dùng vải bông bịt móng ngựa, dẫn hai trăm kỵ binh lẩn vào bóng đêm ra sông Vị Hà.

Trăng sáng vén màn mây, Vị Thủy mênh mông, sóng nhẹ lãng đãng như vảy bạc, róc rách chảy vào Trường An. Năm xưa, chính ở nơi này, Cam Ninh dẫn quân bơi vào thành, nội ứng ngoại hợp, không đánh mà thắng được thành Trường An từ tay Viên Thiệu.

Nay đổi người trấn thủ thành Trần Cung, kẻ dẫn quân đánh tới là Quách Gia, bên bờ sông Vị không một bóng người, hiểm nguy rình rập.

Gần bờ, dòng nước chảy qua, lau sậy trong gió khẽ khàng lay động.

Lăng Thống dọc đường cẩn thận dò xét, càng đi càng xa, mây đen lần nữa che khuất ánh trăng.

Đột nhiên, một cánh tay từ sau lưng vụt tới, siết chặt một cái, hơi thở Lăng Thống đông cứng lại, trở tay chụp trường kiếm bên hông.

Tiếng nói gợi cảm của Cam Ninh dịu dàng vang lên: “Con bà nó, ngươi không theo chủ công đi đánh nhau, về đây làm gì.”

Lăng Thống suýt bị hù chết, nhẹ thở ra, nói: “Về giúp ngươi.”

Lăng Thống xoay người, hỏi: “Vết thương lành chưa?”

Tóc Cam Ninh vẫn khô, nhưng quần áo đều ướt cả, một tay ôm eo một tay áp vào má Lăng Thống, nhìn chăm chú.

Mây trôi đi, ánh sáng bạc tỏa ra khắp nơi, chiếu sáng gương mặt Lăng Thống.

Cam Ninh không nói lời nào, đến gần mà hôn.

Lăng Thống hết hồn, run run giơ tay định đẩy ra, nhưng Cam Ninh ép Lăng Thống dựa lên mỏm đá bên bờ, không cho hắn giãy giụa.

“Ưm…” Hơi thở Lăng Thống hỗn loạn.

Kỹ thuật của Cam Ninh quả thật cao siêu, chỉ hôn một chút đã khiến Lăng Thống mất hết phương hướng, không kháng cự nổi nữa.

Lát sau, môi rời môi, Cam Ninh trêu chọc: “ Muốn không?”

Lăng Thống chúi đầu thở hổn hển, Cam Ninh đắc ý xoa hai má Lăng Thống, vươn ngón tay cởi nút buộc áo giáp của Lăng Thống. Lăng Thống vội nói: “Đừng làm bậy.”

Cam Ninh nhìn hai mắt Lăng Thống lại kiềm lòng không đặng hôn hôn lên môi hắn. Lăng Thống nhíu mày, Cam Ninh đành nói: “Trần Công Đài bảo ông đây dẫn người đi mai phục, phòng kẻ bơi qua sông tập kích.”

Lăng Thống ngắt lời: “Quách Gia sắp tới, ước chừng mười vạn binh mã.”

Cam Ninh cả kinh, đây không phải chuyện đùa, quay đầu nhìn về phía giữa sông huýt sáo một tiếng, hơn ngàn ngọn cỏ lau trồi lên mặt nước, đều là thủy quân.

Nháy mắt, mặt Lăng Thống đỏ bừng, nhớ lại vừa rồi Cam Ninh ép hôn chọc ghẹo đã bị gần cả nghìn người nhìn thấy, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

“Xuống nước!” Canh Ninh nói nhỏ, sau đó ôm Lăng Thống nhảy xuống nước, chìm chìm nổi nổi bơi vào Trường An.

Đêm đã khuya, Trần Cung vẫn khêu đèn ngồi trong cung Trường Nhạc xem báo cáo phòng thành, Cao Thuận phái thêm người nghiêm ngặt tuần tra. Cam Ninh và Lăng Thống ướt dầm dề đi vào điện, Trần Cung kinh hãi vô cùng.

“Chiến tuyến thành Nghiệp thế nào rồi?”

Lăng Thống nhận khăn lau người, cởi áo giáo, tháo thắt lưng chợt nhớ có Cam Ninh ở đó nên thôi, cột lại thắt lưng, đáp: “Kỳ Lân phái ta về giúp các ngươi một tay, có thư cho ngươi.” Nói xong lấy ra một phong thư.

Trần Cung nhận lấy, lá thư ước mem, giấy Tuyên dính vào nhau, khó khăn lắm mới mở ra được thì mực bên trong đã nhòe cả.

Trần Cung: “…”

Lăng Thống: “…”

Trần Cung than khóc: “Mạng ta xong rồi!”

Lăng Thống hoảng: “Không… không phải tại ta, đều tại Hưng Bá… Hưng Bá làm bậy.”

Trần Cung suy nghĩ một chút, lặng im không nói.

Cam Ninh: “Việc này… Trần Cung?”

Trần Cung cả giận: “Lơ là nhiệm vụ! Trễ nải quân tình! Người đâu, kéo hắn xuống!”

Lăng Thống hoảng hồn, Cam Ninh vội nói: “Quân sư!”

Trần Cung không nói lời thừa, sai người kéo Lăng Thống đè xuống trước điện, ra lệnh: “Tám mươi quân côn! Đánh!”

Lăng Thống: “Ta…”

Cam Ninh nói: “Quân sư! Quân sư xin hãy nể tình. Các ngươi, mau đi mời tướng quân Cao Thuận đến đây, mau lên!”

Cao Thuận đích thân ra cửa thành tuần tra, nghe tin Lăng Thống quay lại vội dẫn binh về cung. Khi về tới, thấy Lăng Thống đã bị đè sấp ngoài điện chịu phạt, Cam Ninh có xin thế nào Trần Cung cũng lạnh nhạt không tha.

Tội cho Lăng Thống bị đánh máu me be bét, thoi thóp. Cam Ninh hét: “Công Tích mới mười bảy tuổi! Ta nguyện thay hắn chịu phạt!”

Trần Cung không đáp, Cao Thuận vội chạy đến, đang muốn cầu tình, Trần Cung giơ tay ngăn lại, Cam Ninh làm người thông minh, cởi võ bào, hướng ra ngoài điện quỳ xuống!

Lăng Thống vừa hối hận vừa tức, cùng Cam Ninh chịu tám mươi quân côn, đánh cho máu văng đầy đất, không biết là máu của ai với ai.

Trần Cung phẩy tay áo: “Kéo xuống, nhốt vào đại lao, đợi chủ công về thẩm tra.”

Tình thế cấp bách, Cam Ninh kêu thảm: “Cao huynh!”

Cao Thuận thấy Cam Ninh liều mạng cầu tình, không đành lòng: “Quân sư, đang lúc cần dùng người…”

Cao Thuận dưới trướng Lã Bố là tướng lĩnh có thâm niên nhất, đến Kỳ Lân cũng lễ phép gọi ‘Cao đại ca’, Trần Cung không thể bỏ ngoài tai lời hắn nói.

Nhưng mà, Cao Thuận thấy Trần Cung nháy mắt với mình.

Trận thứ tư • Thành Nghiệp • Do thám tình hình địch vào ban đêm

Trương Lỗ dẫn quân tập kích bất ngờ theo lệnh Kỳ Lân, cắt đứt lương thảo của Quách Gia, sau đó hành quân ngày đêm xuống phía Nam hội hợp ở thành Nghiệp.

“Sao đến nhanh vậy? Có tin tức gì không?” Lã Bố hỏi.

Trương Lỗ nói: “Nhờ thuật Súc địa(2) đi qua Trường Thành, từ từ bám theo, cuối cùng mới theo kịp Hầu gia. Quả như quân sư đoán trước, Quách Gia với Hạ Hầu Đôn dẫn dắt mười vạn đại quân, giả trang làm người Hung Nô chạy thẳng đến Hàm Cốc quan.”

Lã Bố cởi trần, ngồi trên tướng quân tháp, toàn thân cơ bắp săn chắc mạnh mẽ đẹp mắt.

Hoa Đà cầm kim châm hơ qua lửa, châm vào lưng Lã Bố.

Trương Lỗ mỉm cười: “Các ngươi đi đánh nhau còn mang theo thầy thuốc nữa.”

Kỳ Lân cũng cười: “Hoa lão tiên sinh vất vả, sau trận này, hẳn là có thể dưỡng lão.”

Hoa Đà rút châm, vuốt râu cười nói: “Người hành y mang tấm lòng của cha mẹ, chỉ cầu trận chiến này có thể định thiên hạ, trăm họ không khổ vì chiến loạn cũng đáng giá.”

Lã Bố hỏi một câu lạnh te: “Bản Hầu có thể sống bao lâu?”

Trương Lỗ và Hoa Đà đồng loạt cười lên, Hoa Đà nói: “Hầu gia đang lúc khỏe mạnh nhất, nếu không sa đà vào tửu sắc, tâm tư thoải mái, có thể sống đến trăm tuổi.”

Lã Bố đáp: “Ta vừa thích uống rượu, vừa háo sắc, chỉ sợ không sống được lâu như ngươi nói.”

Kỳ Lân chế nhạo: “Có thể mà, chỉ sợ sau này ta còn chết trước ngươi.”

Vẻ mặt Lã Bố có hơi ủ ê.

Hoa Đà lại nói: “Từ xưa, người lòng dạ ngay thẳng kiên cường đều sống thọ. Hầu gia so với những người đó còn có phần hơn.”

Lã Bố yên lặng gật đầu, Trương Lỗ trêu ghẹo: “Như tên Tào Mạnh Đức, cả đời đa nghi, bây giờ mắc chứng đau đầu…”

Hoa Đà thổn thức: “Khởi đầu đều như nhau, nhưng sinh lão bệnh tử do bản tính mà ra.”

Trong lòng Kỳ Lân nảy ra một ý: “Bệnh đau đầu của Tào Tháo nặng lắm à?”

Hoa Đà nói:”Bệnh đau đầu kỵ nhất kinh sợ, phải tĩnh dưỡng. Hôm nay, Tào Tháo đích thân dẫn quân ứng chiến, lại đại bại dưới tay Ôn Hầu, e rằng bệnh tình đã nặng thêm.”

Kỳ Lân trầm ngâm không hỏi nữa. Hoa Đà giúp Lã Bố rút hết châm, nắn xương, dặn dò: “Hôm nay Ôn Hầu nên ngủ sớm, đừng cử động nữa. Ngày mai dậy sớm sẽ thấy toàn thân thư thái.”

Chúng tướng khom người ra ngoài, Lã Bố lại nói: “Kỳ Lân…”

Hoa Đà nghiêm mặt: “Hầu gia, không thể tiếp tục cố sức đâu, mau nghỉ ngơi.”

Kỳ Lân cười hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Lã Bố đành như trẻ ngoan nằm xuống tháp, giọng buồn buồn nói chuyện lúc nãy: “Ta muốn sống đến chín mươi chín tuổi…”

Trương Lỗ cười nghiêng ngã theo Kỳ Lân và Hoa Đà ra khỏi lều, Hoa Đà xong việc muốn về ngủ trước, Trương Lỗ hỏi Kỳ Lân: “Đêm nay trăng sáng quá, quân sư có muốn đi dạo với ta một chút không?”

Kỳ Lân đi song song với Trương Lỗ, chợt để ý thấy trên eo Trương Lỗ đeo một thanh đao ngắn, nhíu mi: “Thất Tinh đao?”

Trương Lỗ trả lời: “Nghe đồn, đây là bội đao của Lưu Hầu Trương Lương, trên lưỡi khắc ‘Thiên Cương Bắc Đẩu’ tên gọi ‘Thất Tinh’, hơn bốn trăm năm trước lưu lạc trong dân gian…”

Kỳ Lân gật đầu: “Mất mà tìm lại được, vốn là bảo vật của nhà họ Trương các ngươi.”

Trương Lỗ thấy nét mặt Kỳ Lân nghiêm trọng, mỉm cười: “Lẽ nào quân sư cũng thích đao này?” Nói rồi tháo Thất Tinh đao xuống, Kỳ Lân vội nói: “Vật về nguyên chủ, mời Sư quân cất lại đi.”

Trương Lỗ chầm chậm đi với Kỳ Lân, Trương Lỗ lại nói: “Thấy quân sư có vẻ ưu tư, có chuyện gì do dự sao?”

Kỳ Lân thở dài: “Thật không dám giấu giếm, ta đang nghĩ chuyện của Phụng Tiên, chuyện này vốn đã tồn tại trong lòng ta rất lâu rồi.”

Trương Lỗ vuốt râu không hỏi, Kỳ Lân dừng bước chân, nói: “Nếu… nếu Phụng Tiên hạ thành Nghiệp có khi nào sẽ trở thành Tào Tháo thứ hai không? Ta xem kiểu cách của hắn… Dù hắn không muốn trở thành Tào Tháo, Đổng Trác, chư hầu trong thiên hạ, ai có thể hiểu hắn?”

Trương Lỗ nở nụ cười: “Thời gian dài như vậy quân sư chỉ nghĩ đến việc này thôi ư?”

Kỳ Lân nhướn này, chờ Trương Lỗ nói tiếp.

Trương Lỗ suy nghĩ một lúc mới nói: “Ban ngày thấy quân sư dùng pháp thuật truyền lệnh, ngươi cũng là người tu đạo à? Tiên sơn ở đâu? Sư môn là nhà nào?”

Kỳ Lân cười tự giễu: “Biết sơ mà thôi.”

Trương Lỗ trầm ngâm, trêu ghẹo nói: “Có lẽ quân sư cũng biết thuật Di hoa tiếp mộc(3), Súc địa, Hóa hình phải không? Không bằng thừa dịp đêm nay vào thành xem sao? Nói không chừng ưu tư của quân sư có câu trả lời trong thành Nghiệp.”

Kỳ Lân cau mày quan sát Trương Lỗ, nhìn không ra lời hắn nói có ý gì, đáp: “Được, ta mang ngươi vào.”

Trương Lỗ xua tay: “Không cần phí sức của quân sư.”

Kỳ Lân ấn ngón tay lên mua bàn tay phải, Lục Hồn Phiên xổ tung ra như ngọn lửa đen bao lấy toàn thân Kỳ Lân.

Tay Trương Lỗ bấm kiếm quyết dựng thẳng trước mặt, giữa các ngón tay ánh sáng ngũ sắc chuyển động, cơ thể biến thành một luồng sáng.

Ngọn lửa đen cũng từ mặt đất vọt lên, theo ánh sáng ngũ sắc hóa thành sao băng, kéo chiếc đuôi lửa bay về phía thành Nghiệp.

Nó xẹt qua bầu trời đêm, rơi xuống trước điện Thanh Uyển, ngọn lửa rút đi biến thành giáp Kiếm Tiên, Kỳ Lân nhấc chân bước lên bậc thang đầu tiên.

Trương Lỗ đâu? Chưa tới nữa à? Kỳ Lân nghi hoặc nhìn đi nhìn lại tìm, vẫn không thấy được luồng sáng ngũ sắc.

Trước điện, cứ mỗi mười bước lại có một người canh gác, một cung điện lớn như thế đứng khoảng trăm binh. Kỳ Lân búng tay, trăm ngàn tia sáng đen bay ra, xuyên qua trán bọn lính gác, ai nấy ngả gục xuống.

Kỳ Lân đẩy cửa vào tẩm điện, sau bình phong, giọng nói già nua của Tào Tháo thong thả vang lên: “Ai đó, đến để lấy mạng ta sao?”

Trương Lỗ rơi xuống đất trước vườn Đồng Tước, đạo bào bay bay.

Trong vườn lộn xộn, đồ vật quăng vứt lung tung, vắng vẻ đìu hiu, chợt giọng trẻ con vang lên: “Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”

Trương Lỗ chưa quay đầu lại, đạo bào dưới ánh trăng hơi bay bay, đứa trẻ chợt hoảng.

“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?” Trương Lỗ mỉm cười, xoay người, vừa hỏi vừa chăm chú nhìn Lưu Hi.

Trương Lỗ: “Ngươi là người trong cung?”

Lưu Hi: “Ta tới giết người.”

Trương Lỗ: “Giết ai?”

Lưu Hi: “Giết người trong điện Thanh Uyển.”

Trương Lỗ: “Vì sao giết hắn?”

Lưu Hi: “Báo thù cho mẹ ta.”

Trương Lỗ: “Mẹ ngươi là ai?”

Lưu Hi mím môi không đáp.

Trương Lỗ vẫy vẫy tay bảo Lưu Hi đến gần đây. Lưu Hi chần chờ một lát, nhưng vẫn tới.

Trương Lỗ vô cùng nghi ngờ, giơ tay vuốt qua trán Lưu Hi, gương mặt thằng bé thanh tú xinh đẹp, trong đôi mắt hồn nhiên lại phảng phất sự tàn nhẫn.

Trương Lỗ đoán, có lẽ mẹ của Lưu Hi là hậu phi nào đó của Tào Tháo, bèn không hỏi nữa, cởi đao vắt bên hông, nói nhỏ: “Đao này…”

Lưu Hi kinh ngạc hô lên: “Đây là Thất Tinh đao! Ngươi là người của Ôn Hầu à?”

Trương Lỗ chợt nhớ đến lời của mấy vị mưu sĩ nói lúc hắn mới về tới, trong giây lát suy đoán được thân phận của Lưu Hi, giọng hơi run: “Ngươi là Thái tử? Là con của Đổng quý phi?”

Lưu Hi không đáp, Trương Lỗ đưa bội đao cho hắn, Lưu Hi nhận.

Trong điện Thanh Uyển, chỉ qua một đêm, Tào Tháo như già đi chục tuổi, lẻ loi nằm trên giường.

Kỳ Lân hỏi: “Muốn uống nước không?”

Tào Tháo ho mấy tiếng, ngồi dậy, gật đầu. Kỳ Lân rót nước đem đến đút hắn uống.

Kỳ Lân vén vạt áo, ngồi bên mép giường.

Tào Tháo chậm rãi nói: “Khác chi mấy hạt sương mai, Ngày qua sầu tủi hỏi ai không buồn…”

Kỳ Lân thở dài: “Trước ly rượu ta nên ca hát, Một đời người thấm thoát là bao.”

Tào Tháo nở nụ cười, thổn thức nói: “Tuổi học trò áo xanh cổ cứng, Níu lòng ta nhớ những ngày xưa.”

Kỳ Lân thản nhiên: “Cho nên đến tận bây giờ, vẫn còn muốn chiêu ta.”

Tào Tháo nói: “Lúc trước, ta phái Chương nhi, Điển Vi vào Trường An có ý muốn mời ngươi về, không ngờ ngươi…”

Kỳ Lân đáp: “Chuyện lúc trước đừng nhắc nữa, tên lỗ mãng trong nhà ta dữ lắm, vì chuyện này, bao năm qua hắn cứ nhắc đi nhắc lại hoài.”

Tào Tháo ha hả cười, rồi không ngừng ho, Kỳ Lân nói: “Đầu hàng đi, hôm nay thề trước thành rồi, không phải đã nói sẽ hàng sao? Tướng sĩ khắp thành còn chưa đủ khổ à?”

Tào Tháo chậm rãi lắc đầu. Kỳ Lân nói: “Trong lòng ta canh cánh đã nhiều năm, nên hôm nay muốn hỏi ngươi, lý do ngươi giam lỏng thiên tử, một tay nắm quyền, giống Đổng Trác ngày xưa là gì? Chẳng lẽ, ngươi không sợ một ngày đào đó có tử sĩ cầm Thất Tinh đao đâm vào ngực ngươi sao?”

Tào Tháo không trả lời câu hỏi của Kỳ Lân, chỉ nói: “Kỳ Lân, ngươi hiệu triệu thiên hạ, phía Nam đến Giang Đông, Bắc đến Tây Lương. Đổng Trác quyền thế ngập trời, Viên Thiệu bốn đời Tam công, cuối cùng đều bại vong trong tay ngươi.

“Lòng ta cũng canh cánh nhiều năm, nay sức cùng lực kiệt, có lời muốn hỏi ngươi, mong muốn cả đời của ngươi là điều gì?”

Kỳ Lân đứng dậy, thong thả đi vài bước trong điện, chậm rãi đáp: “Khi ta vừa tới, ta chỉ muốn tìm một vị chủ công, giúp hắn lên làm hoàng đế. Đương nhiên, tìm người giỏi một chút thì vẫn tốt hơn, hoặc ít nhất cũng phải thông minh.

“Nếu lỡ không giỏi lại còn kém thông minh, thì cũng phải biết nghe lời.”

Tào Tháo không nói gì nghe Kỳ Lân nói: “Mọi chuyện từ đầu đã có thiên định, ta vô tình chạm mặt Phụng Tiên, nguyện vọng của ta lập tức thay đổi… Trước cứ tạm vậy đi, tới đâu hay tới đó, tìm một chỗ yên thân rồi tính. Để báo đáp hắn, ta không để hắn chết trong tay ngươi.”

Giọng Tào Tháo nặng nề: “Hắn vốn nên chết trong tay ta khi nào? Ở đâu?”

Kỳ Lân nói: “Lịch sử đã thay đổi rồi. Có lần ta từng kể với ngươi, ở Hạ Bì, lầu Bạch Môn.”

Tào Tháo không đáp, Kỳ Lân nói tiếp: “Sau đó, theo hắn đến Tây Lương, ta chợt có ý niệm phụ tá hắn. Thiên hạ dẫu lớn, cũng khó bỏ một mảnh đất nhỏ.

“Ngươi biết không? Năm đó ở cung Vị Ương, khi ta theo ngươi đến xin Lưu Hiệp lập chiếu, ta từng nghĩ đến việc theo ngươi. Đáng tiếc, ngươi trốn nhanh quá.”

“Đáng tiếc–!” Tào Tháo ném chén nước trong tay xuống đất, vỡ nát.

“Đáng tiếc.” Kỳ Lân thản nhiên cười nói: “Càng không ngờ là đến hôm nay, ta đã quyết định ở lại.”

Tào Tháo nói: “Mong muốn cả đời của ta là có một lương thần phụ tá, cùng cười nhìn thế sự, chinh chiến giang sơn…”

Kỳ Lân: “Ngươi có, nhưng không phải ta. Nếu lúc đầu chọn ngươi, ta sẽ gặp ít khó khăn hơn nhiều.”

Tào Tháo lắc đầu: “Tiếc rằng, đến nay đã thất bại…”

Kỳ Lân nói: “Trận chiến Xích Bích, ngươi cùng Lưu Bị hợp mưu, suýt chút nữa đã thắng, Phụng Tiên tức giận chạy đến cũng suýt rơi vào bẫy của Gia Cát Lượng.”

Tào Tháo nheo mắt, lẩm bẩm: “Suýt thắng. Trận đó nếu không có tiên nhân dùng pháp khi thu hồn phách của ta, đã không ra nông nổi…”

Kỳ Lân cười đáp: “Đó không phải hộp Thu hồn, chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi.”

Tào Tháo run rẩy: “Đầu ta vẫn đau.”

Kỳ Lân sờ trán Tào Tháo: “Nay khúc mắc đã giải, ngươi biết vì sao vẫn đau đầu chưa?”

Tào Tháo nhắm mắt, miệng lẩm bẩm lầm bầm: “Từ năm ta mười sáu, loạn Khăn Vàng vào kinh, thi đỗ công danh… dẹp loạn hoạn quan, hẹn Đổng Trác vào kinh… Dùng Thất Tinh đao giết Đổng Tặc… Sau đánh với chư hầu Quang Trung… An phận ở Hứa Xương… Tiêu diệt Viên Thiện ở Quan Độ…”

Kỳ Lân tiếp lời: “Đánh Tây Lương, bại ở Xích Bích…”

Tào Tháo mở mắt ra, thân thể bệnh hoạn không kiềm chế được hơi run, ánh mắt như sắp chết.

“Vương Doãn đâu?” Kỳ Lân hỏi.

Tào Tháo đáp: “Ta giết rồi.”

Kỳ Lân lại hỏi: “Còn Điêu Thiền?”

Tào Tháo nói: “Biện Huyên làm nghề ca múa ở lầu xanh, không chấp nhận được nàng, ban cho nàng chén rượu, ta cũng đành… mắt nhắm mắt mở cho qua.”

Kỳ Lân nói: “Nàng theo Vương Doãn đến đây, tái giá cho ngươi, ngươi lại để cho tiểu thiếp ban cho nàng rượu độc?”

Tào Tháo im lặng, Kỳ Lân lại hỏi: “Lưu Hiệp thế nào?”

Tào Tháo không đáp.

Kỳ Lân: “Đổng Thừa?”

Tào Tháo: “Chết rồi, đừng hỏi…”

Kỳ Lân: “Thế còn Trương Tú?”

Tào Tháo im lặng gần như muốn phát điên, Kỳ Lân lại hỏi: “Ba ngày thảm sát thành Từ Châu, một vạn bá tánh, ngươi có nhớ tên ai không?”

Tào Tháo quát: “Chinh chiến thiên hạ, ai không nhuốm máu trăm vạn người!”

Kỳ Lân cười mỉm: “Chiến trường là chiến trường, nhưng chết trận sa trường và tàn sát bá tánh khác nhau. Lã Bố giết người vô số, Chu Du hỏa thiêu một lần chết ba mươi vạn binh mã, có ai bị mắc chứng đau đầu như ngươi không?”

Tào Tháo không đáp, lát sau đấm đấm tay lên giường, tựa như muốn gây hấn, lại tựa như không cam lòng.

“Thời bình làm lương thần, loạn thế thành người kiệt xuất.” Tào Tháo nhớ rõ Kiều Huyền đánh giá chính mình, cười lạnh nói: “Kiều Thái thú… Ta nguyện làm một lương thần!”

“Ngươi thà phụ người trong thiên hạ, không để người trong thiên hạ phụ ngươi.” Kỳ Lân thản nhiên nói, đứng dậy rời đi.

Tào Tháo gọi hắn một tiếng, cười cười: “Đánh nữa đi, ngày mai đánh.”

Kỳ Lân nghiêng đầu nói: “Ngươi thua rồi.”

Kỳ Lân ra khỏi điện, biến thành một ngọn lửa đen bay vào trời đêm.

Tào Tháo kiệt sức, nằm nhắm mắt.

Qua hồi lâu, Lưu Hi âm thầm đi vào.

Quân canh trước điện đều bị Kỳ Lân làm cho ngủ mất, bước chân Lưu Hi như con báo nhỏ, im lặng, nhẹ nhàng, chậm rãi, không hề có một tiếng động.

Tào Tháo nằm thiêm thiếp, dường như ngủ. Lưu Hi đứng nhìn một lát lâu, rút Thất Tinh đao cắm vào ngực Tào Tháo, đầu Tào Tháo đặt trên gối từ từ gục qua một bên.

——————————-

Chú thích:Man thiên quá hải là lợi dụng trời sương mù mà lẫn trốn, vượt qua hoặc hành động trong lúc sương mù.Thuật Súc địa giúp cho việc di chuyển trong nước trở nên đơn giản hơn bao giờ hết, ngoài ra còn có thể giúp thu hẹp khoảng cách ngàn dặm để kéo những vật ở nơi xa xôi về bên mình. Nguồn wiki.Di hoa tiếp mộc: dời hoa ghép cây, đổi trắng thay đen.