Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

Quyển 5 - Chương 67: Tập Cự Lộc Tôn Sách phá không thành…

(Giải thích tựa chương: Tập kích Cự Lộc, Tôn Sách hạ thành trống…)

Thành Nghiệp, cung Kiến An, điện Thanh Uyển.

Tào Tháo nằm trên tháp.

Năm tên mưu sĩ Tuân Úc, Tuân Du, Quách Gia, Mãn Sủng, Tư Mã Ý quỳ bên ngoài bình phong.

Tào Tháo nhẹ giọng hỏi: “Lúc nào rồi.”

Tuân Úc: “Khởi bẩm chủ công, trời đã sáng.”

Tào Tháo miễn cưỡng ngồi dậy, cơ thiếp vội vàng đến đỡ, Tào Tháo thở ra một hơi, trán quấn vải trắng: “Bên ngoài thế nào?”

Tuân Úc nói: “Ôn Hầu vào Hán Trung, mười vạn đại quân của Kỳ Lân đóng quân ở ngoài Nhạn Môn quan.”

Tào Tháo nói: “Thiên tử chiếu đã phát đi chưa?”

Tuân Úc dùng ánh mắt ra hiệu cho chúng mưu thần, Tư Mã Ý chậm rãi nói: “Hồi bẩm chủ công, chiếu đã nghĩ xong, thần tự tay viết, thiên tử đã về nghỉ ngơi.”

Tào Tháo chậm rãi gật đầu: “Các nơi có khởi binh hưởng ứng không?”

Hưởng ứng thì có, nhưng lại đều hưởng ứng Lã Bố, không ai quan tâm Tào Tháo, chúng mưu thần không dám nói. Tào Tháo đợi cả buổi, không nghe được câu trả lời, trong lòng tự biết, bật cười: “Chiếu lệnh của thiên tử cũng không đáng mấy đồng tiền, nghe nói… gần đây thiên tử bị bệnh à? Nặng nhẹ thế nào?”

Quách Gia nghiêng mặt đi, dưới ngọn đèn chiếu ra một vết thương đỏ rực trên má: “Chủ công, không giết được.”

Tào Tháo nheo mắt: “Hửm?”

Quách Gia nói: “Bọn thần đã lệnh tướng quân Điển Vi dẫn quân, mai phục trọng binh dọc đường chiến tuyến, theo hướng đi của bá tánh, giữa hai ải, chỉ chờ Ôn Hầu đánh tới.”

Tào Tháo nói: “Được.”

Quách Gia lại nói: “Hiện không biết Ôn Hầu sẽ dùng quân thế nào, đóng quân quan sát, rất có thể Hán Trung đầu hàng, nếu như vậy, Lã Phụng Tiên có sự giúp đỡ của Trương Lỗ, tất sẽ có hành động, chuẩn bị phát binh.”

Tào Tháo nói: “Nói tiếp đi.” Dứt lời xuống giường, hai nữ tỳ nâng hắn, chuyển ra bình phong, thân binh mở cửa tẩm điện, cảnh Xuân vô cùng tươi đẹp chớp mắt tràn vào khắp phòng.

Tào Tháo già đi không ít, bệnh đau đầu ngày càng nặng, dưới nắng sớm lại lơ mơ muốn ngủ.

Mấy tên mưu sĩ đứng dậy, Quách Gia lại nói: “Nếu chủ công muốn thủ thành Nghiệp, Phụng Hiếu sẽ mang binh với tướng quân Hạ Hầu Đôn, theo Cư Dung quan ra đến Trường Thành, dọc theo tái ngoại hành quân về phía Tây.”

Tào Tháo nói: “Mang theo bao nhiêu binh? Tính toán thế nào?”

Quách Gia kiên quyết nói: “Mang mười vạn binh, cướp lương, sau đó tập kích hậu phương Trường An! Lã Phụng Tiên đang tiến quân về phía Đông, trận đầu ở quận Thường Sơn – bố trí chướng ngại, dù Kỳ Lân hay Giả Hủ chỉ cần có đầu óc đều biết chỗ hiểm yếu không thể đi vội. Thay vì đi qua Nhạn Môn quan, chúng ta sẽ đi đường khác.”

Tào Tháo lại nói: “Hiện đã phái ra bao nhiêu kỵ binh?”

Tuân Úc nói: “Tướng quân Điển Vi đã về thành Nghiệp, những chỗ trọng yếu dọc đường, còn hơn năm vạn binh sĩ phân tán, mười người thủ một trấn bỏ không, ngàn người thủ một thành, phô trương thanh thế.”

Tào Tháo nhíu mi nói: “Ý kiến của ai?”

Chúng mưu sĩ sợ hãi, lát sau Quách Gia mới nói: “Ý kiến của ta, ta lường trước được Kỳ Lân không dám tùy tiện hành quân.”

Tào Tháo cười ha ha: “Tính toán rất hay! Kế Phụng Hiếu rất được lòng ta.”

Quách Gia nói: “Hoặc là chủ công thủ thành Nghiệp, Phụng Hiếu cùng tướng quân Hạ Hầu Đôn tập kích Trường An. Hoặc Phụng Hiếu thủ thành Nghiệp, chủ công thân chinh.”

Tư Mã Ý e dè nói nhỏ: “Không được, bệnh đau đầu của chủ công chưa giảm, không thể làm việc vất vả…”

Tào Tháo mang theo mấy tên mưu sĩ ra vườn hoa, rèm hạ xuống, bước chân xa dần.

Sau một hồi, dưới giường, một đứa trẻ hắt hơi một cái từ từ chui ra, cảnh giác nhìn bốn phía, rồi lặng lẽ đến gần cửa sổ, leo ra ngoài.

Thằng nhóc chạy như điên qua vườn hoa, vừa thở hổn hể vừa chạy về vườn Đổng Tước.

“Hi nhi!”Đổng quý phi cuống quít gọi, ôm chặt đứa nhỏ vào lòng.

Đứa nhóc thở gấp một lát, nói: “Bọn họ nói… nói…”

Đổng quý phi vội vàng bụm miệng đứa nhỏ, nói nhỏ vào tai nó: “Đừng nói gì cả, đi theo ta.”

Đổng Quý phi lấy lại bình tĩnh nắm tay con trai, đi vào tẩm điện. Từ ngày Lưu Hiệp bị đưa đi, chưa thấy quay lại vườn Đổng Tước. Hứa Chử mang binh đến lục soát, lật đổ ngổn ngang cũng không ai dọn dẹp.

Trong viện chỉ còn Đổng Quý phi cùng đứa trẻ này và vài tên nô bộc, người Tào Tháo cần là thiên tử, Lưu Hiệp đã không ở đây, trong viện có thế nào cũng mặc kệ, chẳng ai thèm quan tâm.

“Đây là ngựa tốt của Đại Uyên.” Đổng Quý phi đặt đứa trẻ lên lưng ngựa, giúp nó siết chặt yên cương: “Ngày đi ngàn dặm, không thua gì của con… không thua gì thần câu Xích Thố của Ôn Hầu.

“Con cưỡi nó đi ra khỏi thành bằng đường nhỏ, không được dừng lại, chạy thẳng đến Nhạn Môn quan, không được nghỉ…”

Đổng Quý phi nhét Thất Tinh đao vào yên ngựa: “Năm xưa, Tào Mạnh Đức dùng nó đâm Đổng Trác, con hãy lấy nó làm tín vật, nâng đến trước mặt Lã Phụng Tiên, chắc chắn hắn sẽ nhận ra.”

Đứa trẻ nói: “Nhưng… con chưa từng ra khỏi thành…”

Đổng Quý phi nói nhỏ: “Con có thể làm được. Đi đi. Đây là lệnh bài ra cổng.”

Đứa trẻ nghẹn ngào: “Nhưng mà…”

Đổng Quý phi nói: “Đi rồi thì ở lại bên cạnh Ôn Hầu, không cần quay lại đây nữa. Trước khi Ôn Hầu chiếm được thành Nghiệp, nếu có ai hỏi tên con, con phải nói là con họ Lưu… nhưng nghe theo thiên mệnh.”

Đứa bé bám vào cổ Tuyệt Ảnh rồi theo cửa Bắc ra khỏi thành.

Trước Nhạn Môn quan.

“Ta về rồi đây!” Lã Bố hớn ha hớn hở đi vào.

Kỳ Lân nhướn nhướn mày: “Có chuyện gì vui à? Sao thế?”

Lã Bố né người qua nhường chỗ cho người phía sau, nghiêm túc nói: “Vị này là Sư quân Trương Lỗ.”

Kỳ Lân không nhìn Trương Lỗ, nhìn chằm chằm Lã Bố, cảm thấy dường như nửa tháng qua tên lỗ mãng này có gì đó khan khác.

Lã Bố lại rất phấn khỏi, giới thiệu với Trương Lỗ: “Đây là quân sư Kỳ Lân nhà ta.”

Kỳ Lân lấy lại tinh thần, thi lễ với Trương Lỗ, hô: “Quốc sư đích thân tới, có thể thấy trời đứng về phía ta, trận này tất thắng.”

Trương Lỗ vội nói vài lời khiêm tốn, thấy hai mắt Kỳ Lân trong sáng linh động, tràn đầy linh khí, biết được người này không phải hạng tầm thường, không dám kiêu căng, chỉ dám lấy thân phận mưu thần tham gia vào.

“Mới tới…”

“Mới tới mới tới…” Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, Thái Sử Từ dẫn thêm mấy người hùng hổ đi vào lều soái.

Kỳ Lân cả giận: “Các ngươi làm gì đó! Đây là Thái phó!”

Trương Cáp bưng nho, Thái Sử Từ kéo theo bảng sắt, Lăng Thống cầm lông chim, thêm Ngụy Diên không biết theo làm gì, bị Kỳ Lân quát một tiếng, ù té chạy hết.

Trương Lỗ nói vào điểm chính: “Ngày Xuân cây cỏ sinh sôi, hoa màu nẩy nở, trận này phải tốc chiến, không thể kéo dài. Nếu không, từ Trung Nguyên đến tái ngoại sẽ rơi vào cảnh lầm than đói khổ. Không biết quân sư có thượng sách gì hay chưa?”

Kỳ Lân thầm hiểu Trương Lỗ dẫn hai vạn binh lính ra khỏi Hán Trung, đến đây trợ giúp là đã giao hết cả chì lẫn chài, cùng đứng trên một thuyền với mình. Nên cũng không nói nhiều lời, đứng dậy mời Trương Lỗ ra khỏi lều.

Bọn họ đi đến chỗ cao nhất, quan sát bốn phía, ngoài Nhạn Môn quan, đồng ruộng nơi nơi bị thiêu rụi, nhà dân xụp đổ.

Trương Lỗ lắc đầu thổn thức. Kỳ Lân nói: “Ngàn dặm quanh đây, nơi nào cũng có thể có bố trí phục kích, dân chúng quận Thường Sơn đều bỏ đi cả, nếu quân ta tiến thẳng vào, chắc chắn sẽ bị Quách Gia dắt mũi, quân lính mệt mỏi là vô cùng hung hiểm.”

Trương Lỗ chậm rãi gật đầu: “Kế này tàn hại nhà của tài sản của vạn dân, quá mức ác độc.”

Mọi người không ai lên tiếng, lát sau Trương Lỗ đột nhiên nói: “Ta có một kế, nhưng trước phải thăm dò địa hình vùng tái ngoại xong đã, mới có thể quyết định.”

Lã Bố nói: “Ta cùng đi với Quốc sư.”

Kỳ Lân xua tay: “Ta đi với Sư quân, về ngay thôi, ngươi ở lại chỉnh đốn liên quân.”

Kỳ Lân chọn hai trăm binh mã, hộ tống Trương Lỗ ra khỏi Nhạn Môn quan.

Cùng lúc đó, một đội quân hơn ngàn người từ phía Đông chậm rãi đến gần, hộ tống gần sáu ngàn bá tánh tha hương.

“Trước kia Lý Quảng, Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh đều từ nơi này xuất quan, nghênh chiến tộc Hung Nô.” Võ tướng cầm đầu cất cao giọng nói, giơ roi ngựa chỉ ra xa.

Chỉ thấy núi non trùng điệp hung hiểm, núi cao khe sâu, đỉnh chìm trong mây, một con đường lớn xuyên qua giữa hay ngọn núi, cửa ải đóng kín, một cánh cửa này che chở cho vạn người trong cơn nước lửa.

“Tướng quân, Ôn Hầu sẽ nhận người già kẻ yếu chứ?”

Võ tướng mặc một thân giáp bạc, trầm ngâm chốc lát, đôi mắt xuất chúng mênh mông như biển sâu.

“Nhận.” Võ tướng nói: “Theo như hiểu biết của ta về hắn…”

Một người cưỡi tuấn mã chật vật dừng lại trên sườn núi, võ tướng rướn người nhìn, tựa hồ phát hiện dối thủ.

“Đó là ai?”

Võ tướng cau mày, phát hiện một đứa bé trai mặt mũi lem luốc cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, toàn thân đen nhánh bốn vó trắng như tuyết.

Đứa trẻ cuống cuồng quay ngựa chạy trốn, võ tướng thúc ngựa đuổi theo, hai con ngựa, một trước một sau cách nhau một đoạn xa xa, cuối cùng đuổi theo không kịp mảy may. Lát sau, võ tướng kia quát một tiếng: “Đi!” đồng thời vung roi quất vào đùi ngựa. Tuyệt Ảnh bị đau, hí một tiếng hất đứa bé văng xuống.

Kỵ binh vội vây lại, quát nhau: “Bắt nó!”

Đứa nhóc không mảy may sợ hãi, đứng dậy rút đao, cầm chặt trong tay, thấp người ra thế thủ, hai con mắt như báo săn.

Võ tướng thoáng chốc xúc động, hỏi: “Ngươi họ gì? Lui ra hết đi, đừng làm nó bị thương.”

Nhóc con thấy binh sĩ đều lui về sau thì đứng thẳng dậy, tra đao vào vỏ, hỏi lại: “Ngươi họ gì?”

Võ tướng mỉm cười, thằng nhóc lùn tịt này còn chưa tới bảy tuổi, nhưng mỗi hành động đúng là có phong cách của con nhà võ. Hành động tra đao vào vỏ kia quả thật rất trôi chảy đẹp mắt. Nhưng vừa mở miệng liền lộ bản tính trẻ con.

“Ta họ Triệu.” Triệu Vân nói: “Anh bạn nhỏ tên gì?”

“Ta họ Lưu.” Lưu Hi đáp.

Triệu Vân nhíu này: “Ngươi họ Lưu?”

Dường như chợt nhớ ra điều gì, Lưu Hi hỏi: “Ngươi chính là Triệu Tử Long trong… truyền thuyết đó à?”

Triệu Vân bật cười, không để ý lắm hỏi: “Trong truyền thuyết?”

Lưu Hi nói: “Ngươi không bằng Lã Phụng Tiên. Lã Phụng Tiên là đệ nhất thiên hạ.”

Triệu Vân dở khóc dở cười, chậm rãi gật đầu, đột nhiên gằn giọng quát: “Ngươi là ai? Gian tế?!”

Lưu Hi chần chờ quan sát Triệu Vân, sau một hồi, từ từ kể ra chuyện ở thành Nghiệp.

Năm trước Triệu Vân hai bàn tay trắng mang A Đẩu về quê cũ ở Thường Sơn, đang muốn gây dựng lại sự nghiệp, lần nữa xây dựng nền móng về sau, nhưng không ngờ còn chưa kịp bắt đầu, vừa vào Xuân, đại quân Điển Vi đã tràn tới.

Kỳ Lân tập trung quân lực trước ải Nhạn Môn, quân Tào như hung thần ác sát ép dân chúng phải di dời về phía Đông, phóng hỏa đốt tới huyện Chân Định, đất đai màu mỡ cháy đen, nhà cửa thành tro.

Ngân Long thương khóa kỹ trong hộp cùng với Thanh Hồng kiếm và giáp chiến, Triệu Vân  đã thay áo nông phu, dự định trồng trọt chăn nuôi qua hết cả đời. Không ngờ chuyện đột ngột thay đổi, đành lẫn nữa khoác lên nhung trang, cưỡi Đích Lô, một thương đâm chết giáo úy Tào quân, khởi nghĩa vũ trang.

Một trận Trường Bản vang danh thiên hạ, nhất hô bá ứng, không mất bao lâu đã tập hợp được hơn ngàn nghĩa quân, nhưng vì nghe được đại quân Điển Vi theo hướng Tây mà đến, võ lực có mạnh hơn nữa cũng phải chăm lo cho bá tánh, đành dẫn quân hộ tống dân chúng đi về phía Tây.

Nay rốt cuộc an toàn đến được đây, trên đường đi hoàn toàn dựa vào bản lĩnh đánh du kích cao siêu mới thoát được đội tuần tra của Điển Vi, đến trước ải Nhạn Môn.

Triệu Vân căn dặn Lưu Hi: “Ngươi đi gõ cửa, ta dặn thế nào nào làm theo thế ấy.”

Lưu Hi nói: “Còn ngươi?!”

Triệu Vân không nhiều lời với nó, liếc nhìn cửa ải một lần, lớn tiếng ra lệnh, hơn ngàn kỵ binh xuất phát, nhanh chóng chạy về hướng Đông.

Lưu Hi run run nắm chặt Thất Tinh đao trong tay, hít sâu một hơi, bên trong đã có người phát hiện ngoài cửa tụ tập gần bảy tám ngàn người, có người lên thành lâu quát hỏi.

Lưu Hi vận sức nói: “Ta là nhà Hán…”

Dân chúng ồn ào lên, Lưu Hi giận dữ quát: “Ta là Thái tử đương triều!”

Đột nhiên, phạm vi một dặm xung quanh im bặt.

Lã Bố ló đầu ra từ trên cổng thành: “Gì? Thái tử?!”

“Ta muốn gặp Ôn Hầu!” Lưu Hi giơ đao trong tay trái lên.

Lã Bố chợt nhíu mi, híp mắt, nhận ra thứ trong tay Lưu Hi là Thất Tinh đao tự tay hắn tìm ra, thứ Tào Tháo dùng để đâm Đổng Trác.

Đổng Trác, Đinh Nguyên, Thất Tinh đao, Quan Trung, mười tám lộ chư hầu, Tào Tháo, thiên hạ đại nghĩa… dường như đã trải qua từ kiếp trước.

Lã Bố lạnh lùng hỏi: “Ngươi là Thái tử? Con trai Lưu Hiệp đó à?!”

Lưu Hi mím môi không nói, Lã Bố lệnh: “Cho bọn họ vào đi.”

Lưu Huy đứng, Lã Bố ngồi, nghe nói có Thái tử đến, Lương Châu doanh nháy mắt nổ tung, mưu thần võ tướng đều tập trung trong lều, ai nấy khoanh tay áo đứng xem, không có dáng vẻ quân thần gì cho cam, mạnh ai nấy quan sát Lưu Hi.

Ánh mắt Lã Bố phức tạp, trong mắt Lưu Hi ẩn hiện hung ác.

“Ta có… Ta có Thất Tinh đao làm chứng…” Cuối cùng, Lưu Hi cũng để lộ sợ hãi.

Lã Bố đứng dậy, Lưu Hi sợ tới mức lui về phía sau.

Hai vị mưu sĩ Giả Hủ, Pháp Chính vô cùng ngờ vực, nhìn chằm chằm Lưu Hi không chớp mắt, tựa hồ đang nhìn cái gì đó bất thường lắm.

Lã Bố phất vạt áo, vô cùng phóng khoáng tự nhiên, quỳ trên một chân, hai tay giơ lên.

Lưu Hi đặt Thất tinh đao vào tay Lã Bố, Lã Bố nhận, trầm giọng nói: “Ôn Hầu Phấn Vũ Tướng quân, cung nghênh Thái tử điện hạ.”

Trong trướng, mọi người đều quỳ xuống theo Lã Bố, đồng thanh: “Cung nghênh Thái tử.”

Lã Bố thản nhiên nói: “Mời Thái tử ngồi.”

Lưu Hi vẫn thở gấp, khẩn trương không giấu được, lúc ngồi lên ghế cao nhìn quanh, phát hiện ánh mắt Giả Hủ và Pháp Chính nhìn mình đầy hoài nghi. Thành Nghiệp chưa bao giờ phát tin Lưu Hiệp có con trai, lại là con trai độc nhất, con trai trưởng, chuyện lớn cỡ này, sao có thể lừa được Tào Tháo?

Lã Bố nói: “Không biết tình hình gần đây của thiên tử thế nào? Lần này đến đây, không biết Thái tử có gì muốn căn dặn? Có khẩu dụ của Ngô hoàng hay không?”

Lưu Hi đáp: “Ôn Hầu… Ôn Hầu…”

Lưu Hi ngập ngừng kể đại khái chuyện ở thành Nghiệp, lại kể chuyện Lưu Hiệp trên điện vạch trần Tào Tháo nghe được từ bọn cung nhân kể ra, đám quần thần tức giận thế nào cũng nói lại cặn kẽ.

Đến khi nghe được Quách Gia lập kế tập kích Trường An, đi đường vòng ra tái ngoại thế nào, Pháp Chính nhỏ tiếng thương lượng với Giả Hủ mấy câu.

Pháp Chính gật đầu, từ tốn nói: “Định giả người Hung Nô đây mà.”

Giả Hủ mỉm cười: “Đúng vậy, việc này quân sư nhà ta đã sơm dự đoán được, nên mới cho đại quân đóng trú ở đây, phái Mã Siêu xuất quan điều tra, lần này nhất định đánh tàn Quách Phụng Hiếu.”

“Quân… quân sư?” Lưu Hi mờ mịt hỏi.

Lã Bố hỏi: “Định kế sách khi nào, sao không thương lượng với ta?”

Giả Hủ nói: “Chủ công an tâm chớ nóng, quân sư chỉ mới phỏng đoán, lần này thái tử mang đến tin tức cực kỳ quan trọng…”

Lã Bố mặc kệ hắn nói, ngắt lời: “Lập tức phái người xuất quan, gọi Kỳ Lân và Sư quân về đây, đùa gì thế?!”

Lưu Hi vừa nghe tên Kỳ Lân lập tức tái mặt, nhíu mày híp mắt.

Lần này Giả Hủ đã có thể khẳng định được rồi.

Lưu Huy đặt tay lên thắt lưng, nhưng không chạm được thứ mình muốn, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Ta phải đi.”

Lã Bố ngạc nhiên: “Đi? Đi đâu?”

Lưu Hi đẩy binh sĩ trước mặt ra, muốn đi ra khỏi lều, Lã Bố vẫn quỳ, lúc này mới đứng lên, vội quát: “Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?!”

Lưu Hi chớp mắt, phẫn nộ nói: “Làm càn!”

Tiếng nói trẻ con vốn khả ái, nhưng nhướn mi dựng mày khiến Lã Bố thoáng hoảng hốt.

Võ tướng đều cười nhạo nó, trong khi nét mặt Lã Bố lộ vẻ khó tin.

“Ngươi…” Lã Bố nói.

Lưu Hi nói: “Tào tặc giam lỏng phụ hoàng ta, ngươi cũng muốn giam lỏng ta đúng không?”

Lã Bố nhìn Lưu Hi rất lâu rất lâu, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua cơ thể nhỏ bé của nó. Sau một hồi, Giả Hủ lên tiếng: “Lòng của Thái tử điện hạ ở chỗ của thiên tử, lệnh một đội binh hộ tống về thành Nghiệp là được.”

Lưu Hi nhìn ánh mắt như ưng của Lã Bố, bọn họ như thông qua đôi mắt sáng ngời của nhau thấy được bản thân mình.

Lưu Hi lui một bước, lại lui một bước, rồi xoay người rời khỏi quân doanh Nhạn Môn quan, cưỡi Tuyệt Ảnh tung vó như bay, nháy mắt bỏ rơi binh sĩ hộ tống phía sau, về lại thành Nghiệp.

Giả Hủ lẩm bẩm: “Không phải Đổng Quý phi không có con sao? Lúc trước nghe nói Đinh phu nhân ép Đổng Quý phi uống thuốc vô sinh…”

Pháp Chính khoát tay: “Đợi quân sư về rồi thương lượng với hắn.”

Giả Hủ vừa nghe, mặt mày biến sắc: “Không được đâu Pháp tiên sinh, xin hãy nghe ta, lúc này tuyệt đối không thể nói với quân sư.”

Pháp Chính nhíu mày thắc mắc: “Sao vậy?”

Giả Hủ còn chưa kịp trả lời, Lưu Hi mới đi, Kỳ Lân và Trương Lỗ đã quay về.

“Nói đi.” Kỳ Lân xuống Xích Thố, Trương Lỗ đã hơn bốn mươi tuổi, bị Kinh Phàm xóc nảy cả ngày, đầu choáng mắt hoa.

Giả Hủ, Pháp Chính cùng nhau ra đón, vừa đi vừa kể lại sự tình, bốn người vào trong lều, Kỳ Lân thở ra: “Quả nhiên đoán đúng, Thái tử đâu?”

Trong lều soái, Lã Bố ngồi trên tháp tướng quân, nói chậm rãi: “Thái tử đi rồi.”

Kỳ Lân lấy làm lạ: “Sao lại để hắn đi?”

Lã Bố nói: “Ngươi mà thấy mặt nó, ngươi sẽ biết tại sao ta để nó đi. Các ngươi thương lượng đến đâu rồi?”

Trương Lỗ lồng tay vào tay áo nói: “Ta và quân sư đã thương lượng ra một diệu kế.”

Kỳ Lân nghe tin tức Lưu Hi mang đến, nhíu mày hồi lâu: “Không, nếu quan nội đều là nghi binh, vậy thì toàn bộ vùng Quan Trung đều là thành trống, chúng ta phải thay đổi kế hoạch.”

Kỳ Lân mở bản đồ ra nói: “Bọn ta phát hiện dấu vết hoạt động của người Hung Nô ở đây.” Chỉ bình nguyên Tịnh Châu ngoài Trường Thành: “Theo tin tức của Thái tử thì chiến thuật của Quách Gia là dẫn quân chặn đường lui của chúng ta… Phụng Tiên, ngươi thấy thế nào?”

Kỳ Lân nghiêng đầu đánh giá Lã Bố, Lã Bố nhíu mày lắc đầu, bảo: “Nói tiếp đi.”

“Kế hoạch ban đầu thế này, Sư quân dùng thuật ‘tác đậu thành binh’, dùng đậu biến ra người giả ở lại Nhạn Môn quan. Chúng ta vòng qua Trường Thành, đi về phía Đông Bắc, chuyển hướng Nam, bất ngờ tập kích ải Cư Dung, nhập quan quét sạch, tiếp tục vây thành Nghiệp, cứng đối cứng công thành.”

Kỳ Lân ngẩng đầu lên: “Các ngươi nghĩ sao?”

Giả Hủ chen lời: “Quách Gia vừa ra ải Cư Dung chắc chắn sẽ đoán được chúng ta đi cùng đường với bọn hắn, phái một nhánh quân giả trang làm người Hung Nô, lẻ tẻ quấy nhiễu tốc độ hành quân của chúng ta, đại quân còn phải thủ Trường An, chỉ e chúng ta còn chưa đến được thành Nghiệp, phía sau đã thất hủ.”

Pháp Chính trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đường dẫn lương mà bị chặn, thật là trí mạng.”

Kỳ Lân đáp: “Đúng vậy, may mà nhận được tình báo nên mới phải điều chỉnh chiến lược, toàn quân ta tiến mạnh về phía trước, tập trung quân lực, đánh một trận vào thành Nghiệp.”

Lã Bố: “Lương thảo tính thế nào?”

Kỳ lân: “Chân Mật đã liên hệ được với nhà họ Chân ở Ký Châu, đối phương tỏ ý, chỉ cần chúng ta đủ sức đánh vào thành Nghiệp, bọn họ có thể vĩnh viễn cung cấp lương thảo ăn mãi không hết.”

Pháp Chính: “Quả là giàu nứt đố đổ vách!”

Kỳ Lân cười nhẹ: “Chẳng phải đây mới là suy nghĩ của thương nhân sao? Vĩnh viễn đứng về phe người thắng.”

Lã Bố lại hỏi: “Trường An thì sao? Có tính toán thế nào?”

Kỳ Lân nói: “Buông lõng. Còn có Trần Cung, Cam Ninh, Cao Thuận ở lại, toàn bộ dựa vào bọn hắn.”

Lã Bố nói: “Quá nguy hiểm.”

Kỳ Lân: “Không nguy hiểm. Ta còn cách khác. Tào doanh có hai mươi vạn binh, Quách Gia mang đi mười vạn, tân binh ở vùng Quan Trung năm vạn, nói cách khác, quân thủ thành Nghiệp chỉ có năm vạn.

“Theo số đó, công phá thành Nghiệp cần tối thiểu bao nhiêu ngày?”

Lã Bố nói: “Ta không giỏi công thành, với mười hai vạn binh mã trong tay, nếu có thể đánh ở bình nguyên…”

Kỳ Lân ngắt lời: “Tào Tháo sẽ không chịu ra bình nguyên để đánh với ngươi, bỏ qua khả năng đó, vậy nếu công thành thì sao?”

Lã Bố: “Trời trong nắng ấm, cần hai mươi ngày.”

Kỳ Lân hơi khó quyết định.

Pháp Chính nói: “Chúng ta còn một ưu thế. Nếu theo ải Cư Dung vào U Châu đánh liên tục đến Ký Châu, Quách Gia hẳn cũng chuẩn bị ứng phó chúng ta xuôi Nam tập kích bất ngờ. Binh lực phần lớn tập trung ở quan nội, có cách nào lợi dụng không?”

Ba người Giả Hủ, Pháp Chính, Kỳ Lân thương lượng một lát, cuối cùng, Kỳ Lân đập bàn nói: “Được. Xuân đến tan băng, chỉ cần chiếm trước thượng du Chương Thủy là có thể cho quân mũi nhọn qua sông, hai đường đồng thời tấn công thành Nghiệp.”

“Hành quân mười lăm ngày, công thành một tháng.” Kỳ Lân thản nhiên nói: “Cho Tần Cung thời gian nửa tháng bảo vệ thành Trường An, một khi Trường An thất thủ, cần mười ngày đi báo tin, còn lại bốn mươi lăm ngày, đủ cho Trần Cung đánh với mười vạn binh công thành của Quách Gia.”

Pháp Chính nói: “Quá nguy hiểm.”

Trong lòng ba vị quân sư đều không yên.

Đột nhiên Lã Bố lên tiếng: “Đừng lo, ta có diệu kế, đảm bảo Trường An không sao.”

Nháy mắt chúng mưu sĩ té dồn cục. Đây là lời nói giật gân nhất Kỳ Lân từng được nghe từ khi đến thời đại này.

Giả Hủ nói: “Bọn ta ra hít thở một chút, tính sau đi ha.”

Pháp Chính liên thanh phụ họa, không ai có tâm tình muốn nghe ‘diệu kế’ của Lã Bố. Hai tên mưu sĩ vắt giò lên cổ chạy mất.

Lã Bố chưng hửng: “Nghe ta nói này! Ê!”

Kỳ Lân dọn bản đồ: “Ăn cơm ăn cơm…”

Lã Bố tủi thân rên: “Nghe ta nói rồi ăn!”

Kỳ Lân nhìn Lã Bố, không nỡ bỏ đi.

Lã Bố cười cười thỏa mãn, ghẹo: “Ta thấy, hay là phái ngươi về giúp Trần Cung.”

Kỳ Lân: “Chủ ý cùi bắp! Hiện giờ làm sao về được. Chia quân lực là bị đập tơi bời liền.”

Lã Bố cười rộ lên: “Phái Lăng Thống mang năm ngàn binh về giúp Cam Ninh, lại phái Mã Siêu đi Tây Lương cầu viện Triệt Lí Cát.”

Lăng Thống, Cam Ninh… thủ Trường An.

Kỳ Lân nhướn nhướn mày: “À, hiểu rồi.”

Khuôn mặt khôi ngô của Lã Bố ửng đỏ, không khí trong lều đột nhiên ngọt ngào hẳn lên, bong bòng hường bay phấp phới.

Kỳ Lân nghĩ nghĩ hỏi: “Cách này… không phải biện pháp nhưng đúng là biện pháp. Sao ngươi nghĩ ra được?”

Lã Bố nói: “Cùng người trong lòng kề vai chiến đấu…”

Lã Bố nhích đến gần, Kỳ Lân ngầm hiểu nhắm mắt, hai người hôn nhau trong lều. Lã Bố vừa chạm môi, không nói không rằng, ôm siết Kỳ Lân vào lòng, mạnh mẽ hôn hắn như thú hoang, thật lâu mới rời môi, Kỳ Lân nghiêng đầu thở dốc.

Lã Bố nói: “Ngươi… từ từ rồi về. Sang năm, năm sau nữa, đến ngày ta chuẩn bị tốt rồi cho ngươi đi, ngươi hẳn đi.”

Kỳ Lân chăm chú nhìn Lã Bố, nở nụ cười, không nói gì cả.

Lã Bố hỏi: “Được không?”

Kỳ Lân đáp: “Ngươi chưa chuẩn bị xong, nhưng ta chuẩn bị xong rồi. Yên tâm, ta sẽ ở bên ngươi lâu ơi là lâu.”

Lã Bố không hiểu gì cả, Kỳ Lân thu dọn các thứ trên bàn đi ra ngoài, chợt nghĩ tới gì đó, dừng bước xoay người, hào phóng giơ nắm tay.

Lã Bố khom người cụng nắm tay với Kỳ Lân.

Kỳ Lân nói: “Trận này chúng ta phải thắng.”

Lã Bố cười đáp: “Được!”

Tháng Tư năm Kiến An thứ mười ba, Trương Lỗ dẫn mười vạn đại quân ra khỏi ải Nhạn Môn, binh lính đông nghìn nghịt tiến vào thảo nguyên, dọc đường đi phô trương thanh thế, thổi tiếng gió cho quân do thám của Tào Tháo. Trong vòng ba ngày, mạng lưới tình báo của quân Tào đem đường đi nước bước của đại quân gửi hết về thành Nghiệp. Lại không biết đội quân kia đều là bù nhìn, hình nộm, đạo Thiên Sư biến hóa ra vô số binh lính ảo bằng đậu, hấp dẫn chú ý của quân Tào.

Lăng Thống mang theo ba ngàn quân chạy dọc theo đường trong hành quân gấp về Trường An, chi viện Cam Ninh giữ thành.

Lã Bố tản binh lực ra thành nhiều nhánh, toàn quân ra sức gia tăng tốc độ, hành quân thần tốc ngày đêm, cùng nhau đuổi đến thành Nghiệp.

Trong cùng thời gian, Kỳ Lân không ngờ có hai nhóm kỳ binh lại đến xin gia nhập chiến trường.

Triệu tử Long dẫn binh trắc trở vượt Hoàng Hà, vừa đi vừa dọ thám địch tình, phát hiện khắp nơi đều là thành thị bỏ không, trong lòng cảm thấy trận chiến này thật là thương thiên hại lý.

“Hồi bẩm tướng quân.” Một tiểu đội dò đường quay về hồi báo: “Phát hiện phía trước có một đội người.”

Triệu Tử Long nghi ngờ: “Là ai?”

Thám tử đáp: “Không biết! Hình như là dân binh Lang Tà!”

Triệu Tử Long nói: “Các ngươi ở đây đợi lệnh, ta sẽ tiến lên giáp mặt.”

Triệu Vân kéo trường thương đi đến bờ Nam Hoàng Hà, xa xa thấy hai gã đàn ông ngồi trên ngựa, lúc đến gần đối mặt, Triệu Vân suýt ngã ngựa.

Chu Du chào hỏi: “Triệu Tử Long, gặp từ hồi Xích Bích, lúc này khỏe không?”

Triệu Vân không nhận ra Tôn Sách nhưng Tôn Sách từng nghe kể về Triệu Vân, lúc này chào từ đằng xa: “A Đẩu vô dụng của ngươi đâu?”

Triệu Vân dở khóc dở cười: “A Đẩu ta gửi chỗ người quen, hành quân xa xôi, làm sao mang nó theo được? Huynh đài là ai?”

Tôn Sách tỏ vẻ mình hiểu gật gật đầu, cao giọng nói: “Thường Sơn của các ngươi cũng bị đốt à?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc Triệu Vân nổi nóng, lớn tiếng nói: “Chính phải! Vốn muốn về vườn ẩn dật, êm ả trải qua tháng ngày còn lại, Tào Mạnh Đức thật ép người quá đáng!”

Chu Du đồng tình: “Đi cùng đi. Ôn Hầu đâu?”

Triệu Vân nói: “Ta mang theo người già trẻ nhỏ đến chỗ hắn, sau khi bọn họ vào được ải Nhạn Môn ta lập tức đi tiên phong dò đường. Sao các ngươi cũng tới đây?”

Tôn Sách đáp: “Ôi thôi! Thà đừng nói! Ta với Công Cẩn mở quán rượu nhỏ ở Lang Tà, còn định bắt chướt Tư Mã Tương Như cùng nhau… (*)”

Còn chưa nói xong, Tôn Sách đã bị Chu Du bụm miệng, chiến mã của Chu Du và chiến mã của Tôn Sách đứng gần nhau, hắn giơ tay bóp cổ Tôn Sách kéo đến trước mặt vừa đánh vừa trả lời Triệu Vân: “Chung quy thì tại ờ như vậy, nói chung là ờm rằng mà vậy đó, ngươi biết mà, quá rượu bị đốt trụi, buộc hai người bọn ta phải chạy về Quan Trung…”

Tôn Sách thoát ra được, cả giận nói: “Triệu Tử Long ngươi nói xem, cái đó không phải là ép dân làm phản sao?!”

Triệu Vân như gặp được người từ quê cũ, hai mắt rưng rưng, rốt cuộc cũng có người chung mối thù, giận dữ nói: “Vậy cùng giết đến Cự Lộc đi!”

Tôn Chu hai người ăn nhịp với Triệu Vân, trở nên thân thiết, lúc này cũng không có ý kiến khác, hai nhóm người sáp nhập làm một, quay đầu hướng tới Cự Lộc.

Triệu Vân vẫn lấy làm kỳ, hỏi: “Vì sao thành trấn khắp nơi đều bỏ hoang?”

Chu Du đáp nhẹ như gió như mây: “Tất nhiên là kế vườn không nhà trống, ít nhất có một nửa binh lực của Tào Tháo đang trên đường đến tấn công Trường An. Giờ phút này là thời điểm tốt nhất để chạy đua thời gian, ai đánh hạ thủ phủ của đối phương trước, sau đó cắt đứt đường lui, là coi như có được thắng lợi sau cùng.”

Triệu Vân nhíu mi nói: “Nếu như vậy… Ở Cự Lộc cũng vườn không nhà trống nhỉ?”

——————————-

Chú thích:

Tư Mã Tương Như là người rất mực phóng lãng hào hoa. Nhân một lần nhìn thấy và mến mộ nhan sắc nàng Trác Văn Quân, ông đã sáng tác bài Phượng Cầu Hoàng khiến Trác Văn Quân bỏ nhà theo mình. Hai người cùng nhau mở một quán rượu, bên nhau cặm cụi làm ăn.)