Hôm nay giao thừa, Ngô Quế Lan dậy thật sớm đi chợ. Tuy chỉ có một mình nhưng không thể qua loa, cho dù không náo nhiệt như ở nhà, chí ít cũng phải tự thưởng cho mình một ít đồ ăn, mừng đã vượt qua một năm vất vả. Vòng đi vòng lại ngoài chợ mấy tiếng liền, chọn một con cá trắm cỏ khoảng nửa cân, lại mua một cân thịt ba chỉ cùng nửa cân thịt nạc, thêm một ít rau, túi lớn túi nhỏ đi về. Qua một cửa hàng chuyên bán pháo, cô do dự một lát, nghĩ đến vận đen hai tháng vừa rồi, cuối cùng cắn răng quyết định bỏ ra hơn ba mươi đồng mua một bánh pháo để đuổi xui, cho năm mới thêm may mắn.
Đúng lúc cô chuyển hết túi đang cầm sang tay trái, còn tay phải lấy ví chuẩn bị trả tiền thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay thò ra giật lấy ví của cô. Cô giật mình, cuống quýt quay đầu, đã thấy một thằng nhóc choai choai tầm hai mươi tuổi cầm ví của mình chạy sang bên kia đường.
Ăn cướp?
“Trông giúp tôi mấy thứ này...” Không kịp nghĩ gì, cô lập tức đem tất cả những thứ trên tay ném xuống trước cửa hàng, vội vã bỏ lại cho bà chủ quán đang sững sờ đứng đó một câu, lời còn chưa dứt, người đã xông ra ngoài.
Tên cướp kia hiển nhiên không ngờ cô dám đuổi theo. Lúc đó hắn ta thấy cô vừa gầy vừa nhỏ, mảnh mai tưởng gió thổi cũng bay mới nổi lòng tham cướp ví. Giờ thấy cô đuổi theo, hắn cũng không sợ lắm, chỉ chạy như bay về phía ngõ nhỏ, lòng thầm nhủ cho dù cô đuổi theo nhưng chắc gì đã kịp.
Ngô Quế Lan bị chọc giận đến hồ đồ, quên cả tri hô tìm người giúp đỡ, không thèm nhìn xem đèn đỏ hay đèn xanh, cứ thế chạy băng băng qua đường, làm lơ tiếng còi xe cùng những tiếng phanh gấp lộn xộn xung quanh, kết quả đuổi kịp tên cướp kia ngay trước khi hắn chạy vào trong ngõ.
Tên trộm nghe thấy sau lưng có tiếng thở dốc, trong lòng đánh cái thót, vừa quay đầu lại chưa kịp nhìn thấy người ở đâu, đã bị người ta tóm áo, kéo mạnh một cái ngã ngửa ra sau, ngồi vật xuống đất.
“Mẹ kiếp, mắt mù à, dám cướp tiền của chị đây hả!” Hắn đang vùng vẫy đứng lên đã nghe mắng xối xả, ngực nhói lên, bị đạp cho một cái đau đến rúm người như con tôm, con dao vẫn cầm trên tay thành ra vô ích.
Ngô Quế Lan nheo mắt nhìn lưỡi dao sáng loáng, không ngần ngại phi ngay một đá vào cổ tay tên cướp. Keng một tiếng, lưỡi dao bay lên, rơi tuốt ra xa. Mà lúc này tên kia cũng đã kịp nắm được tình hình, ánh mắt lóe lên ác ý, ra chiêu gạt chân Ngô Quế Lan, định làm cô ngã.
Hừ lạnh một tiếng, trước khi tên cướp gạt được chân cô, Ngô Quế Lan đã lên gối cho hắn một cú trời giáng vào cằm, sau đó bắt lấy tay hắn, xoay người quật một đòn đem đối phương đè dúi xuống đất.
Tên cướp sống chết giãy giụa, chẳng ngờ sức cô rất mạnh, ép cho hắn hết đường cục cựa.
“Tha mạng, chị hai à, tha mạng, nhà em trên có mẹ già, dưới còn con nhỏ...” Hắn nhanh chóng mở miệng khẩn cầu.
Không thèm để ý lời cầu xin chẳng có gì mới mẻ của hắn, Ngô Quế Lan chỉ lục tìm lấy ví của mình, mở ra kiểm tra lại không thiếu thứ gì mới nhét lại vào trong túi, quất tay vào gáy một cái, cười nói: “Mẹ kiếp, đồ thỏ đế, tưởng cầu xin dễ vậy sao?”
“Đúng, là em thỏ đế, là em không có mắt... Chị hai, chị đại nhân đại lượng, tha cho em đi.” Tên trộm kia nghe giọng Ngô Quế Lan bớt nóng, bèn tiếp tục thấp giọng cầu xin, hắn không muốn bị lôi đến đồn cảnh sát.
Chung quanh đã bu lại một đám người, Ngô Quế Lan cũng không muốn diễn trò cho người khác xem, gõ đầu tên kia cái nữa, cười nói: “Cảnh cáo cậu đừng có giở trò, không là tôi không khách sáo đâu.”
Hắn liên tục gật đầu như gà mổ thóc, sau đó cảm giác cánh tay sắp bị bẻ gẫy của mình bỗng nhiên được thả lỏng, sức nặng trên lưng cũng biến mất. Hắn vội đứng lên trong tiếng chỉ trỏ của những người xung quanh, nhìn theo người phụ nữ nhỏ bé cười tủm tỉm đã lẫn vào trong đám đông, rồi bỏ chạy trối chết.
“Sao cô không đưa hắn đến đồn cảnh sát?” Một phụ nữ đứng xem bất mãn hỏi, “Thả hắn ở bên ngoài không biết sẽ có bao nhiêu người gặp họa.” Những người khác nghe được đều lên tiếng phụ họa, còn có ý trách cứ.
Với những lời bàn tán này, Ngô Quế Lan tỏ ra rất hứng thú, có vẻ nghiêm túc lắng nghe. Chờ đến khi bọn họ nói đã rồi, cô mới cười tủm tỉm khoát tay: “Không có hứng!” Nói xong, cũng không để ý sắc mặt của mấy người kia thành thế nào, lui về sau định rời khỏi nơi còn ồn ào hơn cái chợ này. Ngờ đâu, vừa lùi về phía sau lại lao thẳng vào trong lòng một người.
“A, xin lỗi.” Cô vội xoay người nói, lại bắt gặp một khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn mang kính bạc. Đứng bên cạnh anh, là một người đàn ông trẻ tuổi cao ngang tầm, phong độ hào hoa.
Tim cô như lỗi nhịp, chát đắng dâng lên, khóe mắt cũng cay cay. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt xa lạ kia, bao nhiêu kích động trong lòng bỗng dưng tan biến.
Cô cười cười tỏ ý xin lỗi, cũng không chào hỏi anh một tiếng, chỉ đi vòng qua. Cô biết một điều, người đàn ông trước mắt này không còn là người xem cô như điều quý giá nhất trên đời nữa, huống chi, anh đã quên hoàn toàn những việc đã xảy ra. Bây giờ, cùng lắm anh chỉ là một vị khách từng bỏ ra năm trăm đồng tìm cô nói chuyện phiếm, mà những người trọng thể diện như bọn họ nhất định không thích tỏ ra quen biết với loại người hạ đẳng.
Cô là một người có đạo đức nghề nghiệp, chắc chắn sẽ không bao giờ làm khách hàng mất hứng, bằng không trước kia cũng đâu có nhiều khách quen như vậy, chỉ là sau này những người đó tưởng cô bị AIDS mới không quay lại mà thôi.
Đúng là xui xẻo! Nghĩ đến chuyện này, cô càng cảm thấy bực mình, không khỏi căm giận nhổ một bãi nước bọt.
“Xin chờ một lát.” Thấy Ngô Quế Lan trả tiền pháo, sau đó quay người xách túi đồ ăn chuẩn bị đi, Lâm Tu Kiều đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Ngô Quế Lan không ngờ hai người bọn họ vẫn theo sau mình, hơi kinh ngạc, dừng lại, “Các anh... có việc gì?” Hít thở bỗng nhiên trở nên khó khăn. Lẽ nào anh đã nhớ ra cô? Hay muốn đến mua vui? Nhưng bây giờ cô đang có thai, dù có trả bao nhiêu tiền cũng không thể cùng hai người làm chuyện đó được, trừ phi cô cố ý muốn sẩy thai.
Nhìn gương mặt thanh tú xanh xao trước mắt, Lâm Tu Kiều không cách nào tưởng tượng được đây chính là cô gái bán hoa dạo nọ. Khi không trang điểm nhìn cô trẻ hơn rất nhiều, ngay cả mùi vị phong trần kia cũng không còn sót lại mảy may. Nếu không phải lúc cô vượt qua đầu xe anh, Khải Ngôn buột miệng nói một câu, anh nhất định sẽ không nhận ra.
“Chuyện vài ngày trước, cảm ơn cô.” Anh mỉm cười nói, ngực trái vô duyên vô cớ bất giác nhói lên, không khỏi nhíu mày. Vì Gia Gia vô ý lỡ miệng, anh mới biết được việc hôn mê mà bọn họ nói thực ra là mất trí nhớ cùng với mất tích. Nhờ mạng lưới thám tử của Khải Ngôn tra xét, mới phát hiện ra mấy ngày đó anh ở chỗ của cô. Anh đẩy cô vào bước đường cùng, còn cô lại cưu mang anh khi anh lưu lạc, trò đùa này của ông trời có chút hơi quá trớn. Anh là người ưa sạch sẽ, việc từng cùng ăn cùng ở với một cô gái đứng đường, còn đi nhặt rác thật sự vượt ngoài khả năng tiếp thu của anh. Chắc đây cũng là nguyên nhân mà cha mẹ anh và bọn A Sâm che giấu chuyện này.
Nhớ ra rồi sao? Ngô Quế Lan ngẩn người, “Ha ha, đừng khách sáo, nếu là việc kiếm được tiền, tôi cũng không ngại vất vả thêm vài lần nữa.” Tiếng cười của cô sao mà gượng gạo, thái độ anh khách sáo như vậy, có nhớ ra hay không cũng có ý nghĩa gì đâu?
Thì ra là vì tiền. Lâm Tu Kiều hơi buồn bực, lại cảm thấy nụ cười của cô chua chát lạ lùng, đột nhiên rất muốn biết mình và cô ấy từng ở chung với nhau thế nào, “Tôi đưa cô về.” Anh vừa thốt ra lập tức nhận được ánh mắt kinh ngạc vô cùng của Khải Ngôn.
“À... nhà tôi không xa đây lắm, không cần...” Ngô Quế Lan hoảng sợ, bối rối vẫy vẫy hai cánh tay xách đồ, cô không chắc có thể tiếp tục miễn cưỡng cười với anh thêm nữa.
Ai ngờ Lâm Tu Kiều cũng không để ý đến sự cự tuyệt của cô, quay đầu nói với Khải Ngôn: “Cậu bắt taxi về trước, bảo bọn họ tối nay tôi sẽ đến.”
Vệ Khải Ngôn gật đầu rời đi, từ đầu đến cuối không hề nhìn Ngô Quế Lan lấy một lần, rõ ràng là giống đại đa số mọi người xem thường loại người như cô. Ngô Quế Lan cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy đau đầu khi Lâm Tu Kiều đỡ lấy mấy chiếc túi cô xách trên tay. Nếu không phải vì đuổi theo tên trộm kia làm bụng cô âm ỉ đau, có lẽ cô sẽ từ chối dứt khoát hơn một chút. Mà cũng có khi, từ sâu thẳm tận đáy lòng, cô vẫn khao khát được ở bên anh nhiều hơn chốc lát. Dù sao... cũng đã bao ngày rồi không được gặp.
“Cô khó chịu à?” Lâm Tu Kiều lái xe, để ý Ngô Quế Lan ngồi cạnh không ngừng xoa bụng, không nhịn được hỏi.
“Không có gì.” Lần đầu tiên ngồi trên loại xe xa hoa này, Ngô Quế Lan có chút mất tự nhiên, song vẫn miễn cưỡng cười đáp. Dù không còn tình cảm với cô, nhưng anh vẫn là một người tốt, không nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường như bao kẻ khác.
“À... Tại sao cô chuyển nhà?” Lâm Tu Kiều nói sang chuyện khác, thực ra lý do anh biết rõ từ lâu.
Ngô Quế Lan lúc này đang mải nghĩ đến đám khách làng chơi ngày trước, có tiền sẽ tìm các cô mua vui, xong việc quay đi liền mắng các cô dơ bẩn đê hèn, không khỏi muốn bật cười. Nghe anh hỏi vậy, cô muốn run lên, không phải anh đã khôi phục trí nhớ ư? Nhưng cô vẫn đáp: “Chủ nhà không cho thuê nữa nên phải chuyển.” Có lẽ quãng thời gian đó với anh mà nói chẳng có gì quan trọng, vì vậy nên anh quên hết.
Nghe cô trả lời lơ đãng như không, Lâm Tu Kiều hơi bất ngờ, nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, mới chần chừ thử hỏi: “Mấy ngày đó... tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì...” Anh cân nhắc mãi xem nên mở miệng hỏi thế nào, đến đây dừng lại.
Không nhớ rõ? Ngô Quế Lan đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sảng khoái mỉm cười, thì ra vẫn không nhớ được.
“Ừm.” Cô bình thản nói, đoán chắc anh muốn hỏi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng cái quên cũng đã quên rồi, giờ nhắc lại cũng có ý nghĩa gì?
“Không có gì, chỉ là anh mất trí nhớ, tạm thời ở nhờ nhà tôi mà thôi. Người tên A Sâm kia đã trả thù lao rồi, anh không cần quá để tâm.”
“À... thế sao?” Lâm Tu Kiều nghe được hai chữ thù lao, cặp mày đẹp bất giác cau lại, đột nhiên phát hiện bản thân không hiểu sao cực kì căm hận hai chữ này thốt ra từ miệng cô. Tất nhiên anh biết cô đòi A Sâm năm ngàn đồng, chỉ là không muốn cô cứ mở miệng ra lại nhắc đến tiền, vì thế chuyển đề tài, “Nhìn không ra cô lợi hại như thế, bắt được cả tên cướp kia. Đúng rồi, sao cô bắt được hắn rồi lại thả ra?”
Lần này Ngô Quế Lan không thể trả lời qua loa hời hợt cho xong, đành phải nói: “Lấy lại được đồ là tốt rồi, hơi đâu còn dẫn hắn ta đến chỗ cảnh sát, hôm nay còn là giao thừa nữa... A, đến rồi!” Cũng không biết anh lái xe qua những đâu, nhưng chỉ một ngã rẽ nữa là về đến nhà rồi.
Dừng lại ngoài sân, Ngô Quế Lan xách đồ xuống xe, sau đó lịch sự nói: “Cảm ơn anh... Đã đến đây rồi, anh vào chơi một lát.” Lời này chẳng qua là mời mọc khách sáo, người ngu ngốc đến đâu cũng nghe ra được.
“Được.” Ai ngờ Lâm Tu Kiều lại không thấy điều đó, quả thực đã xuống xe, còn nở nụ cười rất nhã nhặn khiến người ta khó mà ghét cho được.
Ngô Quế Lan đứng hình. Xem ra dù muốn hay không, vị khách này cô vẫn phải tiếp, đành xoay người lấy chìa khóa mở cửa, trong lòng không ngừng tự an ủi, sắp qua năm mới rồi, có người đến nhà cũng thêm náo nhiệt, không phải rất tốt sao?
Nhìn vẻ bất đắc dĩ của cô, nụ cười trên mặt Lâm Tu Kiều càng đượm. Dù đối diện với ngôi nhà vương vất mùi hôi của rác này khiến anh không thoải mái, song anh rất tò mò, cô gái này xét cho cùng đang giấu giếm điều gì, vì sao một mực không chịu nói thật về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó? Hơn nữa, theo tư liệu mà Khải Ngôn điều tra được, ngôi nhà này nổi danh ma ám, rất lâu rồi không có người dám ở, cô gái này một mình ở đây đã một tháng rồi, tại sao vẫn chưa có việc gì xảy ra?
Vì có bếp lò nên trong phòng rất ấm áp, hơn nữa nhìn qua cũng rất sạch, không bẩn thỉu hôi hám như trong tưởng tượng. Nhìn chiếc ấm được cọ rửa đến sáng bóng, Lâm Tu Kiều không nhịn được hỏi một câu: “Cô mới tổng vệ sinh à?” Nói xong mới thấy mình đúng là hết chuyện để hỏi.
Ngô Quế Lan ngược lại không hề để ý, đặt đồ vừa mua lên chiếc bàn con bày dầu ăn mắm muối, chén bát các loại, vừa rót nước, vừa trả lời: “Ừm, hôm kia bán sạch phế liệu rồi, lau dọn hết một lượt nữa... Sắp qua năm mới, cũng phải thu dọn cho sạch sẽ chứ.” Nói rồi cô đưa cốc nước đến trước mặt Lâm Tu Kiều, “Anh uống nước đi.”
Vẫn là nước lọc.
Lâm Tu Kiều cảm ơn nhận lấy, ánh mắt lướt quanh căn phòng không có mấy đồ đạc, song vì sạch sẽ mà có vẻ ngăn nắp thoáng đãng, đánh giá một lượt.
“Tết rồi sao cô không về nhà?” Vô thức uống một ngụm nước, anh thuận miệng hỏi. Chờ đến khi nước vào miệng, anh mới nhận ra bản thân vừa dùng chiếc cốc mà cô gái trước mặt này đã dùng qua, không khỏi hối hận, lại không cách nào nhổ ra được, đành miễn cưỡng nuốt xuống, nhưng trong lòng ngứa ngáy khó chịu vô cùng, vì thế nhanh chóng đặt chiếc cốc xuống mặt bàn.
“Về làm gì? Tiền đi về phải mất hơn hai trăm, lại ảnh hưởng đến công việc.” Ngô Quế Lan đã ngồi xuống nhanh nhẹn sắp xếp đồ ăn mới mua về, nghe vậy thản nhiên trả lời. Tất nhiên cô rất muốn về, rất muốn gặp cha mẹ và các em, nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc về phải lừa gạt giấu giếm người nhà, cô lại thấy mệt mỏi. Mấy năm nay cô nói dối quá nhiều rồi.
Cô cúi đầu chăm chú đánh vẩy cá, vài lọn tóc khô vàng vì quá ngắn không túm lên được mà rơi xuống, theo động tác của cô nhẹ nhàng đong đưa. Dường như vô cớ bị cảnh tượng này thu hút, Lâm Tu Kiều bật hỏi: “Năm mới vẫn phải làm ư?” Biết rõ vì mình ra tay mà lâu lắm rồi cô không thể hành nghề, nhưng anh nghĩ, nếu cô còn muốn tiếp tục làm nghề này, có lẽ, có lẽ anh sẽ...
Ngô Quế Lan ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại cúi xuống, cười nói: “Cũng chẳng biết gặp vận đen gì, suốt một tháng qua không làm ăn được, sống không nổi... Có lẽ tạm thời không làm nữa. Bây giờ tôi kiếm cơm bằng nghề mót rác.” Nói xong, cô lấy dao rạch ngang bụng cá, ấn mạnh rồi tách ra.
Mùi cá tanh tràn ngập trong không khí, Lâm Tu Kiều nhíu nhíu mày, nhìn bàn tay trắng nõn của cô luồn vào trong moi ruột cá, không khỏi rùng mình, vội dời ánh nhìn lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, anh để ý dưới bầu mắt có mấy chấm tàn nhang nâu nhạt.
“Ở đây nhặt rác lẽ nào còn tốt hơn so với về quê ư?” Anh hỏi. Dường như anh không thể hiểu được suy nghĩ của những người như cô, ở lại thành thị sống cuộc sống dưới đáy xã hội không có tự trọng, vì chút tiền còm cõi mà bán mạng, lẽ nào tốt hơn ở nông thôn trồng trọt?
Nghe được câu hỏi thấp thoáng ý chỉ trích đó, Ngô Quế Lan chỉ thản nhiên cười, bưng chậu đến chỗ vòi nước rửa sạch con cá mới làm.
“Quê chúng tôi không cấy được lúa, chỉ có thể trồng ngô, cao lương hoặc đậu tương. Vùng hẻo lánh quá, giao thông bất tiện, không bán được, ngày nào cũng chỉ ăn những thứ ấy. Ở đây bất kể thế nào, chí ít còn có cơm ăn, không phải sao?” Cô nhàn nhạt kể cho anh về quê hương mình, bình thản như không, chẳng hề có chút than thân trách phận. Tay cô cũng không ngừng lại, rửa sạch con cá từ trong ra ngoài rồi lấy dây xuyên qua mang, treo lên một bên.
Xoay người, cô cầm chậu đến bên bếp lò đổ ít nước nóng rửa sạch tay, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh bếp.
“Nói ra anh đừng cười, hồi tôi còn ở nhà, một tuần mới được ăn mỡ một lần, chúng tôi gọi đó là ăn thịt...” Nói đến đây, cô lại là người bật lên cười khanh khách trước, tự cười một lúc, thấy Lâm Tu Kiều tuyệt nhiên không cười, không khỏi trở nên ảm đạm, tiếng cười cũng lặng đi. Cô gục đầu nói thêm một câu, “Sau khi tôi đi rồi thì khá lên nhiều lắm.” Không cần nói rõ, ai cũng biết “khá lên nhiều lắm” đó dùng cái gì để đổi lấy.
Lâm Tu Kiều đột nhiên không biết phải nói gì mới đúng, bất giác cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn.
“Anh xem, một mình tôi cũng không chuẩn bị hạt dưa hoa quả gì, thật là...” Không thể nào coi anh như Thành Công, sự trầm mặc của Lâm Tu Kiều làm cho Ngô Quế Lan lúng túng, chỉ vì mình tiếp khách không chu đáo nên cảm thấy bất an.
Lâm Tu Kiều cố gắng đè nén cảm xúc lạ lùng đang trỗi dậy trong lòng, mỉm cười ngắt lời cô: “Không sao, tôi chỉ ngồi đây một lát thôi.” Nếu anh không vì sự kiện lần trước của mình và Gia Gia mà dùng một ít thủ đoạn làm cho cô lâm vào đường cùng, chắc chắn cuộc sống của cô cũng không đến nỗi túng quẫn như bây giờ.
“Cô... không trang điểm có vẻ xinh hơn nhiều.” Chuyện đã làm rồi có hối hận cũng ích gì, anh bèn chuyển đề tài. Sau đó, bỗng nhiên phát hiện mình đang cầm chiếc cốc sứt miệng của cô trên tay, nước trong cốc đã vơi đi hơn phân nửa, Lâm Tu Kiều không khỏi dở khóc dở cười, nhưng cũng không còn cảm giác ghê ghê ban đầu. Xem ra là do trong lòng đã khác.
Ngô Quế Lan hiển nhiên cũng để ý thấy anh uống cốc nước mình đưa, trên mặt để lộ nụ cười cảm động, ánh mắt nhìn anh cũng dần trở nên thân thiết.
“Anh là người tốt...” Cho dù quên cô cũng không khinh miệt cô. Cúi đầu nỉ non một câu, cô cắn cắn môi, cuối cùng mới đáp lại anh, “Xinh hơn nhiều? Anh là người thứ hai nói như vậy... Đứa em gái lớn của tôi mới xinh. Khi nó đi học, đám con trai đều thích nhìn trộm nó, nhưng không ai dám bắt chuyện lung tung.” Nói đến đây, đột nhiên cô bật cười.
“Tại sao?” Thấy cô bớt đề phòng, tự nhiên cười nói với anh, cảm giác buồn bực lúc trước của anh trong nháy mắt đã phai nhạt, dù không có hứng thú với em gái cô, nhưng vẫn hỏi.
“À...” Ngô Quế Lan đỏ mặt, dường như xấu hổ, im lặng một hồi mới đưa tay chỉ về phía mình, “Tại tôi. Sợ bị tôi đánh, từ nhỏ tôi đã đánh nhau rất giỏi rồi.” Nói đến đây cô lại cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Lâm Tu Kiều giật mình, sau đó mới cười ha hả. Anh có thể tưởng tượng ra tình cảnh một mỹ nhân đi trước, một cọp mẹ dữ dằn nối gót theo sau.
Nhìn anh cười, Ngô Quế Lan cũng rất mừng, càng hứng thú nói chuyện. Cô tiếp tục: “Em gái tôi rất xinh, thành tích cũng tốt. Khi tôi ở nhà cứ phải để mắt đến nó luôn luôn, chỉ sợ bị mấy thằng oắt con làm hư mất. May mà nó cũng không phụ lòng tôi, hai năm trước đã đậu đại học A rồi...” Nói đến bé Anh, trong lòng cô không khỏi dâng lên niềm tự hào của người làm chị.
“Còn cô?” Chậm rãi ngừng cười, Lâm Tu Kiều đột nhiên hỏi, “Khi cô đi học thì sao? Chẳng lẽ lúc nào cũng theo sau em gái, sợ người ta trộm mất cô ấy?”
Bị anh chọc cười, Ngô Quế Lan cầm lấy chiếc cốc trong tay anh rót thêm nước.
“Làm sao thế được? Tôi lớn hơn bé Anh hai lớp, thành tích cũng thuộc hàng đầu khối...” Nói đến đây, nhớ lời khen ngợi của cô giáo cùng ánh mắt khâm phục của các bạn học, cô hơi hơi cười. “Năm tôi học lớp 8 chuẩn bị lên lớp 9 thì em gái tôi cũng vừa vào lớp 7, mà hai đứa em trai nhỏ nhất cũng đã đến tuổi đi học, cho nên tôi nghỉ học, theo người ta đến đây.”
Bên ngoài vang lên tiếng pháo râm ran, thì ra đã có nhà bắt đầu mở tiệc đón năm mới. Ngô Quế Lan lúc này mới phát hiện mình lại ngồi kể cho anh nghe những chuyện xưa năm cũ, không khỏi xấu hổ, vội vàng hỏi: “Ôi, anh xem đấy, tôi lắm chuyện quá, làm phiền anh thế này... Bây giờ không còn sớm, anh ở đây ăn bữa cơm đi?” Đêm giao thừa, nói ra những lời này có vẻ khách sáo, dù sao bữa cơm đoàn viên ai có thể ăn ở nhà người ngoài? Nhưng cô rất muốn có người ăn một bữa cơm với mình. Mỗi năm mỗi ngày trôi qua, cô đều lẻ loi một mình, thực sự rất cô đơn. Năm nay vốn định cùng Thành Công đón năm mới, nào ngờ chỉ là một mơ ước hão huyền.
Khó có thể tưởng tượng được Lâm Tu Kiều chỉ do dự một chút, sau đó bất ngờ mỉm cười đồng ý, cô mừng rỡ, nhanh chóng bắt đầu dọn cơm.
Một đĩa cá kho, một bát thịt om dưa, một đĩa măng xào thịt, một đĩa cải thảo xào không.
Đạm bạc đơn giản, hương vị bình thường, Lâm Tu Kiều lại ăn cực kì vui vẻ. Nhưng Ngô Quế Lan thật ra rất lúng túng, muốn gắp đồ ăn cho anh mà không dám, sợ anh ngại bẩn. Trên thực tế, cô cũng không hiểu được tại sao anh lại đồng ý ăn cơm ở đây.
“Sang năm mới cô có dự định gì không? Vẫn muốn làm việc kia sao?” Lâm Tu Kiều thuận miệng hỏi, anh không quên mình nợ cô hai lần. Nếu được, anh hi vọng có thể bồi thường cho cô.
Ngô Quế Lan nghe vậy dừng đũa, tay trái bất giác xoa bụng, lắc đầu cười nói: “Chỉ sợ năm nay không làm được.” Khách làng chơi bỏ tiền ra mua vui đương nhiên không định thương hương tiếc ngọc, đã biết cơ thể thế này, làm sao để bọn họ làm xằng làm bậy cho được?
Nụ cười của cô dịu dàng đến chính cô cũng không hề hay biết, Lâm Tu Kiều nhìn xong lại thấy tim loạn nhịp, mặt hơi nóng lên, vội nhanh chóng dời mắt.
“Tại sao? Sợ không có khách?” Đây là lí do duy nhất anh có thể nghĩ đến.
“Không phải.” Ngô Quế Lan cười, “Tất nhiên không phải, vận đen kia không thể nào cứ theo tôi mãi được. Chỉ là tôi... ừm, tôi đang mang thai. Nếu muốn làm thì cũng phải đợi sinh xong đứa bé này rồi tính.” Lần đầu tiên kể cho người khác nghe về đứa bé không rõ lai lịch này, nhưng cô cũng không hề thấy xấu hổ, ngược lại có sự hãnh diện của người làm mẹ. Đây là cảm giác mà lúc trước khi quyết định giữ lại đứa bé này cô chưa từng nghĩ đến.
Mang thai! Lâm Tu Kiều vừa nuốt miếng cơm, suýt chút nữa bị nghẹn, cầm cốc nước bên cạnh uống một ngụm lớn, “Cô mang thai, vậy mà buổi sáng còn đuổi theo kẻ cướp?” Nghe đến đây, hiện lên đầu tiên trong đầu anh là hình ảnh buổi sáng cô băng qua đường đuổi theo tên cướp rồi quật ngã hắn, trên lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Ngô Quế Lan thật ra lại không hề ý thức được nguy hiểm trong hành động đó, nhướn mày nói: “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn tên kia giật mất tiền sinh hoạt cả tháng này? Tôi không tin mấy người hóng chuyện kia lại đi bắt hắn giúp tôi.” Tình người bạc như vôi, điều này cô thấm thía từ lâu, cũng không bao giờ ôm những hy vọng xa vời.
Lâm Tu Kiều á khẩu không biết nói sao, lòng lại thấy bực, không biết làm sao đành vùi đầu im lặng ăn cơm. Không khí ngưng đọng làm cho người ta xấu hổ.
Không biết bản thân nói sai điều gì, Ngô Quế Lan thấp thỏm nhìn Lâm Tu Kiều đột nhiên lâm vào trầm mặc. Cô thật không muốn làm anh mất hứng.
Cảm giác được sự bất an của cô, Lâm Tu Kiều ngẩng đầu cười trấn an, “Nếu không ăn, đồ ăn lạnh hết mất.”
Ngô Quế Lan yên tâm, bưng bát cơm lên, đúng lúc này di động đổ chuông. Tuy làm ăn khó khăn, nhưng để liên hệ với người trong nhà, cô vẫn không dám cắt điện thoại.
Bắt máy, thì ra là bé Anh. Ở nhà mọi người đang ăn bữa cơm đoàn viên, nhớ cô nên gọi điện thoại. Cả nhà, từ bà nội đến đứa em trai nhỏ nhất, ai cũng quan tâm hỏi thăm cô một lượt. Cô sớm đã quen, cũng không thấy vấn đề gì, chỉ là nghe được giọng nói của người thân tự dưng có cảm giác muốn khóc. Trái lại, Lâm Tu Kiều nghe cô trả lời điện thoại, rốt cuộc cho ra một kết luận, đó là nhà cô thật đông người, có đến năm đứa em. Còn nữa, đó chính là người nhà cô cũng không biết thực ra cô đang làm công việc gì.
Cúp máy, tâm trạng Ngô Quế Lan hơi chùng xuống, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lâm Tu Kiều nhìn cô cười một cách kì lạ, không khỏi miễn cưỡng cười đáp: “Em gái lớn trước khi nhập trường muốn đến thăm tôi.” Cô tưởng anh muốn hỏi cô có chuyện gì, nên hời hợt buông một câu.
“Cô hình như là trụ cột trong nhà.” Lâm Tu Kiều cười cười tổng kết.
Ngô Quế Lan bị phân tâm vì câu nói này của anh, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tôi là con gái lớn, tất nhiên phải chia sẻ gánh nặng với cha mẹ.” Nhà cô ngoài làm nông, thu nhập chính cũng là từ cô, cho nên một khi cô không kiếm được tiền, cuộc sống của các em cô sẽ rẽ sang một con đường khác.
“Đứa bé kia... cha nó là ai?” Nhìn gương mặt không hề có chút oán thán của cô, Lâm Tu Kiều đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối. Theo tin tức điều tra được, cô vẫn sống một mình, vậy nên anh mới phải hỏi. Với hoàn cảnh của cô bây giờ, vẫn quyết ý sinh con cho một người đàn ông, hẳn phải yêu anh ta ghê lắm. Không hiểu sao vừa nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy cực kì không thoải mái.
Ngô Quế Lan run lên sau khi nghe câu hỏi của anh, ngượng ngùng cười, “Không giấu gì anh, tôi cũng không biết.” Cô cũng không vì thế mà cảm thấy thẹn, nếu đã quyết định giữ lại, thì đó là con của cô, bất kể cha nó là ai.
Lâm Tu Kiều ngạc nhiên, “Là khách sao?” Thấy cô gật đầu, anh đột nhiên có cảm giác quái quái. Nếu vậy, nói không chừng anh cũng có phần.
“Tôi không biết là ai...” Ngô Quế Lan cúi đầu, gắp măng vào bát, “Anh Lâm, anh thấy buồn cười lắm có phải không?” Nói đến đây, cô giương mắt nhìn Lâm Tu Kiều, ánh mắt sáng rực.
Lâm Tu Kiều ho khan một tiếng, cũng không phủ nhận, “Chỉ thấy khó hiểu tại sao cô lại đồng ý giữ đứa bé này. Dù sao, điều kiện của cô bây giờ cũng không dư dả.” Anh nói thế cũng là nói giảm nói tránh rất nhiều, phải biết rằng một bà mẹ đơn thân không chỉ phải gánh vác vấn đề kinh tế, mà còn phải chịu những áp lực tinh thần rất nặng nề. Đây không phải là gánh nặng mà một người phụ nữ bình thường có thể chịu được, huống hồ, cô còn chẳng biết cha đứa bé là ai.
Ngô Quế Lan mỉm cười, thản nhiên thừa nhận, “Cũng không phải có đồng ý hay không, chỉ là không dám đi phá, cũng không dám uống thuốc, chỉ còn cách để nó dần lớn lên trong bụng.” Cô giải thích như vậy, nhưng thực ra chính cô cũng không rõ đến tột cùng vì sao lại muốn giữ lại đứa bé này, có lẽ chỉ là vì muốn thế thôi.
Lâm Tu Kiều hơi kinh ngạc, nhìn cô cúi đầu ăn cơm, bản thân cũng đã ăn no, vì vậy buông đũa, chờ cô ăn xong mới lại mở miệng: “Cô có nghĩ đến việc tìm cha đứa bé không?” Quyết tâm sinh con này khiến anh không khỏi nghi ngờ rằng cô muốn mượn đứa bé này đi làm tình làm tội gã đàn ông xui xẻo kia. Nếu đúng như vậy, anh nhất định sẽ xác định lai lịch đứa bé này xem có phải của mình không trước cô một bước mới được. Nói cho cùng đối với nhân cách đạo đức của một cựu gái bán hoa như Ngô Quế Lan, anh vẫn phải nghi ngờ.
Ngô Quế Lan lại không nghĩ nhiều, tưởng rằng anh đơn thuần vì quan tâm đến mình, “Tại sao phải tìm? Đứa bé là của một mình tôi, chẳng nhẽ phải đi tìm thêm một người đến ghét bỏ nó sao?” Đương nhiên cô biết rõ, đối với cha đứa bé mà nói, tất nhiên nó không được hoan nghênh. Cô không đời nào hạ mình ngu ngốc đến nỗi đi tìm một người đến chà đạp hai mẹ con cô.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà quật cường của cô, Lâm Tu Kiều không biết cảm giác của mình lúc này là gì, chỉ cảm thấy, dù hèn mọn như cô cũng có chỗ khiến người ta phải kính nể.
“Tối rồi...” Buông bát, Ngô Quế Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ mới phát hiện bữa cơm này vừa ăn vừa nói chuyện thế mà đã kéo dài ba tiếng đồng hồ, “Anh có thể chờ tôi đốt pháo rồi hãy về không?” Cô chần chừ đề nghị, thực ra trong lòng cảm thấy mình yêu cầu có phần quá đáng. Cô không quên buổi sáng khi anh đưa cô về, hình như còn muốn đi nơi nào đó.
Lâm Tu Kiều chỉ cười, không hề từ chối. Ngô Quế Lan vui mừng quá đỗi, cũng không đợi đến mười hai giờ, lập tức lấy ra chỗ pháo mua buổi sáng, dùng một cây sào trúc treo lên trước cửa. Lâm Tu Kiều lấy bật lửa ra giúp cô châm.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng pháo vang lên giòn giã, những mảnh xác pháo đỏ tươi bắn ra bốn phía.
Trong mũi đầy mùi thuốc pháo, Ngô Quế Lan quay đầu hân hoan nhìn Lâm Tu Kiều cũng đang vui vẻ, ngực đột nhiên trở nên nóng bỏng.
“Anh có muốn hay không? Tôi... không thu tiền.” Cơn xúc động bột phát khiến cô thốt ra. Ngoài cách này, cô không biết phải làm thế nào mới có thể tỏ bày được hết tình cảm của mình dành cho anh.
Lâm Tu Kiều giật mình, nhìn khuôn mặt hơi đỏ hồng của cô dưới ánh đèn mờ mịt, một lúc sau mới hiểu được ý của cô. Mà một giây khi hiểu được câu nói đó, lòng anh không hiểu sao nóng lên, tim đập nhanh đến lạ lùng.