Chúa Nhật, 10 Tháng Sáu
5 giờ rưỡi sáng
Hôm qua sau bữa ăn tối, Lew cùng mình đi dạo mát một quãng xa. Chúng mình ngồi trên một tảng đá nhìn ra mặt hồ, ngắm mặt trời lặn và nói về những ước mơ tương lai. Lew già trước tuổi và khôn ngoan quá. Có lẽ tại vì ba mẹ bạn ấy đều dạy đại học, và bạn ấy có hai anh lớn. Kyle đang học cao đẳng, còn Mike là người trông trẻ của chúng mình khi xưa thì đang học năm cuối bậc trung học. Mình nghĩ ở nhà họ nói chuyện hầu như là chuyện người lớn.
Dù sau cũng vui khi nghĩ tới chuyện mình sẽ làm nghề gì, ở đâu: sau khi ra trường, sau khi tốt nghiệp cao đẳng, sai khi lập gia đình. Lew có ý định trở thành một nhà vi sinh vật học.Bác của bạn ấy là một nhà vi sinh vật học, và bạn ấy đã làm việc với ông trong phòng thí nghiệm từ hồi còn rất nhỏ. Các mầm bệnh, vi rút và vi khuẩn làm bạn ấy hứng thú lắm. Chúng giống như con người chứ chẳng phải sâu bọ.
Mình chẳng biết mình muốn làm nghề gì nữa, nhưng bạn ấy thuyết phục mình nên nghĩ tới chuyện đó ngay bây giờ. Như vậy sẽ đảm bảo về mặt nghề nghiệp, chứ không chỉ là chuyện tìm việc làm. Nói thật với bồ nha, mãi tới lúc bạn ấy giải thích hầu hết các công việc không cho “người ta” một hướng phát triển tương lai, mình mới hiểu được sự khác biệt giữa nghề nghiệp và việc làm.
Đối khi bạn ấy nói “người ta” thay cho từ “bạn”. Với bạn ấy nói vậy nghe cũng được, nhưng minh thì thấy kỳ kỳ làm sao ấy. Dù sao nghề nghiệp cần sự tự động viên và định hướng, nhưng “người ta” có thể vươn lên cao hơn và tiến bộ nhanh hơn. Có để ý mình nói là người ta không, nhưng chỉ nói với bồ, chỉ với một mình bồ thôi nhé! À, nếu mình nhớ không lầm thì bạn ấy…. hay xưng hô “người ta” với gia đình lắm.
Khi nghĩ tới điều đó, mình đã quyết định sẽ cùng vào ngành y. Chỉ có điều chưa rõ là mình muốn là y tá hay bác sĩ, hoặc làm một công việc gì đó trong phòng xét nghiệm. Mình nghĩ có lẽ trở thành bác sĩ mất thời gian quá lâu vì chắc chắn mình phải làm mẹ, nhưng làm bác sĩ nhi khoa rồi sau đó làm mẹ chẳng phải tuyệt vời nhất hay sao? Lew và mình, cả hai đều muốn làm cha mẹ. Bạn ấy muốn có hai hay bốn đứa con. Bạn nói gia đình đông con mới tốt vì đỡ đần được cho nhau. Lew kể chuyện ba mẹ bạn ấy ly dị và các anh của bạn đã giúp đỡ bạn vượt qua như thế nào. Còn mình thì khóc và mong được như bạn ấy khi bal y dị hai mẹ con mình.
Quả thật mình rất ngạc nhiên khi biết ba mẹ Lew đã cắt đứa. Dường như họ luôn quá lý tưởng đối với mình. Mình nhớ hồi dì Mary Mack vừa làm quản gia vừa như một bà mẹ thứ hai, trong lúc ông bà, hay ông bà bác sĩ Fullmark cùng ra đi tới trường Đại học, có khi đi hai xe hơi, có khi đi một xe.
Lew nói bệnh MS(*) của mẹ bạn ấy thật sự nặng từ sau khi nhà mình dọn đi, và ba bạn không thể nào lo liệu nổi. Mình đau biết mẹ bạn ấy bị MS, như khi bạn đề cậ tới, mình nhớ là bà thường xuyên đi hơi cà nhắc và mọt tay giống như bị xuội.
Mẹ chia tay Ba khi Ba gặp cô Shelly. Mẹ chẳng hề nói tới chuyện đó, và Ba cũng chẳng ở với cô Shelly được lâu. Ai mà hiểu nổi người lớn và những trò ngu ngốc, điên rồ, thiếu suy nghĩ và làm tổn thương mà đôi lúc họ vẫn gây ra cho nhau kia chứ?!
Lew và mình nói về mặc cảm tội lỗi của chúng mình sau khi gia đình ly tán. Lew bảo trước đây bạn ấy thường nghĩ hàng giờ tự hỏi nếu như mình lễ phép hơn, trưởng thành hơn, biết suy nghĩ và hữu ích hơn, ít cãi cọ và mè nheo với các anh, liệu có giúp ích được gì không? Mình bảo vẫn luôn tự hỏi giá như mình chùi sạch phòng mình và săn sóc cho con mèo Cat-sup tốt hơn, để ba mẹ khỏi phải làm và không cộc cằn, đại loại vậy, liệu có giúp họ ở lại với nhau không? Chúng mình kết luận có lẽ là không. Cả hai đứa đều biết là chúng mình sẽ, nhất định không bao giờ ly dị một khi đã kết hôn. Các bậc cha mẹ hình như chẳng nhận thức được rằng khi họ ly dị nhau, thì họ cũng li dị cả con cái của mình nữa.
Mình vừa tra từ điển cái từ “ly hôn”. Từ ấy có nghĩa là “sự chhia rẽ, hoàn toàn cách ly; đường ai nấy đi; tan đàn sẻ nghé, bất hòa; tự tống khứ mình đi”. Không có gì đáng ngạc nhiên cả, lũ trẻ con tụi mình luôn có cảm giác rất tệ khi ly dị một người hay cả hai cha mẹ mình. “Tự tống khứ mình đi”. Có phải bọn mình ly hôn một hay cả hai người khi họ ly hôn nhau hay không? Nhưng chắc điều đó chẳng quan trọng, bởi vì dù sao chúng mình cũng không thể nào bị tổn thường hay rối lòng hơn nữa.
(*)MS: chữ viết tắt của bệnh xơ cứng nhiều chỗ (multi sclerosis), là bệnh mãn tính không đoán trước được của hệ thần kinh trung ương, thường tiến triển dần, tấn công và hủy hoại ô não và tủy sống, gâ ra nhiều mức độ từ mất trí nhớ, đi đứng khó khăn, bại liệt đến mù lòa.
3 giờ 10 phút chiều
Bác Bill (bây giờ mọi người đều gọi bác của Red là “Bác”) tổ chức lễ cầu kinh tại nhà. Mình chẳng biết bồ - mình muốn nói là “người ta” – có thể hay không. Thật là tốt đẹp, thiêng liêng và tôn nghiêm. Red chơi đàn dương cầm còn Bác Bill thì xướng từng câu cho tụi mình. Đó gần như là những lời cầu kinh theo tiếng nhạc, tất cả cùng nhau hát lên từ nơi sâu thẳm nhất của lòng mình, khiến mình cảm thấy thật tốt lành khi mọi người đều tin Chúa. Trước đây mình chưa từng biến đức tin đó thành những suy nghĩ chín chắn, nhưng bây giờ thì đúng vậy.
Để rao giảng, bác Bill lấy một chai nước rồi rót vào đó một ít mực đen, đại loại như vậy. Khi bác ấy nhỏ vào từng giọt từng giọt, chai nước mỗi lúc một đen bẩn hơn. Cuối cùng bác nói điều đó cũng giống như phạm tội; mỗi khi chúng a nói dối, lừa đảo hay ăn trộm, hoặc làm điều gì vô đạo đức hay xấu xa thù cũng có thêm một ít vết đen len lỏi vào tâm hồn. Sau đó bác đem ra một lọ thuốc tẩy và bảo sự ăn năn sám hối đưa vào đời rất giống như thuốc tẩy. Nó sẽ giúp tâm hồn chúng ta trong sáng và thanh sạch trở lại. Rồi tất cả thảo luận về khái nệm đó và quyết định mỗi đứa đi loanh quanh đâu đó cũng đem theo một cái chai sám hối nhỏ, lúc nào cũng phải mang theo trong mình, bởi vì bọn mình cần đến nó! Nhất là mình đây!
Bọn mình quyết dịnh thời gian còn lại trong ngày, khi ngã dúi vào người ai hay làm điều gì ngu si, thô bạo, bất cẩn… thay vì “Xin lỗi”,tụi mình sẽ nói: “Mình ăn năn sám hối vì hành động đó. Bạn có tha thứ cho mình không?” Thật khi cho El không biết phải làm sao khi Red đóng sập cửa nhằm ngón tay nó… nhưng cuối cùng nó đã tha thứ. Điều đó đã thêm một ý nghĩa mới cho sự ăn năn và tha thứ. Bây giờ thì có ý nghĩa rồi. Và mình đã cảm nhận MỘT NGÀY TRỌN VẸN THẬT HẠNH PHÚC, TỐT ĐẸP HƠN BAO GIỜ HẾT.
Chúng mình kết thúc buổi cầu kinh với bài hát “Lòng vui khiến cả nhà hạnh phúc”, và mình nghĩ sẽ tuyệt vời biết bao nếu cả bọn mình nhà nào nhà nấy đều vui vẻ hạnh phúc như nhà bác Bill và Lorna. Khắp nhà họ treo đầy những bức hình của các con đã lớn và các cháu của họ; họ cưới nhau đã được năm mươi ba năm rồi. Bạn có tưởng tượng nổi loại tin vui khiến cả nhà hạnh phúc kiểu này không?
7 giờ 26 phút tối
Khi Lew cùng mình tới ngồi trên bậc thềm ngôi nhà nổi, trăng sáng vằng vặc treo lơ lửng trên mặt hồ. Vầng trăn in bóng xuống lòng hồ sáng rõ trên cao kia, và Lew đứng nhổm người lên nhìn chỉ để phân biệt cho chắc chắn.
Bạn ấy muốn ra bãi cát vui đùa với mấy con chó, chúng đang quấy rối hai đứa mình vì muốn vui chơi, tha những cái que tới cho chúng mình ném, đại loại như tế, nhưng mình chẳng muốn vậy. Mình chỉ muốn ngồi lẫn vào ánh trăng, vào hương thơm ngan ngát và tiếng xào xạc lạ lùng, phảng phất từ trên một cái tổ chim. Có lần bọn mình đã gặp từ “phảng phất” trong khi viết chính tả, và đây là lần đầu tiên trong đời mình có dịp dùng tới nó. Hồi đó mình tưởng đó là một từ ngốc nghếch, nhưng nó thật sự là một từ đẹp đẽ, êm ái và du dương. Lew chạy chơi với mấy con chó, còn mình thì đi lên nhà để viết, nhưng chắc mình sẽ xuống lại. Tới đây kết thúc một ngày lễ Sabbath tốt đẹp. Theo cách thức thường lệ của chúng.
Bây giờ thì tạm biệt nhé! Hy vọng Lew vẫn còn đó.
11 giờ 13 phút đêm
Xa tít tận phía bờ bắc, mình vẫn có thể nghe tiếng Lew cười và chó sủa. Mình vuiu vì bạn ấy vẫn vắng bóng, tới nỗi con tim mình cứ “phảng phất” trong lồng ngực. Bồ không thích cái từ đó hả?
Bạn ấy ngạc nhiên khi thấy mình vẫn ngồi ở chỗ bạn ấy đã bỏ mình mà đi, và bạn với cả hai chú cẩu phục xuống xung quanh mình. Tất cả thở hổn hển, và nửa người trên ướt sũng vì lội nước. Một chú cẩu đứng lên vẩy nước cả vào mình. Mình nghiêng mình tránh những tia nước rào rào thì lại ngã vào vòng tay của Lew. Bạn ấy giữ chặt mình để cẩu ta tha hồ vẩy nước nhiều hơn… Chúng mình cười trong tích tắc, rồi Lew rướn người tới hôn mình. Ôi, ngọt ngào, dịu dàng và êm ái làm sao, cảm giác này mình chưa từng trải qua bao giờ, như thể mình đang trên thiên đàng vậy. Một khoảnh khắc đê mê, rồi một ý nghĩ thoáng qua trong mình là bạn ấy thật ra chẳng biết hôn, và rồi ý nghĩ đó phảng phất bay đi mất vào ánh trăng. Không đúng đâu! Collin mới không biết hôn. Vài phút sau chúng mình đứng dậy, tay trong tay, rảo bước về nhà…
Muốn nghe kể một bí mật tuyệt vời và thiêng liêng không hả Bồ tèo ơi? Ngoài bồ ra, chưa bao giờ mình chia sẻ với bất cứ ai trên đời! Lần đầu tiên mình thật sự và chân thành yêu, thật lòng yêu một chàng trai. Mình…với tất cả tâm hồn và mãi mãi yêu chàng Lew Fullmark.
Bé Lew Fullmark Jr.
Bé Nancy Fullmark
Ôi, nghe tuyệt quá phải không?
… Trăng sáng quá tới nỗi gần như có thể đem nhật ký ra mà viết dưới ánh trăng. Mình sẽ làm vậy nếu như bác Bill không yêu cầu tụi mình ban đêm đừng ra ngoài một mình vì quanh dây có rất nhiều thú dữ. Mình đã quên nhắc chuyện đó với Lew khi anh ấy chạy rông với mấy con chó. Mình mừng quá chừng vì chẳng có chuyện gì xảy đến với anh cả. Mình không biết sẽ làm gì nữa nếu lỡ có chuyện gì đó xảy đến với Lew. Anh ấy đã là một phần lớn nhất, sáng chói nhất của đời mình từ nay và mãi mãi về sau.
Chân thành,
Bà Nancy Fullmark
Không phải.
Trân trọng kính chào,
Bà Lewis K.Fullmark