Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 43

Liễu Dật nghe thấy

bên trong lời nói của cô sặc mùi dấm chua thì đi đến bên cạnh, ôn nhu

nói: "Cô ta nghe theo lời khuyên của ta thì tất nhiên sẽ nghĩ cách để

lấy lòng người nhà Hạ Thần, sẽ có thể gả cho Hạ Thần sớm một chút."

"Nói vậy còn được, chỉ là, làm cho người nhà anh ta vui lòng cũng là

một vấn đề khó khăn, dù sao, kết hôn cũng không phải là chuyện của hai

người."

Lời nói vừa chuyển, giọng của Nguyệt Ly nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Khẳng định là sẽ có rất nhiều trò vui để xem đây."

"Đúng vậy, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui. Anh đã chuẩn bị nước nóng rồi,em nhanh đi tắm đi." Liễu Dật nhắc nhở.

"Được."

Ngày chủ nhật trôi qua rất nhanh, Nguyệt Ly và Liễu Dật cùng nhau xem

ti vi, thảo luận về bộ phim, cùng nhau làm đồ ăn, cứ như vậy ngày chủ

nhật liền trôi qua rồi.

Lúc ăn tối, Cố Phương Phương còn chưa

trở về, dì Trương đang dọn dẹp, Liễu Dật và Nguyệt Ly đang trong giai

đoạn ngọt ngào của tình yêu, hai người lần lượt đút cho nhau ăn, trên

mặt đều là nụ cười vui vẻ.

Sau khi ăn xong, hai người lại cùng nhau tản bộ, cuộc sống đơn giản mà ấm áp.

Tản bộ về đến cửa nhà lại thấy Cố Phương Phương đang hôn tạm biệt với Hạ Thần.

Nguyệt Ly không hiểu lòng người ho nhẹ một tiếng, hai người kia nghe

thấy tiếng động cũng dừng lại, nhìn thấy là cô, Hạ Thần da mặt dày chỉ

có bộ dáng lạnh nhạt còn Cố Phương Phương da mặt mỏng, thấy bị người

khác bắt gặp thì lập tức đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng.

"Em họ, em về rồi à." Thấy không khí có chút đông cứng lại, Nguyệt Ly lên tiếng chào hỏi trước.

Hạ Thần liền nói thay cho Cố Phương Phương: "Đúng vậy, trời tối, để cô

ấy về một mình anh không yên tâm cho nên đưa cô ấy về."

"Ăn cơm chưa?" Nguyệt Ly quan tâm hỏi.

Vẫn là Hạ Thần trả lời: "Ăn rồi, đa tạ quan tâm."

Dứt lời, anh ta nhẹ nhàng dặn dò Cố Phương Phương: "Tối nay em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải đi học rồi."

Cố Phương Phương vẫn đỏ mặt như cũ, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Anh đi đường lái xe cẩn thận."

Hạ Thần đi rồi Cố Phương Phương vẫn còn nhìn về hướng anh ta rời đi hồi lâu, Nguyệt Ly thấy vậy trêu ghẹo nói: "Người đã đi rồi, vẫn còn nhìn

sao?"

Cố Phương Phương dậm chân, xấu hổ cười một tiếng: "Chị họ, chị đừng giễu cợt người ta."

Nghe vậy, Nguyệt Ly thiếu chút nữa không để ý đến hình tượng mà cười

lớn, Cố Phương Phương này sao lại học được giọng nói giống như nữ sinh

Đài Loan* vậy.

(Ở Trung Quốc thì giọng nói của con gái Đài

Loan và con gái Đại lục không giống nhau, con gái Đài Loan khi nói thì

điệu đà hơn, họ thường kéo dài âm cuối ra. Ví dụ như con gái đại lục nói là "không đâu" thì con gái Đài Loan kéo dài giọng ra sẽ thành "hông

đâu.")

Không đợi cô lên tiếng hỏi, Liễu Dật đã giúp cô hỏi vấn đề này: "Chị họ, giọng nói của chị sao lại trở nên... kỳ quái như vậy?"

"Điều này, là vì Hạ Thần thích giọng nói như vậy, cho nên em nói như

vậy." Giọng nói khiến cho Liễu Dật và Nguyệt Ly buồn nôn.

Cố

nén sự ghê tởm trong lòng, Liễu Dật nở nụ cười: "Chị nói chuyện với bọn

em không cần phải nói như vậy, chúng em không quen."

"Ừ, được." Cố Phương Phương đổi lại giọng điệu bình thường.

Nguyệt Ly thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ta còn nói thêm vài câu thì hai người khẳng định sẽ nôn ra.

"Em họ, chúng ta vào nhà thôi."

Về nhà, Cố Phương Phương hỏi: "Chị họ, hôm nay chị và Liễu Dật đi đâu chơi?"

Nguyệt Ly tùy ý nói: "Chỉ ở nhà thôi, còn có thể đi đâu? Ngược lại là

em đó, có bạn trai giàu có như vậy, khẳng định sẽ dẫn em đi đến rất

nhiều chỗ lãng mạn, mau kể cho chị nghe đi."

Cố Phương Phương cười nói: "Điều này, thực ra thì cũng không có gì."

"Em họ, em và chị còn cần phải giấu giếm sao?" Nguyệt Ly giả vờ giận nói.

"Đương nhiên không phải." Cố Phương Phương vội nói: "Chỉ là có chút xấu hổ."

"Chẳng lẽ hai người làm chuyện đó rồi sao?" Nguyệt Ly hy vong Cố Phương Phương có thể cho cô một đáp án chính xác.

"Không có." Cố Phương Phương nhỏ giọng nói với Nguyệt Ly: "Hôm nay anh

ấy đưa em đi tắm suối nước nóng, chỉ có hai người bọn em."

"Thật sao?" Nguyệt Ly giả vờ kinh ngạc: "Vậy em và anh ta thực sự không có làm cái gì sao?"

Gương mặt Cố Phương Phương lộ vẻ khó xử, cuối cùng cắn môi nói: "Ngoại trừ bước cuối cùng ra thì cái gì cũng làm rồi."

"Em họ, em thật giỏi." Nguyệt Ly tán thưởng "Em tốt nhất là nên nắm

chắc cơ hội này, nhân cơ hội này mang thai với anh ta, có một đứa nhỏ

thì sẽ càng bảo đảm cho tương lai."

"Em biết rõ, chỉ là hôm

nay rất nhiều lần em đều xấu hổ, cho nên đều không thành." Thực ra,

nguyên nhân thực sự chính là cô vẫn hy vọng lần đầu tiên của mình là vào đêm động phòng hoa chúc. Không còn cách nào khác, ở phương diện này cô

vẫn là người khá truyền thống.

"Không sao, về sau còn có rất

nhiều cơ hội." Nguyệt Ly cười nói "Em bây giờ còn có cơ hội thì nên nắm

chắc, nếu không, đàn ông rất dễ lăng nhăng ở bên ngoài."

"Cảm ơn chị họ đã nhắc nhở, thời gian không còn sớm nữa, em về phòng trước đây."

"Được, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Liễu Dật đứng xa xa vẫn không nói gì, chờ hai người nói xong mới tiến lên

trước cười nói: "Nguyệt Ly, em cũng thật tốt bụng."

"Anh không phải không biết, Cố Phương Phương này vẫn còn giá trị lợi

dụng." Nguyệt Ly nhếch môi, khẽ nói với Liễu Dật: "Đến khi hết giá trị

lợi dụng, những ngày an nhàn của cô ta sẽ chấm dứt."

"Ừ, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi."

Thời gian trôi qua, nháy mắt đã đến cuối năm, tất cả những kì thi cuối

kỳ bắt đầu kéo đến, Nguyệt Ly muốn chuyên tâm ôn tập cho nên hai tuần

rồi chưa về nhà.

Cô và Liễu Dật chỉ có thể gọi điện thoại tâm sự với nhau.

Liễu Dật vẫn luôn hiểu lòng người, mỗi ngày đều gửi tới những tin nhắn

giống như: "Trời lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo, uống nhiều nước ấm." Những câu chữ tưởng như bình thường nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm

áp.

Đợi đến lúc nghỉ Tết thì bọn họ sẽ có thời gian bên nhau rồi.

Còn một tháng nữa, cố gắng lên!

Cố Phương Phương và Hạ Thần cũng coi như là hạnh phúc, tuy rằng đem cô

ta đi gặp bạn bè hoặc người thân thì hai bên đều không hợp nhau nhưng

điều này cũng không làm ảnh hưởng gì đến sự ưa thích của Hạ Thần đối với Cố Phương Phương.

Cô ta có thể ngây thơ thanh thuần, có thể

quyến rũ động lòng người, vóc dáng lại đẹp, làn da càng tốt tới nỗi

không chê vào đâu được, mang theo cô ta ra ngoài, anh ta rất có thể

diện. Ánh mắt những người bạn kia nhìn anh ta đều là hâm mộ, hâm mộ anh

ta có thể tìm được người đẹp như vậy.

Trong lòng Hạ Thần âm thầm vui vẻ nhưng Cố Phương Phương chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.

Cô và bạn bè hay người thân của anh rất khó ở chung với nhau, ánh mắt

những người con nhà giàu kia khi nhìn cô giống như muốn lột trần cô ra

vậy, khiến cho ngườ ta thấy buồn nôn. Nhưng mà bọn họ lại là bạn của Hạ

Thần, cô không thể làm gì được đành phải giả vờ vui vẻ. Cho dù thích

được đàn ông nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng bị loại ánh mắt giống như

kẻ đói nhìn thấy thịt này cũng là một loại dày vò. Bọn họ còn thừa dịp

Hạ Thần đi toilet mở miệng đùa giỡn cô. Sau đó cô có kể với Hạ Thần

nhưng anh lại nói rằng: "Bọn họ chỉ nói vài câu mà thôi, em cũng đâu mất miếng thịt nào, đúng không?"

Có đôi khi, cô hoài nghi, anh có thực sự yêu cô hay không, người đàn ông khác đùa giỡn bạn gái của mình

mà lại không có chút phản ứng nào. Cho dù chỉ là nói vài câu cho có cũng được, thế nhưng, lại không có.

Chuyện này còn đỡ, nhức đầu

nhất là đối mặt với người nhà của Hạ Thần, lần trước gặp chị của anh, ấn tượng vẫn còn rất rõ ràng. Lần nay là gặp chị em họ, cũng vẫn khó chiều như vậy, bọn họ luôn nói ra những lời châm chọc khiến cho cô vô cùng

buồn bực.

Từ đó về sau, anh không còn đưa cô đi gặp người nhà

của mình nữa. Nhưng mà như vậy cũng tốt, dù sao sau khi kết hôn cũng là

hai người ở riêng, những người nhà kia cũng chỉ gặp một lần vào dịp lễ

tết, nhẫn nhịn một chút được.

Cô tự an ủi mình như vậy.

Đã đến kì thi cuối kì, bởi vì thời gian trước bận bịu đi gặp gỡ người

thân và bạn bè của Hạ Thần cho nên có rất nhiều bài học không theo kịp.

Kì thi đến, trong lòng cô cũng rất lo lắng.

Cho dù mất ngày

trước khi thi cô cũng rất cố gắng ôn tập nhưng sau khi thi xong thì

trong lòng vẫn cảm thấy không chắc chắn, có lẽ số môn bị rớt tương đối

nhiều.

Trong lòng cô rất bực bội.

Cô không biết, còn có biến cô lớn hơn sắp xảy đến với cô.

Lại qua một tuần nữa, rốt cục Nguyệt Ly cũng thi xong tất cả các môn,

trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Việc đầu tiên muốn làm là gọi điện thoại

cho Liễu Dât lại thấy điện thoại của cậu tắt máy mới nhớ tới giờ này hẳn là cậu đang trong lớp học cho nên không thể nghe máy.

Chính

là lúc cô đang buồn bực thì Minh Minh vội vã chạy vào, uống một ngụm

nước rồi lập tức đến trước mặt Nguyệt Ly nói: "Ly Ly, có tin tức quan

trọng."

Nguyệt Ly không có hững thú, mệt mỏi hỏi: "Chuyện gì?"

Minh Minh gằn từng chữ nói: "Chiều nay Hạ Thần đính hôn."

"Cài gì?" Nguyệt Ly không ngờ rằng sau khi cô trọng sinh thì mọi chuyện lại không đi theo quỹ đạo của kiếp trước. Hạ Thần muốn đính hôn sao?

Sau khi kinh ngạc thì cô lập tức vui vẻ hỏi: "Là thiên kim tiểu thư nhà

ai vậy?"

"Nghe nói là con gái của Bí thư Tỉnh ủy." Minh Minh nói.

Hạ Thần có gia thế như vậy, đi với con gái Bí thư, quả nhiên là môn

đăng hộ đối, quan hệ thông gia quan - thương, loại nhân vật nhỏ như Cố

Phương Phương tất nhiên là không được coi trọng. Không biết khi cô ta

nghe được tin này sẽ có biểu tình như thế nào? Giấc mơ được gả vào nhà

cao cửa rộng đã bị nghiến nát, cô ta sẽ trở thành tình nhân của Hạ Thần

hay là sẽ bỏ anh ta đây? Cô thực sự rất muốn biết, trên mặt Nguyệt Ly

xuất hiện một nụ cười bí hiểm.

"Mình biết là sau khi nghe được tin này cậu sẽ vui vẻ mà." Minh Minh cười nói.

"Cảm ơn cậu đã nói cho mình, mình đương nhiên là vui vẻ rồi, lại có trò hay để xem."

Minh Minh có chút hả hê nói: "Đúng vậy, cô em họ kia của cậu gặp phiền toái rồi."

"Đương nhiên rồi, cậu nói xem, chiều nay cô ta có thể sẽ làm loạn lên hay không?" Nguyệt Ly bỗng nhiên có phỏng đoán như vậy.

Minh Minh cong môi cười nói: "Cô ta là em họ của cậu, cậu đương nhiên

sec hiểu cô ta hơn mình. Cậu còn không biết xấu hổ mà đi hỏi mình sao?"

"Đây chỉ là suy đoán của mình mà thôi, mình hy vọng sẽ là như thế,

chuyện như vậy nhất định sẽ là tiêu đề của báo ngày mai." Nguyệt Ly càng nghĩ càng thấy vui vẻ, lúc này khẳng định là thể diện của Cố Phương

Phương đã mất sạch, đương nhiên nhà của cô sẽ phủi sạch quan hệ với cô

ta.

Minh Minh vỗ vai của cô nói: "Vậy cậu cần phải uốn gẫy ba tấc lưỡi để kích động cô ta rồi."

"Nói cũng đúng, mình lập tức gọi điện thoại cho cô ta."

Nguyệt Ly lập tức lấy điện thoại ta, gọi cho Cố Phương Phương.

"A lô, chị họ, có chuyện gì sao?" Giọng điệu của Cố Phương Phương rất bình thản, dường như còn chư biết rõ tin tức này.

Cố Phương Phương vừa mới thi xong, đang đi ra cổng trường chuẩn bị trở

về, huống chi cô ta cũng không có bạn bè gì, không có ai thông báo tin

này cho cô ta.

"Là tin tức liên quan đến Hạ Thần." Nguyệt Ly nghiêm túc nói.

Cố Phương Phương nghe xong lập tức xốc lại tinh thần, hỏi: " Chị họ,

chị mau nói cho em biết, có phải Hạ Thần xảy ra chuyện gì bất trắc hay

không?"

"Không phải chuyện bất trắc, là chuyện mừng."

Cố Phương Phương nhất thời mơ hồ: "Chuyện mừng gì?"

"Chính là buổi chiều nay anh ta sẽ đính hôn."

Cố Phương Phương mất thăng bằng, ngã nhào trên đất, sắc mặt lập tức

trắng bệch, hốc mắt đong đầy nước mắt, nức nở nói: "Chị họ, chị đang nói đùa sao?" Chị họ nhất định là đang nói đùa.

Nguyệt Ly nghiêm túc nói: "Em họ, chị sao có thể lấy loại chuyện này ra để đùa giỡn."

Cố Phương Phương không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi. Nghe thấy

tiếng khóc thảm thiết ở đầu dây bên kia, trong lòng Nguyệt Ly vô cùng

thoải mái, kiếp trứoc chính là cô ta đã đoạt Hạ Thần đi, bây giờ là báo

ứng của cô ta. Rất nhanh thôi, với tính tình của cô ta nhất định sẽ trở

thành tình nhân của Hạ Thần.

"Chị họ, em nên... làm thế nào... bây giờ?" Cố Phương Phương cố gắng nói ra một câu như vậy.

"Chị cũng không có cách nào, trừ phi Hạ Thần không muốn đính hôn, em lập tức đi tìm anh ta đi."

"Được, em biết rồi."

"Đúng rồi, chị vừa nghĩ ra một cách khác." Nguyệt Ly vội vàng nói: "Em

có thể đi làm loạn buổi lễ đính hôn đó, để cho toàn bộ thành phố biết em và Hạ Thần thực lòng yêu nhau, tất cả đều là cha mẹ của anh ta ép phải

đính hôn.Hãy dùng sức mạnh của truyền thông khiến cho bọn họ hủy bỏ hôn

ước."

"Thực sự có thể sao?"

"Đây chỉ là một cách

uống rượu độc giải khát*, nếu không phải là tình thế bắt buộc thì em

không thể làm như vậy." Mặc dù Nguyệt Ly trông có vẻ thực lòng dặn dò

nhưng từng câu từng chữ đều kích động cô ta đi "Nhưng mà chị tin tưởng

tình yêu của hai người sẽ khiến cho người dân toàn thành phố cảm động,

bọn họ sẽ chúc phúc cho hai người. Cố gắng lên!"

(Uống rượu độc giải khát: chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau)

"Em biết rồi, cảm ơn chị họ."

Lúc này, trong đầu cô trống rỗng, trong lòng hoang mang lo sợ và khủng

hoảng, chỉ có thể tin tưởng người chị họ luôn ủng hộ cổ vũ cô.

"Không được, em ở đâu vậy, chị lập tức đến gặp em, em ở đó chờ chị."

"Em chờ chị ở bên ngoài phòng học xx"