Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 4

Ra khỏi phòng con gái, bà Liễu thuận tiện sang nhìn một chút Liễu Dật, hỏi han tình hình học tập hiện tại của hắn.

Làm xong những việc này, đã là tám giờ, tắm rửa xong, nằm ở trên giường xem tivi, tiêu khiển thời gian.

Ngày thứ hai, Liễu Nguyệt Ly tỉnh lại, đã là chín giờ , thấy dì Trương đang kéo rèm cửa sổ ra.

Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, dì Trương cười tủm tỉm đưa cho cô đồ rửa mặt,

sau đó lại bưng tới bát cháo để ăn sáng, bệnh tình cô đã thuyên giảm,

khẩu vị tốt hơn rất nhiều, có thể ăn nhiều hơn so với ngày hôm trước một chút.

Chờ Liễu Nguyệt Ly ăn no, dì Trương hỏi: "Tiểu thư, muốn ăn cái gì nói dì biết để dì đi mua đồ nấu ăn."

Dù dì Trương tay nghề nấu ăn rất tốt, nhưng cô lại muốn ăn đồ ăn do Liễu

Dật nấu, nhưng ngại hắn hiện tại đang học tập bận rộn, thời gian rất quý báu, đành từ bỏ ý niệm này.

Nói với dì Trương xong, Liễu Nguyệt

Ly lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Dì Trương, mẹ con giúp con mời bác sĩ

đến khám bệnh đã mấy ngày rồi?"

Dì Trương trả lời: "Ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, tiểu thư đã khỏi bệnh, ngày mai là có thể không cần nữa."

Dì Trương đi rồi, Liễu Nguyệt Ly bắt đầu suy nghĩ đến chuyện chia tay cùng Hạ Thần, rồi chuyện cùng một chỗ với Liễu Dật sau này.

Có thể

sống lại một lần, là ông trời thương hại cô, cô không thể lãng phí thời

gian trên người tên cặn bã kia, cô muốn cùng Liễu Dật xây dựng một gia

đình hoàn mỹ, giúp cha mẹ chia sẻ sự vụ công ty, nếu có thể, đem công ty nhà Hạ Thần kéo ngã, khiến cho hắn nếm thử tư vị ngồi tù giống cô lúc

trước.

Cô học chuyên ngành kinh tế tài chính, ý muốn ban đầu

chính là giúp đỡ, chia sẻ công việc giúp ba mẹ, nhưng từ khi bắt đầu yêu đương cùng Hạ Thần, cô bỏ bê việc học, hiện tại cô không thể như vậy,

cô muốn một lần nữa học tập thật nghiêm túc.

Cô nằm ở trên giường, vừa vặn không có việc gì làm, liền cầm lấy sách giáo trình ôn tập đọc qua một lượt.

Đến giữa trưa, Liễu Dật tan học về nhà, thấy Liễu Nguyệt Ly đang bị bệnh

lại chăm chú đọc sách, không khỏi đau lòng: "Chị, chị hiện tại đang bị

bệnh mới khỏi, không được đọc sách quá lâu."

Khép sách lại, Liễu Nguyệt Ly nhìn hắn mỉm cười: "Em không cần lo lắng, chị không có việc gì làm, nên đọc sách giết thời gian."

Nhìn khuôn mặt sáng lạn tươi cười của cô, Liễu Dật không khỏi thần người,

thấy biểu hiện ỷ lại vào hắn của cô tối hôm qua cùng với nụ cười sáng

lạn hiện giờ, tuy rằng cô coi hắn là em trai, nhưng dù sao không phải em trai ruột, bao nhiêu năm nay, điều này làm hắn thấy mới lạ chưa kịp

thích ứng. Trước kia chỉ một mực chờ đợi cô nở nụ cười ngọt ngào với

hắn, bây giờ cô đối với hắn quan tâm, ỷ lại, làm cho hắn có chút không

dám tin, thoáng như đang đặt mình ở trong mộng.

"Đờ người ra làm gì?" Liễu Nguyệt Ly khẽ cười nói.

Khuôn mặt tuấn tú đỏ sậm, nói chuyện có chút lắp bắp: "Không có gì, chị."

Đoán chừng hắn vừa tan học về, Liễu Nguyệt Ly quan tâm hỏi: "Em vừa tan học về, đã ăn cơm chưa?"

Thấy cô chủ động quan tâm hắn như thế, Liễu Dật sửng sốt, một lát mới lấy lại phản ứng, lắc đầu nói: "Còn không có."

"Vậy để chị kêu dì Trương bưng đồ ăn lên, chúng ta cùng nhau ăn." Cô thu hết biểu tình bối rối của hắn vào trong mắt, trước kia cô thật sự là thực

quá đáng, nhưng sau này sẽ không, cô cũng sẽ đối xử thật tốt với Liễu

Dật. Liễu Nguyệt Ly ở trong lòng kiên định nói.

"Dạ."

Hai

người cùng nhau ăn cơm, trong ấn tượng của Liễu Dật, đây là lần đầu

tiên, trong lòng hắn có chút khẩn trương, vẻ mặt có chút câu nệ.

"Ăn đi." Liễu Nguyệt Ly cười thúc giục. "Em đang trong thời kỳ phát triển, phải ăn nhiều chút."

Nói xong, gắp cho hắn mấy khối thịt gà.

Trước kia, chỉ biết hưởng thụ những gì tốt đẹp hắn dành cho cô, hiện tại cô

cũng muốn hồi đáp thâm tình của hắn. Hắn không phải người có trái tim

bằng sắt, hắn cũng cần sự quan tâm của cô, cho dù chỉ là một chút quan

tâm, cũng có thể làm cho hắn hưng phấn nửa ngày. Bữa cơm này, Liễu Dật

ăn thật sự vui vẻ, cũng ăn được rất nhiều.

Bởi vì rất muốn cùng

cô ở chung một mình nhiều hơn một chút, ngày bé, không học cùng một

khóa, trở về nhà lại có các giờ học phụ đạo, thời gian bọn họ ở chung

rất ít, cô hiện tại đang học đại học, hắn còn học cấp ba, cô hết bệnh

rồi, thời gian cô ở nhà sẽ ít hơn.

Cơm nước xong, Liễu Dật lưu

luyến không muốn rời đi, từ đầu tới cuối, Liễu Nguyệt Ly đều nở nụ cười

trong trẻo, cô muốn dùng hành động, khiến cho hắn cảm nhận được là cô

quan tâm hắn.

Buổi tối, nhìn thấy mẹ đã như một đời không gặp, cô nhất thời nhịn không được ào ào rơi lệ.

Bà Liễu biết con gái luôn luôn kiên cường, mọi việc đang yên lành sao tự

nhiên lại khóc, bà dùng khăn tay lau nước mắt cho con gái yêu: "Nói cho

mẹ nghe, sao tự nhiên lại khóc?"

Liễu Nguyệt Ly chết đi, ước muốn lớn nhất chính là được gặp ba mẹ một lần, mà hiện tại bọn họ đều đang

sống tốt cùng cô, cô tất nhiên phải kích động rồi.

"Rốt cuộc làm sao vậy, bảo bối?" Bà Liễu ôn nhu hỏi.

"Không có việc gì ạ." Cảm thấy an ổn, Liễu Nguyệt Ly nói, thanh âm nghẹn ngào. "Mẹ, ba ba đâu?"

"Ba con đi công tác, phải vài ngày nữa mới trở về." Bà Liễu vỗ vỗ lưng con

gái. "Con còn chưa có nói cho mẹ biết tại sao lại khóc nhiều như vậy, có người bắt nạt bảo bối của mẹ phải không?"

"Không phải." Liễu Nguyệt Ly lắc đầu nói. "Là nhìn thấy mẹ nên kích động."

Yêu thương vuốt ve tóc con gái, bà Liễu buồn cười nói: "Bé ngốc, mẹ ngày nào cũng về nhà mà, sẽ ở bên cạnh con."

Những gì cô đã trải qua, đương nhiên không thể nói. An ổn nằm trong lòng mẹ,

cô cảm thấy vô cùng ấm áp trong tình thương của gia đình.

Trấn an tốt con gái, lại tinh tế hỏi vài chuyện, bà Liễu mới an tâm rời đi.

Ngày thứ ba, Liễu Nguyệt Ly bệnh hoàn toàn khỏi hẳn, liền kêu dì Trương giúp cô thu thập đồ đạc, chuẩn bị buổi chiều trở về ký túc xá.

Giữa

trưa, Liễu Dật trở về, thấy bóng dáng cô bận rộn, đáy lòng vừa vui vừa

buồn, vui là cô hết bệnh rồi, sẽ không bị mệt nhọc nữa, buồn là, cô muốn trở lại trường học, muốn gặp cô, sẽ không dễ dàng như bây giờ . Hơn

nữa, sau khi trở lại trường, không biết cô có thể lại quay lại tiếp tục

với bạn trai hay không? Cho dù chia tay, cô tốt đẹp như vậy, khẳng định

có rất nhiều người theo đuổi, hiện tại hắn không thể ở bên cạnh cô.

Nghĩ đến điều này, đáy lòng hắn đầy chua xót.

Đè nén những suy nghĩ không tốt trong lòng, hắn kêu gọi: "Chị, có cần em hỗ trợ không?"

Liễu Nguyệt Ly cười nói: "Không cần, em trước ăn cơm đi, xong rồi sớm đi

nghỉ ngơi, chương trình học của em nặng, chắc chắn rất mệt, ở đây có dì

Trương giúp chị là được rồi."

"Vâng." Liễu Dật đi nhà ăn ăn cơm.

Ăn cơm xong, Liễu Dật đi qua hỏi: "Chị, buổi chiều để em đưa chị đến trường đi, dù sao chị cũng mang nhiều đồ."

Liễu Nguyệt Ly vốn định đáp ứng, nhưng nghĩ đến việc buổi chiều hắn phải đi

học, chỉ có thể cự tuyệt : "Buổi chiều em còn phải đi học, không cần

đâu."

"Hôm nay buổi chiều em không có giờ." Liễu Dật bật thốt lên nói.

Liễu Nguyệt Ly hồ nghi: "Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên." Liễu Dật kiên định nói.

Hắn vẫn là thiếu niên còn non nớt, hơn nữa, hắn vẫn không giỏi nói dối, cô

sớm thấy được sơ hở, đáy lòng có tiếng nói ích kỷ vang lên, hy vọng hắn

đi cùng cô, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tư tâm, hắn học cấp

ba, học tập là trọng yếu.

"Em trai, vẫn nên đi học đi, em có phần tâm ý này, chị thật cao hứng." Liễu Nguyệt Ly biết hắn lo lắng cái gì,

bổ sung một câu. "Cuối tuần, chị sẽ về nhà."

Nói xong, Liễu

Nguyệt Ly tiếp tục kiểm tra đồ đạc, xem có thiếu gì hay không, xác định

đã đầy đủ, vào 3h chiều, gọi Phương bá lái xe đưa cô đến trường.