Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 36

Một người nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng hỏi cô: "Phương Phương, có phải Hạ thiếu tới đón cậu đi học không?"

Cố Phương Phương gật đầu một cái, hỏi,"Có gì không?"

"Không, liền tùy tiện hỏi một chút thôi." Dừng một chút, cậu ấy hỏi tiếp, "Cậu và anh ấy có sảy ra chuyện kia không?"

"Chuyện gì?" Cố Phương Phương không hiểu nhìn về phía nữ sinh kia.

"Thật sự không biết?" Nữ sinh kia kinh ngạc nói.

Cố Phương Phương thành thật gật đầu một cái, cậu ấy đang muốn hỏi cái gì?

Nữ sinh trong lòng một trận mồ hôi, tới gần tai cô hỏi: "Tối hôm qua cậu và Hạ thiếu thuê phòng rồi sao?"

Như vậy hẳn là rõ ràng đi, vừa rồi khi đi tới, trong lớp liền nhìn thấy Hạ

Thần lái xe đưa cậu ấy tới trường, vì vậy 38 nữ sinh trong lớp, liền suy đoán tối hôm qua bọn họ có xảy ra chuyện kia không, cô ngồi ở bên cạnh

Cố Phương Phương, cho nên, nhiệm vụ này liền giao cho cô, cô và Cố

Phương Phương không thân, chỉ có thể cố gắng thôi. Không ngờ, cậu ấy thế nhưng không biết "Cái đó" là có ý gì, thật không biết là thật thuần

khiết, hay là giả bộ?

Sắc mặt Cố Phương Phương đột nhiên đỏ lên, lắp bắp nói: "Cậu. . . Sao lại hỏi cái này ?”

"Cậu cứ trả lời đi có hay không có?"

Cố Phương Phương lắc đầu.

Mọi người liền than thở một hồi, bọn họ đều đoán là có, không nghĩ đến, Hạ

Thần có thể cầm giữ được, cô gái xinh đẹp như vậy, không phải là hàng

đêm đêm xuân sao?

Cố Phương Phương không hiểu, thừa dịp còn

chưa vào học, vội vàng chạy ra ngoài. Dù sao, cô và những người khác

không quen, ở cùng một chỗ, cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Cậu nói một chút có phải cậu ấy đi tìm Hạ Thiếu nói chuyện này không?" Một giọng nữ chói tai vang lên trong lớp học.

Vì vậy, lại xảy ra một trận tranh cãi.

Cố Phương Phương trong lòng uất ức, trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Thần tới đây.

Lúc Hạ Thần chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt cô ấy không đúng, hỏi "Sao vậy, có người bắt nạt em sao ?"

Hốc mắt Cố Phương Phương đỏ lên, khẽ gật đầu.

Hạ Thần nâng gương mặt xinh đẹp của cô ấy lên, dịu dàng vuốt ve da thịt

mịn màng của cô. "Không sợ, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?"

"Trong lớp lớp trưởng cũng giễu cợt em." Vẻ mặt Cố Phương Phương uất ức, nói

hết cho Hạ Thần biết, "Em không biết có chỗ nào không phải với mọi

người."

Thực ra, hoàn toàn là cô tự làm tự chịu, lúc đầu, có nữ sinh dủ cô cùng chơi đùa, nói chuyện, cô lạnh lùng từ chối, hoặc là một bộ lạnh nhạt xa cách, bởi vì cô hỏi thăm được, trong lớp cô là

người có thành tích cao nhất, hơn nữa họ đều không thích học tập, cảm

thấy không thích cùng các cậu ấy kết thân, Từ lâu rồi, cô bị cô lập, mọi người cảm thấy dáng vẻ thanh cao của cô đặc biệt làm người ta khó chịu, vì vậy, nữ sinh trong lớp đều không thích cô, nói xấu sau lưng cô,

trêu chọc cô, chỉ là trước kia đều là vụng trộm, hiện tại là lần thứ

nhất công khai trêu đùa cô.

"Ngoan, không có chuyện gì, anh

sẽ tìm bọn họ tính sổ cho em." Hạ Thần mới vừa nói xong, tiếng chuông

vào lớp vang lên, anh lại dặn dò cô yên tâm học tập, trước tạm thời

không để ý tới bọn họ, chờ anh trừng trị bọn họ.

Buổi trưa,

Nguyệt Ly cùng Minh Minh đi tới nhà ăn ăn cơm, nghe một đám nữ sinh lớn

tiếng thảo luận một người, không nghĩ tới, lại là Cố Phương Phương, mang theo tò mò, Nguyệt Ly và Minh Minh ngồi ở bên cạnh đám nữ sinh đó.

Nghe giọng của bọn họ, cũng biết Cố Phương Phương có xích mích với bọn họ,

chắc là nghĩ thế nào dạy dỗ cô ta, giương lên khóe miệng, Nguyệt Ly kiên nhẫn nghe. Minh Minh cũng cảm thấy rất hứng thú, không biết em họ

Nguyệt Ly lại làm ra chuyện gì.

Một nữ sinh tiếp lời của hai nữ sinh trước, tức giận nói: "Cố Phương Phương kia tưởng cô ta là ai,

có một tên bạn trai có tiền có thế thì rất giỏi à, cho là có anh ta

giúp đỡ, sẽ không dám làm gì cô ta, lại ngang nhiên tìm Hạ Thần đến cảnh cáo chúng ta, thật sự là khó có thể nuốt xuống cơn tức này."

Nữ sinh khác nói tiếp, trong mắt tràn ngập khinh thường: "Cô ta chính là

một người tự cho là đúng, lúc nào cũng làm ra vẻ thanh cao, mình tin, Hạ Thần sớm muộn gì cũng sẽ bỏ cô ta."

Một nữ sinh

khác đồng ý, "Cho dù Hạ Thần thích cô ta, ba mẹ anh ta tuyệt đối sẽ

không chấp nhận con dâu nghèo như vậy. Lớn lên một trương lẳng lơ gương

mặt, chỉ có thể làm tình nhân."

Kế tiếp, từng người đều bày

tỏ bất mãn của mình, bọn họ mặc dù không ưa Cố Phương Phương, cũng chỉ

là ngoài miệng ầm ĩ một chút, nói một chút, lại không làm gì được cô ta, nói thế nào cũng là mâu thuẫn nội bộ trong lớp, cô ta đi tìm Hạ Thần,

còn hung hăng cảnh cáo bọn họ, như vậy chỉ biết hoàn toàn ngược lại,

người trong lớp lại càng thêm ghét cô ta.

Nguyệt Ly và Minh

Minh nghe xong, đều chịu đựng, không dám cười to ra ngoài, thật không

nghĩ đến, Hạ Thần yêu đến mức liền Cố Phương Phương ở trong lớp có mâu

thuẫn gì đều muốn quản, lần này tốt lắm, trở thành kẻ thù chung, cuộc

sống sau này của cô ta càng thêm không thoải mái, cho dù có tâm, không

thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô ta, Cố Phương Phương thật là biết giày vò bản thân.

Nghe xong, hai người rất vui vẻ trở về ký túc xá.

Mà Cố Phương Phương và Hạ Thần đang ngồi uống cà phê, ăn sáng trong một quán cà phê.

"Hương vị thế nào?"Hạ Thần nhếch môi cười, "Nếu như không hài lòng, cứ nói."

Chân mày Cố Phương Phương cong lên, cười gật đầu: "Mùi vị cà phê này rất tốt."

"Em thích là tốt rồi."

Hai người trải qua một buổi chiều lãng mạn, mãi đến khi đi học, mới lưu luyến tách ra, từng người trở về lớp học.

Đi vào lớp, tất cả mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, khinh bỉ, coi

thường, trào phúng, dạng gì đều có, bọn họ làm sao vậy?

Cố Phương Phương không dám thở mạnh, cẩn thận đi đến chỗ ngồi của mình.

Trong giờ học, Cố Phương Phương đi vệ sinh, cô ta vừa mới tiến vào, nữ sinh trong lớp rối rít theo vào.

"Cố Phương Phương, cậu rất lợi hại." Lời nói trào phúng, từ miệng một nữ sinh cao gầy nói ra.

Thấy bọn họ vây quanh mình, ánh mắt giống như muốn đem cô ăn, trong lòng rất sợ, rất sợ, lắp bắp nói;"Cậu. . . Các cậu. . . Định làm gì?"

"Cậu làm cái gì, đều quên rồi hả?" Giọng nói từ phía sau truyền đến, Cố

Phương Phương bởi vì sợ, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể ra sức lắc

đầu.

"Mình liền nói cho cậu biết, là Hạ Thần." Giọng nói

lạnh lùng, làm Cố Phương Phương run lên. Nhắc tới Hạ Thần, cô mới nhớ

tới, buổi sáng anh ấy hung hăng cảnh cáo bọn họ. Chắc là vì chuyện này

nên tìm cô phiền toái thôi.

Nhưng, cô cũng có biện pháp đối

phó, hít một hơi thật sâu, cô khẽ cười mở miệng nói: "Các cậu cũng biết

thân phận và quyền thế của Hạ Thần, cho nên, nể tình là bạn cùng lớp,

chỉ cần các cậi không gây chuyện, mình sẽ không nói cho Thần biết."

"Bây giờ cậu còn dám kiêu ngạo?" Nữ sinh kia hung ác nói, "Thật đúng là không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ."

Thấy bọn họ từ từ tới gần, trong lòng càng gấp, Cố Phương Phương vội nói:

"Các cậu đừng xằng bậy, Mình lập tức gọi điện thoại cho Thần tới đây."

Đáng tiếc bọn họ cũng không để ý tới Cố Phương Phương, Cố Phương Phương lấy điện thoại ra, liền bị người đoạt đi.

Cố Phương Phương kinh hãi, nóng nảy hô lên: "Trả điện thoại cho mình."

Nữ sinh cầm điện thoại di động, cười hì hì nói: "Không trả." Nói xong, lập tức tắt điện thoại.

Lần này, Cố Phương Phương tâm tư nguội lạnh, bây giờ không có cách nào báo cho Hạ Thần rồi, làm thế nào?

Những nữ sinh đến nhà vệ sinh, đều giải quyết xong liền đi, hoặc là đứng xem trò vui, không ai muốn giúp cô.

"Hiện tại, biết sợ chưa?" Giọng nói nham hiểm quanh quẩn ở bên tai, Cố Phương Phương mắt thấy bị bao vây( vây quanh), không biết lấy đâu ra dũng khí, ánh mắt đỏ lên cầu xin, "Các cậu bỏ qua cho mình đi, mình hứa sẽ không

nói cho Thần nữa."

"Cậu nghĩ bọn mình bị ngu à, vừa tha cho cậu, cậu sẽ lập tức nói cho Hạ Thần biết."

"Sẽ không, mình sẽ không nói, thật sự, các cậu bỏ qua cho mình đi." Cố

Phương Phương giả vờ khóc lên, nhưng, không ai có ý định bỏ qua cho cô

ta. Họ cũng không sợ quậy lớn chuyện, động tĩnh quá lớn, đối với Cố

Phương Phương có hại mà không có lợi.

Biết mình chạy không thoát rồi, Cố Phương Phương cũng không cần biết nhiều như vậy, ngã xuống đất ngất đi.

Trên đất ẩm ướt, thấm ướt quần áo của cô, còn xen lẫn mùi khai, làm người ta nôn mửa, nhưng vì trốn tránh bọn họ, chỉ có thể giả vờ ngất đi, hi vọng bọn họ có thể bỏ qua cho cô.

Nhóm nữ sinh này chỉ vì tức

giận, bọn họ không dám tìm Hạ Thần tính sổ, chỉ có thể tìm Cố Phương

Phương tính sổ, bọn họ cũng không định làm gì, chính là muốn hăm dọa cô

một chút, tiếc là chưa dọa được, đã ngất đi, mọi người cười to, lần lượt rời đi. Bởi vì cô diễn cũng không giống, giả vở ngất lập tức bị người

nhận ra, cô ta muốn giả vờ bao lâu, thì tùy cô ta.

Chờ mọi

người đi hết, cô mới dám đứng dậy, cả người ẩm ướt, còn có mùi hôi ghê

tởm, cô thật sự không dám đi vào lớp, đành phải trốn học đi về. Nhưng,

cặp của cô vẫn còn ở trong lớp, trên người chỉ còn ít tiền, cô không

quan tâm được nhiều như vậy, liền gọi điện thoại cho Hạ Thần.

Hạ Thần đang học, điện thoại vang lên, nhìn thấy là số lạ, trực tiếp tắt

máy, cũng lập tức tắt nguồn, đành chịu vì giáo viên đang điểm danh, anh

phải chú ý nghe.

Cố Phương Phương nghĩ, Nếu Hạ Thần vẫn

không nghe điện thoại, sẽ gọi tiếp, nhưng đối phương đã tắt máy, hôm nay thật sự rất đen đủi.

Làm sao bây giờ? Ai có thể giúp cô đây?

Ở trường học trừ Hạ Thần, chị họ, cô không biết còn có thể nhờ ai nữa.

Bọn họ đều đang học, nếu đi với bộ dạng này, nhất định sẽ bị người khác

cười, cô không thể đi.

Không thể về nhà, Hạ Thần lại không nghe điện thoại, cũng không về lớp được, cô đi tới gốc cây, buồn bã ngồi xuống.

Giờ phút này, nước mắt Cố Phương Phương giống như vỡ đê, ầm ầm rơi xuống, cô khóc rất nhiều.

Có nam sinh đi ngang qua, thấy người đẹp khóc thút thít, không đành lòng,

lúc đến gần, ngửi thấy mùi ghê tởm kia, liền ngần ngại.

Cuối cùng tan học, Cố Phương Phương lập tức đi về phía căn tin, gọi điện

thoại. Hạ Thần thấy số vừa nãy, còn gọi lâu như vậy, mang theo thắc mắc, anh nghe điện thoại: "Này ——"

Nghe được giọng nói của anh

ấy, Cố Phương Phương kích động lại muốn rơi lệ, cô tự nói với mình phải

nhịn xuống, giọng nói khàn khàn: "Là em, Thần."

Cẩn thận nghe, là Cố Phương Phương, Hạ Thần nghe ra giọng nói của cô ấy không thích hợp, vội hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Em ở cửa căn tin chờ anh, anh lập tức tới đây, được không?" Giọng nói Cố

Phương Phương tràn đầy cầu xin, Hạ Thần nghe xong thấy kinh ngạc, trả

lời một tiếng, lập tức chạy tới.

Chờ một lúc, cuối cùng Cố

Phương Phương cũng gặp được Hạ Thần, không thèm để ý mình đang ở đâu,

trực tiếp nhào tới, Hạ Thần ôm lấy cô ấy, ngửi thấy một mùi ghê tởm, làm cho anh lập tức buông cô ấy ra.