“A Nhan, thức dậy đi, A Nhan…”
Kỷ Hiết Nhan cau mày trở mình, cả người co vào trong chăn.
Ngôn Sâm vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt của Kỷ Hiết Nhan: “Dậy ăn sáng nè.”
“Không ăn.” Trong giọng nói Kỷ Hiết Nhan tràn đầy ghét bỏ, “Đồ ăn chỗ này thật quá dở.”
Ngôn Sâm tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Ngày hôm nay có bánh bao thịt.”
Kỷ Hiết Nhan bỗng chốc ngồi dậy: “Có thật không?”
Ngôn Sâm cười híp mắt nhìn hắn: “Thật.”
“Ở đâu ra?”
“Em mua.” Ngôn Sâm vẫn là cười, “Còn có sủi cảo tôm.”
Kỷ Hiết Nhan uống cháo cải xanh mười mấy ngày, nghe Ngôn Sâm vừa nói như thế, thèm ăn cực kỳ, cấp tốc xuống giường rửa mặt. Ngôn Sâm nhìn hắn mặc áo khoác bông cùng giày bông, chờ đến khi Kỷ Hiết Nhan đứng dậy, Ngôn Sâm lại mang cho hắn khăn quàng cổ và găng tay.
Kỷ Hiết Nhan nâng hai cái tay cau mày.
Ngôn Sâm thấy hắn được bọc kín mít từ đầu đến chân, không nhịn được cười: “Chú ý giữ ấm, cẩn thận kẻo bị nứt da.”
Kỷ Hiết Nhan còn đang suy nghĩ, ở trong phòng mà mặc như vậy cũng quá lố. Nhưng sau đó đã bị Ngôn Sâm dắt tay, ra ngoài.
Hai người núp trong sơn động nhỏ sau núi ăn điểm tâm.
Kỷ Hiết Nhan ngồi trên đống cỏ bị đóng băng, trực tiếp lạnh run người, Ngôn Sâm dùng đũa xài một lần đút sủi cảo tôm vào trong miệng hắn, nhịn cười nói: “Đừng run.”
“Anh lạnh!” Kỷ Hiết Nhan lườm cậu một cái, nuốt thức ăn trong miệng xuống, tiếp theo lại run, vừa run vừa oán giận, “Những ngày tháng này thật là không phải dành cho người sống, không có mạng không có máy sưởi, còn không cho ăn thịt!”
Ngôn Sâm lại đút cho hắn cái bánh bao thịt nhỏ vào trong miệng, quai hàm Kỷ Hiết Nhan phồng ra, mơ hồ không rõ nói: “Chờ tuyết tan, xe có thể chạy tới, anh quyên cho chỗ em tòa nhà!”
“Được rồi, biết nhà anh có tiền.” Ngôn Sâm dùng giấy ăn lau đi khóe miệng thấm dầu của hắn, “Còn ăn chứ?”
Kỷ Hiết Nhan ợ một cái, hỏi: “Ngày mai còn có để ăn sao?”
“Có cháo cải xanh.”
“Ăn!” Kỷ Hiết Nhan dùng sức chà xát hai tay mang găng, hung dữ nói, “Ăn hết toàn bộ!”
Tiêu diệt xong bữa sáng Ngôn Sâm cực khổ mua về, Kỷ Hiết Nhan phát hiện mình ăn no rồi. Ngôn Sâm kéo hắn ra ngoài đi bộ tiêu cơm, Kỷ Hiết Nhan ghét lạnh, đi chưa tới một hồi lại trốn về trong hang núi, sau đó bị Ngôn Sâm buộc làm hít đất một trăm cái. Làm xong ra một thân mồ hôi, Kỷ Hiết Nhan cởi quần áo bắt đầu đùa giỡn lưu manh. Ngôn Sâm cởi quần, mở hai chân nằm trên áo bông trải ra, bị Kỷ Hiết Nhan làm cho hai mắt rưng rưng, ưm a a rên rỉ, trong thân thể cậu vừa ướt vừa nóng, Kỷ Hiết Nhan cực kỳ yêu thích, càng sâu càng dùng sức đỉnh vào, Ngôn Sâm run rẩy rơi nước mắt, ai ai gọi hắn: “A Nhan…”
Trong miệng cậu nói không muốn, nhưng hai cánh tay lại vòng chặt lấy cái cổ của Kỷ Hiết Nhan.
Cậu không ngừng rên rỉ, nhiều lần gọi hắn: “A Nhan…”
“A Nhan, thức dậy đi.”
Kỷ Hiết Nhan đột nhiên mở mắt ra, hắn há miệng thở dốc, tim đập rầm rầm cấp tốc.
Ngôn Sâm kéo màn cửa sổ, xoay người trở lại trước giường, thấy gò má Kỷ Hiết Nhan ửng hồng, trên trán có mồ hôi, Ngôn Sâm hơi khẩn trương hỏi: “Anh làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Nói rồi muốn đi lấy nhiệt kế, nhưng Kỷ Hiết Nhan lại duỗi tay nắm lấy cậu, kéo trở về, Ngôn Sâm liền theo sức của hắn ngồi ở mép giường.
Cánh tay Kỷ Hiết Nhan dùng sức, vòng Ngôn Sâm vào trong ngực, khàn khàn nói: “Có chút không thoải mái.”
Ngôn Sâm vội vã hỏi hắn: “Không thoải mái chỗ nào?”
Kỷ Hiết Nhan cầm lấy tay cậu tìm xuống dưới hạ thân: “Chỗ này.”
Ngón tay tìm thấy một vật hình côn cứng đến mức như một khối thép, mang theo nhiệt độ bỏng người, Ngôn Sâm giống như bị điện giật thu tay về, mặt đỏ ửng lên: “Bây giờ, là sáng sớm.”
“Cậu không biết có một từ gọi là ‘Thần bột’ sao?”
Ngôn Sâm cúi đầu, mắt không biết nên để đâu xem: “Vậy em, dùng tay?” Thấy Kỷ Hiết Nhan dùng sức xoa eo của cậu, không hé răng, Ngôn Sâm lại hỏi, “Dùng miệng?”
Tay Kỷ Hiết Nhan đi xuống dọc theo sau lưng cậu, ngón tay tiến vào trong kẽ mông: “Dùng nơi này.”