Hôm nay mới tờ mờ sáng Bao Tử đã bị gọi dậy hóa trang rồi, vì đồ trang sức này nọ của đời Thanh phải mất thời gian chuẩn bị khá lâu.Bao Tử vẫn chưa tỉnh ngủ, tùy ý để mặc thợ trang điểm hành hạ mình, còn cô thì nhắm mắt dưỡng thần, phải nghỉ ngơi lấy sức thì mới có thể dùng hết được khả năng để diễn xuất, đây chính là tính chuyên nghiệp cần có của các diễn viên.Tạo hình của Bao Tử là một khuê nữ, quay từ sáng đến chiều, đến tối thì quay cảnh thành thân.Đạo diễn cũng thật gấp gáp, quay liền mấy cảnh trong một ngày, không sợ mệt chết à QAQ.
[Thật là.]
[Vội như vậy làm gì hả?]
[Bổn bánh bao tôi cũng có chạy mất được đâu mà sợ.]
Sáng sớm, Bao Tử còn đang vật lộn với đồ hóa trang thì Hoắc Sâm đã bắt đầu những cảnh quay của mình.
...
Chuyện Nạp Lạt Huệ Nhi tiến cung đối với Nạp Lan Dung Nhược là một sự đả kích rất lớn.Vốn cho rằng chuyện tình cảm này sẽ như nước chảy thành sông, ai ngờ lại bị thực tế phũ phàng dập tắt từ trong trứng nước, mối tình đầu còn chưa kịp nảy mầm thì đã bị cuồng phong bạo vũ nhổ tận gốc, lưu lại cũng chỉ còn những đắng cay.
Mà đối với Nạp Lạt Huệ Nhi, từ giây phút nàng bước vào hoàng cung, nàng cũng dứt khoát chấp nhận cúi đầu với vận mệnh, vào cung rồi, chỉ cần cố gắng một chút là tương lai sẽ vô cùng sáng lạn, nàng không khuất phục số phận, mà là lựa chọn cho mình một cuộc đời khác.Nhưng Nạp Lan Tính Đức khi đó vẫn còn bồng bột, vẫn không muốn bỏ qua chuyện này, hắn vốn lấy tình yêu làm trọng, trước khi hết hi vọng, hắn thậm chí còn muốn mạo hiểm tới nhìn tiểu biểu muội của mình một lần.
Nhưng hoàng cung đại nội, đâu thể nói muốn vào là vào được, cho dù Nạp Lan Dung Nhược có là con trai của quyền thần thì cũng sẽ không có đặc quyền.Nhìn hoàng cung nguy nga tráng lệ trước mắt, đáy lòng Nạp Lan Dung Nhược tràn đầy sự bất lực.
Cho đến một ngày, trong cung có người quan trọng qua đời, cử hành quốc tang, hoàng cung cho mời các pháp sư vào cung làm lễ.Chuyện này đối với Nạp Lan Dung Nhược mà nói thì chính là một cơ hội tuyệt vời mà trời cao ban tặng cho hắn, hắn lén lút bỏ một số tiền lớn đưa cho một thầy tu, sau đó thay tăng bào, giả dạng làm thầy tu đi vào cung làm lễ cúng bái.
Chuyện này nếu bị phát hiện ra thì chính là tội chết, thậm chí cả gia tộc đều sẽ bị liên lụy.Nhưng cũng may là ông trời luôn đứng về phía hắn, không có ai phát hiện ra cả, sau khi cùng Nạp Lạt Huệ Nhi hai mắt nhìn nhau từ phía xa, thấy Nạp Lạt Huệ Nhi dứt khoát xoay người rời đi, lúc đó hắn mới hoàn toàn hết hi vọng.
Lần gặp nhau vội vã này, cũng chính là lời từ biệt của Nạp Lan Dung Nhược đối với mối tình đầu này, cũng là sự vĩnh biệt đối với nửa đời sau của mình.
...
Trong phòng hóa trang, cô bé trợ lý nhàn rỗi không có việc gì làm, cứ đứng lải nhải trước mặt Bao Tử, cuối cùng nói một câu: "Ái chà chà, chị Bao Tử, Nạp Lan Dung Nhược vừa mới đi tìm Nạp Lạt Huệ Nhi kìa."
Bao Tử khẽ vén mí mắt lên, thờ ơ nói: "Bình tĩnh đi, chuyện này cứ để thành thân xong rồi dạy dỗ lại là ok thôi."
Cô bé trợ lý: "..."
Thợ trang điểm: "..."
[Trời ạ, dạy dỗ là cái gì vậy?]
[Tui muốn xem thì phải làm sao?]
Thật ra thì trước khi Nạp Lan Dung Nhược cưới Lư thị còn xảy ra rất nhiều chuyện nữa, ví dụ như năm 19 tuổi hắn đã bỏ lỡ kì thi đình..., nhưng đạo diễn Phùng Tần Sinh muốn quay những cảnh này sau cùng, còn những cảnh tình cảm thì quay trước.Cho nên vừa quay xong các cảnh thanh mai trúc mã của Nạp Lan Dung Nhược và Nạp Lạt Huệ Nhi thì chuyển sang quay những cảnh của Nạp Lan Dung Nhược và thê tử Lư thị luôn.
---
Đối với mối tình đầu của Nạp Lan Tính Đức, kể cả phụ thân hắn Minh Châu hay Giác La thị đều không hề hay biết, trong mắt trưởng bối, bọn họ chỉ coi trọng những nữ tử có dung mạo và gia thế tốt cho nhi tử của mình, sau này còn trở thành một núi dựa vững chắc cho gia tộc.Dưới sự an bài của gia tộc, Nạp Lan Dung Nhược đi trên con đường của mình – chuẩn bị tham gia khoa thi, chuẩn bị bước lên con đường làm quan, ngoài ra, hắn còn đến tuổi thành thân rồi.
Lúc này, Nạp Lan Dung Nhược dần dần bước ra khỏi nỗi đau vương vấn của mối tình đầu để lại, chuẩn bị thành thân, hắn phải chịu trách nhiệm với thê tử của mình, đó mới đúng là đấng nam nhi.
Thê tử mà Nạp Lan Minh Châu chọn cho nhi tử của mình chính là Lư thị, nữ nhi của Lưỡng Quảng Tổng đốc Lư Hưng Tổ, mối hôn sự này hoàn toàn có thể coi là môn đăng hộ đối, hai bên đều có huyết thống tương đồng, là sự kết hợp của quyền quý.Nam tử thì trẻ tuổi anh tuấn, có tài văn chương mê hoặc lòng người, nữ tử cũng là kiểu hiền lương thục đức, đoan trang mỹ lệ, bất luận nhìn từ phương diện nào thì hai người họ cũng tạo cho người ta cảm giác trời sinh một cặp.
Chỉ là thời này phải đến đêm tân hôn thì hai người mới được gặp mặt, cũng may là Nạp Lan Dung Nhược qua lời cha mẹ cũng đã biết được đối phương là người tài mạo song toàn, không thua kém gì biểu muội, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói, rốt cuộc có phải Tây Thi hay không thì đành đợi đến đêm động phòng mới biết được.
Tâm trạng của Nạp Lan Dung Nhược thấp thỏm lo âu, Lư thị cũng vậy, từ nhỏ nàng luôn được nuông chiều trong khuê phòng, bình thường không ra cổng trước không bước cổng trong, nhưng dù vậy thì nàng cũng biết đến Nạp Lan Tính Đức, chàng là tài tử phong lưu phóng khoáng, là giấc mộng của biết bao nữ tử trong kinh thành.Giống như những cô nương khác, chỉ cần nghe đến cái tên này là tim của Lư thị sẽ đập rộn ràng.
"A Mã, Nạp Lan Dung Nhược mà người nói chính là Nạp Lan Dung Nhược kia sao?"
Lư Hưng Tổ sao mà không đoán ra suy nghĩ của nữ nhi, không khỏi trêu chọc nói: "Là tiểu cô nương mà lại đi hỏi chuyện này, không biết xấu hổ sao?"
Lư thị đỏ mặt, chu môi giậm chân nói: "A Mã lúc nào cũng trêu A Ninh thôi, A Ninh không thèm để ý người nữa."
...
Hôn lễ cuối cùng cũng đến, những ngày này, e là các cô nương trong kinh thành sẽ đau buồn lắm.
Phủ Minh Châu vô cùng náo nhiệt, sự ồn ào phải đến đêm khuya mới dần chấm dứt.Nạp Lan Dung Nhược cuối cùng cũng có cơ hội chung đụng với thê tử vừa mới bái đường thành thân xong, cuối cùng cũng được nhìn thấy thê tử rồi.
Tân lang mặc một thân hồng bào, tinh thần có vẻ khá tốt, vì mới uống chút rượu ở phòng khách nên hai tai hơi đỏ, chậm rãi bước vào tân phòng...
Đứng bên cạnh giường là các trưởng bối và nô tỳ, chính giữa mép giường, người đang ngồi kia chính là tân nương của hắn.
Thiếu nữ mặc áo tân nương màu đỏ thẫm, trên áo thêu rất nhiều hoa văn và các đường kim tuyến, đầu đội một cái khăn voan đỏ chót thêu hoa, hai tay trắng nõn cu quỷ đặt trên đầu gối, động tác ưu nhã, tư thế ngồi đẹp mắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự căng thẳng của người thiếu nữ.
Dù sao bỗng dưng phải đối mặt với một nơi hoàn toàn xa lạ, một phu quân sẽ nắm tay đi cùng nàng suốt nửa đời sau, trong lòng Lư thị có chút lo sợ, tuy rằng đã sớm biết tên của đối phương, nhưng hôm nay mới được gặp mặt, nàng thật sự thấy hơi ngượng ngùng.
Lư thị vì đang đội khăn voan nên không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, chỉ có thể lén nhìn ở bên dưới, thấy một đôi hài màu đen đang chậm rãi đi về phía mình.Nàng càng thêm phần căng thẳng, bàn tay nho nhỏ nắm chặt vạt áo, mặt hồng đến mức muốn bốc khói luôn rồi.
Nạp Lan Dung Nhược cũng hơi hồi hộp, bước chân khẽ do dự, ngây ngốc đứng hồi lâu, không biết phải làm gì, cuối cùng trong tiếng cười và lời trêu ghẹo của trưởng bối và bọn nô tỳ, hắn mới nhẹ nhàng vén khăn voan trên đầu tân nương lên.
Tân nương chậm rãi ngẩng đầu, ngượng ngùng xen lẫn kinh ngạc mở to hai mắt, nàng không ngờ là Nạp Lan Tính Đức còn nho nhã tuấn tú hơn cả tưởng tượng của mình, thật...đẹp quá, gương mặt xinh đẹp của Lư thị lập tức ửng hồng như cánh hoa.
Tân lang cũng ngẩn người, thiếu nữ trước mắt, tuy dung mạo không đến mức khuynh quốc khung thành, nhưng thật sự quá xinh đẹp, hai mắt ngập nước mở to nhìn hắn, khiến cho hắn nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô (đây là phản ứng tự nhiên, không phải diễn).
Cảnh quay này khiến cho đạo diễn Phùng rất hài lòng, các phương diện đều được xử lý rất tốt, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết là...
Suy nghĩ trong lòng Hoắc Sâm lúc đang diễn: Ôi ~, vợ mình kiều diễm ướt át thế này, tí về khách sạn phải lăn lộn một trận mới được, ai bảo dám chớp mắt to câu dẫn anh = v =.
Suy nghĩ trong lòng Bao Tử lúc đang diễn: Diễn thế là được rồi nhỉ, nhưng mà chồng à, sao ánh mắt anh nhìn em cứ như muốn ăn em luôn tại đây vậy QAQ, mẹ ơi cứu con!
...
Sau một loạt các lễ nghi phiền phức, hai người yên lặng nhìn nhau, những người khác cũng đã thức thời lui xuống.
Trong phòng không còn ai, Nạp Lan Dung Nhược tiến đến ngồi bên cạnh Lư thị, yên lặng một lát rồi nói: "Nàng đói không?"
Lư thị đỏ mặt gật đầu, từ lúc ngồi lên kiệu hoa đến giờ nàng vẫn chưa được một hạt cơm nào vào bụng, lúc này đã sớm bụng đói kêu vang.
"Để ta bảo phòng bếp làm cho nàng bát mì."
"Vậy...kêu hai bát luôn đi, hẳn là chàng cũng đói bụng rồi." Lư thị xoắn đầu ngón tay, rụt rè nói.
Suy nghĩ trong lòng Hoắc Sâm lúc này: Đúng là chết đói rồi =3=.
[Nhưng không phải là đói bụng.]
...
Sau khi ăn xong, vì là đêm tân hôn, cho nên...
"Chúng ta đi ngủ thôi."
"Vâng."
Lư thị tiến lên cởi áo cho Nạp Lan Dung Nhược, hai người ôm nhau nằm xuống giường, kéo rèm xuống, che lại hình ảnh bên trong.
"A ~"
"Sao vậy?"
"Dưới lưng bị cái gì đâm vào, đau quá!"
...
Một ngày quay phim kết thúc, điều khiến cho mọi người phải cảm thán chính là – Con mẹ nó, không hổ là hai vợ chồng, diễn cảnh thành thân không hề xấu hổ chút nào, trái lại còn vô cùng tự nhiên.
[Rõ ràng biết là người ta đang diễn.]
[Nhưng vẫn không nhịn được mà ghen tị.]
"Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, mọi người tối nay nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Phùng Tần Sinh nói.
Hoắc Sâm: "→_→"
[Chậc chậc, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của tôi mà.]
[Không thèm nghỉ ngơi nhé.]
[Nhập vai quá rồi!]
---
Lúc trở về khách sạn thì cũng đã muộn rồi.
Vốn là thời gian để nghỉ ngơi, nhưng Hoắc Sâm lại đang cực kỳ hưng phấn, cũng khó trách, cảnh quay vừa rồi thật sự đã khiến hắn rạo rực muốn phát hỏa.
Nhưng hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, vì buổi sáng phải dậy sớm nên bây giờ Bao Tử đã buồn ngủ muốn chết rồi QAQ.
[Kẻ nào dám quấy rầy giấc ngủ của bổn cung, giết không tha!]
"Vợ, có muốn động phòng hoa chúc không = v =?"
"Không muốn."
"QAQ"
Hoắc Sâm dù muốn lắm nhưng cũng đành thôi, vì hắn cũng xót vợ mà, hắn biết rõ lúc nào nên hay không nên, chỉ cần tình cảm tốt như keo sơn, thì ngày nào cũng là đêm động phòng hoa chúc.
"Ngày mai còn phải dậy sớm đấy!!!"
"Anh biết rồi, anh ôm em ngủ mà."
"Thế sao móng vuốt của anh cứ sờ tới sờ lui thế →_→?"
"..."
[Sờ cũng không cho, vợ hẹp hòi!]
[( ̄^ ̄)ゞ]
"Ngủ ngon, tân nương Bao Tử."
"Buồn nôn quá."
"Lần trước lúc đọc tiểu thuyết em nói là thích nam chính biết nói ngọt mà?"
Bao Tử rúc vào ngực Hoắc Sâm cọ cọ, nhắm mắt lẩm bẩm: "Nhưng đây là đời thực, em chỉ thích anh ngốc nghếch đáng yêu thôi."
Hoắc Sâm: "( ̄▽ ̄)"
[Huhu, trong lòng nhộn nhạo quá!]
[Vợ thật tốt = v =.]