May là mọi người cứu hỏa đúng lúc, đại hỏa chỉ là đốt đại đường, khách phòng cùng với một bên trà gian. Chỉ là nhìn cảnh ngói tàn đất cháy, Đan Tung không khỏi đau lòng. Nhờ Lý Tam khuyên bảo, khó khăn lắm mới bước tới trà gian ôm ra vài bình trà, quay đầu lại nhìn khói tỏa ra từ tiền đường, mắt đã ươn ướt, đứng không vững.
Cảm tạ các hương nhân, hắn dọn dẹp qua loa, giữ lại Lý Tam ăn cơm chiều. Trù phòng coi như vẫn sử dụng được, nhóm lửa nấu cơm, đem rau dại hái buổi chiều xào lên, chưng mấy cái trứng gà cùng với dầu thực vật, ngay cả son nga bô (ta nghĩ là lạp xưởng a) mua cho lễ mừng năm mới cũng cắt ra đem chưng.
Lý Tam cầm đũa, giận dữ nói: “Đan tiểu tử, là họa hay phúc còn khó nói, ngươi cũng chớ thương tâm quá độ.”
Đan Tung ăn một ngụm cơm, cảm thấy thật vô vị, cúi đầu nói: “Này ta cũng hiểu được, nếu buổi chiều không ra ngoài, ta chắc chắn đã mất mạng. Chỉ là tình hình như vậy, ta sợ liên lụy tới mọi người.”
“Hiện giờ thế đạo cũng không an ổn” Lý Tam cắn một ngụm nga thịt. “Nhìn qua thì là thái bình thịnh thế, kỳ thực là đám hỗn loạn. Huyện thái gia đang vì tiền đồ của mình mà phát sầu.” Hắn buông chén, ghé sát vào thì thầm. “Gần đây trong triều đình cũng không an ổn.”
Đan Tung ngạc nhiên: “Không an ổn? Làm sao vậy?”
Lý Tam nói: “Nếu cho các ngươi biết, thiên hạ còn không đại loạn” Hắn dùng tay vẽ loạn trên bàn, “Hoàng thượng có ba nhi tử, Đại hoàng tử kêu Ân Nhân, Nhị hoàng tử kêu Ân Tư, Tam hoàng tử kêu Ân Dật.”
“Hoàng đế đặt tên cho nhi tử thật ra cũng không đặc biệt lắm.” Đan Tung cười nói.
Lý Tam tiếp tục: “Hiện tại Hoàng thượng bệnh cũng không nhẹ, mọi người đều để ý vương vị. Nhị hoàng tử thân là con của một cung nữ được hưởng long ân phong làm một phi tần bé nhỏ, thân cô thế cô chẳng có hy vọng gì. Mẫu thân của Đại hoàng tử là nhi nữ của Thạch tể tướng đương triều, Tam hoàng tử là con của cố Mục hoàng hậu, mà Mục hoàng hậu là thân muội của Mục tướng quân.” Hắn họa hai cái vòng tròn rồi họa vài đường đạo tuyến. “Cái này ngươi minh bạch chưa?”
Đan Tung sờ sờ đầu: “Hai nhi tử của Hoàng đế tranh long ỷ, vậy liên quan gì tới chúng ta?” Hắn không đợi Lý Tam mở miệng, trong đầu suy nghĩ, không khỏi hạ giọng nói: “Lần này cửa thành cháy, hại tới cá trong chậu (ý ám chỉ tranh quyền đoạt vị ảnh hưởng tới người vô tội).”
Lý Tam lộ ra bộ dáng tán thưởng trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu nói: “Chính là như vậy. Trước đó vài ngày khách điếm và quán trà trấn bên cũng gặp nạn, Huyện thái gia tra xét nửa ngày, cũng áp xuống, nói là do cường đạo, không điều tra được gì.”
Nghe đến đó, Đan Tung trong lòng rung lên, nhạ nhạ nói: “Cháy nửa gian nhà ta cũng đã là việc lớn nhưng so với sự an nguy của mọi người thì không bằng, nếu mọi người có mệnh hề gì ta gánh không được.” Hắn không biết vì sao ý nghĩ kia lại trỗi dậy, hỏi: “Tam gia, ta cũng chỉ là tiểu bản làm ăn (buôn bán nhỏ), đánh không lại liền mất hết, điều này ai cũng biết.”
Lý Tam nói: “Ngươi là muốn tránh đầu sóng ngọn gió? (ý nói là thấy tình thế bất lợi tìm cách trốn đi” Thấy hắn gật đầu, trầm ngâm nói. “Nghĩ kĩ thì đây cũng là một biện pháp tốt, rời khỏi nơi này cũng có thể có một cuộc sống tốt hơn, chỉ là ngươi quyết định như vậy?”
Đan Tung nói: “Từ nhỏ đã lớn lên ở đây, mọi người đều chiếu cố ta, ta cũng thực luyến tiếc. Thế nhưng ngẫm lại là lỗi của ta liên lụy tới mọi người.”
Lý Tam thở dài: “Đành vậy, ngươi muốn đi nơi nào, không chừng ở đó ta có người quen giúp ngươi một tay.”
Đan Tung cười ha hả: “Còn chưa biết vốn là định tới kinh thành, hôm nay nghĩ lại, bảo trụ mạng mình mới là trọng yếu.”
“Người trẻ tuổi tới kinh thành để mở mang tầm mắt cũng là ý kiến hay” Lý Tam cười nói. “Bất qua ta cũng chỉ cho ngươi một nơi, Hàng Châu tuy không bằng kinh thành nhưng cũng là noi phồn hoa thịch vượng, nếu muốn tới kinh thành nhất định phải đi qua đây. Ngươi tới Hàng Châu đi, ta có Tam thúc tại Hàng Châu mở một cái thiên thủy trà lâu, ta viết cho hắn phong thư, ngươi trước tiên cứ ở chỗ hắn làm việc.”
Đan Tung không giấu nổi vui mừng, đứng dậy chắp tay thi lễ: “Đa tạ Tam gia!”
Lý Tam cười: “Ta xem ngươi trưởng thành, nhiều năm qua đều trông coi cho ngươi, hôm nay gặp nạn ta đương nhiên phải giúp, cần gì phải nói cảm ơn.”
Hai người còn ngồi bàn một chút về tình hình ở Hàng Châu, Lý Tam rời đi viết cho Tam thúc hắn một bức thư, Đan Tung thu thập hành trang, chuẩn bị lên đường.
Đan Tung đứng ở trong sân, nhìn phong cảnh xung quanh mà chạnh lòng, không khỏi thở dài, trở về phòng cầm lấy bao quần áo. Hắn dành chút thời gian thu thập những món đồ quý giá trong nhà, đem một trăm năm mươi lượng bạc đổi thành ngân phiếu, lại thêm mấy bình hảo trà, vài xiêm y mặc theo mùa, chén bát còn lại đều đem cho láng giềng.
Mọi người biết hắn phải đi, tất nhiên là muốn đưa tiễn, ông chủ nhét cho kiện xiêm y, Tây gia đưa cho bao điểm tâm, đến lúc Lý Tam tới đón hắn, bao quần áo Đan Tung so với ban đầu đã lớn hơn gấp đôi.
Lý Tam giục Đan Tung lên ngực, móng ngựa vang lộc cộc, chung quy vẫn phải ly khai thôn trấn nơi hắn lớn lên. Đan Tung ở trên ngựa nhìn lại, thôn xóm nhỏ bao bởi núi xanh nước biếc, cánh nhạn bay lượn trong mây màu, còn có quán trà chỉ còn lại phân nửa, cúi đầu cắn môi, nắm chặt dây cương, không quay đầu lại. (đoạn này làm ta nhớ tới câu thơ: “Anh đi mà đầu không ngoảnh lại-Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy” lại tới giờ nói nhảm rồi!)
Hai người qua một thôn trấn, rồi lại qua thị trấn, ra khỏi cổng thành, đến quan đạo, Lý Tam dừng lại, nói: “Theo quan đạo này đi, đi khoảng một ngày thì còn nửa đường tới Hàng Châu, bên đường có trạm dịch, nhớ vào đó nghỉ tạm.”
Đan Tung thở dài, nói: “Làm phiền Tam gia, lần này đi không biết bao giờ có thể gặp lại.”
Lý Tam cười nói: “Ngươi thuận buồn xuôi gió, đừng quên còn thiếu ta một chén trà.”
Đan Tung gật đầu: “Một lời đã định.”
Lý Tam dặn dò: “Tới Hàng Châu rồi đừng quên gửi thư về, mọi người trong trấn đều nhớ ngươi.”
Hai người nói lời tạm biệt vài câu, nhác thấy thái dương đã lên tới đỉnh, liền nói lời từ biệt, Đan Tung đeo bao quần áo đi nhanh về phía trước, Lý Tam giục ngựa, than nhẹ một tiếng, quay đầu rời đi.
Sáng nay tương biệt, có gặp lại không.
Nhịp bước nhanh dần, Đan Tung hăng hái, trong đầu nhẹ đi rất nhiều, phong cảnh hoang sơ xung quanh cũng nhìn ra được hữu tình. Đi ước chừng một lát, trên tay cầm vài nhánh cỏ, một bên ngoạn ngoạn, vừa đi, rất tự tại.
Hắn tự an ủi chính mình, này cũng chỉ là du sơn ngoạn thủy, từ nhỏ ở trong núi bôn ba, hôm nay một mình xuất môn đi xa thì có gì mà đáng sợ? Dưới chân bước không nhanh không chậm, xem tán lá cổ thụ trên đầu như quán trà che nắng.
Lại một lúc lâu, thái dương ngả về tây, nhưng không thấy được trạm dịch ở nơi nào. Đan Tung nghĩ chắc là do mình đi quá chậm, nhưng nhìn sắc trời tối dần, đi đêm nguy hiểm, liền đưa mắt nhìn bốn phía, mong tìm được nơi nào nghỉ tạm.
Quả nhiên ở bên kia khe núi lộ ra hình mái nhà cong cong, Đan Tung trong lòng đại hỉ, xuất trong lòng ngực mấy sợi chỉ đỏ, cột lên cành cây để ngày mai còn có thể tìm được đường. Đường trên núi quả là không dễ đi, gồ ghề hiểm trở, khó khăn đi tới thì trời đã sắp tối.
Đan Tung đẩy nhánh cây trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi run rẩy, đây là một ngôi miếu hoang, mái cong làm bằng ngói lưu ly tỏa ra quý khí, chỉ là cánh cửa gỗ mục nát, mái hiên bên kia đã sụp đổ từ lâu.
Hắn thuyết phục bản thân quý khí kia nhất định không phải là do quỷ tức giận, do dự một hồi, chỉnh sửa ngọc Phật đeo trên cổ, niệm Bồ Tát phù hộ liền đẩy cửa đi vào.
Cửa chi nha mở ra, chỉ nghe oanh một tiếng, cửa sổ bên cạnh liền rớt xuống, từ bên trong bay ra một con cú mèo, uỵch uỵch giương cánh bay về phía bìa rừng khiến cho Đan Tung ngày càng sợ.
Nhìn sâu hơn bên trong, thì thấy Phật Di Lặc cười tủm tỉm ngồi trên bàn, lư hương ngã đổ, tro rơi vãi lung tung, màn thật dài phủ trên mặt đất, xunh quanh toàn là tro bụi.
Đan Tung đi tới nâng lư hương, trong tay cầm một cây nhang, thành thật cầm nhánh cỏ trong tay cắm vào, hai tay tạo thành chữ thập nói lẩm bẩm: “Bồ Tát ở trên, tiểu nhân đi ngang qua chỉ mong có chỗ tránh mưa, nếu có làm phiền mong đừng trách tội.” Lạy vài cái, ra phía sau tìm một chỗ sạch sẽ, kiếm củi đốt lên đám lửa nhỏ, từ trong bao lấy ra vài khối điểm tâm, dùng cành cây tăng lửa, cảm thấy có chút lạnh.
Sắc trời toàn bộ đen, vầng bán nguyệt trên cao tỏa sáng, khiến cho căn miếu đổ nát đầy quỷ khí. Đan Tung lấy ra một thanh củi, làm ngọn lửa yếu lại, ôm lấy bao quần áo cứ như thế mà ngủ.