Chương này có H! OMG!!!
Còn chưa tới đêm trừ tịch, sớm có hài tử không chờ được mà đốt pháo, thanh âm đùng đoàng liên tiếp nhau, sau đó là có thể nghe được âm thanh quở trách của đa số người xung quanh.
Đại thể sạp hàng tại giữa trưa đều dọn dẹp, mọi người thừa dịp chưa tối cái gì chưa chuẩn bị đều nên làm.
Đan Tung cầm theo dây pháo, đi ở trên đường, nghe bọn nhỏ vui cười, không khỏi nhớ tới khi còn bé cũng là như thế thích chơi pháo, nhất là khi khiến tiểu cô nương nhà bên sợ phát khóc, tuy rằng sẽ bị lão cha gõ đầu, thế nhưng trong lòng có một loại mạc danh kỳ diệu cảm giác thành tựu. Loại này cảm giác thành tựu, hôm nay nghĩ đến, cũng ấu trĩ cực kỳ.
Bước vào tiểu viện, lọt vào trong tầm mắt tràn đầy màu sắc xanh biếc trang nhã, so sánh với cành khô trụi lá, tùng bách các loại thực vật xác thực tốt hơn, nhưng nhìn dù sao cũng có chút lạnh. Đan Tung tính đầu xuân này có hay chăng trồng thêm ít hoa để tô điểm thêm căn nhà, hoa đủ loại màu sắc nhìn vẫn đẹp hơn.
Cửa sổ dán giấy đỏ, tìm đủ loại, mà vẫn nhìn như thành thân chứ không phải lễ mừng năm mới. Đan Tung tại tiền đường bày ra bài vị của lão cha, dùng chính là tấm ván gỗ bị đốt hơn phân nửa của quán trà, mỗi ngày ba bữa thắp hương, cũng coi như là an ủi cha mình.
Dưới mái hiên trù phòng treo một cái túi, trên mặt đất ướt sũng, ngày hôm trước mài bột ở chỗ này, khí trời hơi có chút ẩm ướt, treo mấy ngày chắc giờ bột đã ráo nước. Đan Tung cất hảo pháo, bước vào trù phòng, Bạch Nhược Khê đang rửa thức ăn, trên bàn bên cạnh là những chiếc rổ đa dạng kích cỡ còn đang đọng nước, bên trong đều là món ăn ngày tết.
Nghe được có người tiến đến, Bạch Nhược Khê cũng không ngẩng đầu, trên tay là nấm kim châm vừa mới rửa sạch, nói: “Cái thức ăn khác đều rửa được rồi.”
Đan Tung “Ừ” một tiếng, bản thân lấy một chén nước, xem thử nước có ấm không rồi, ngồi xổm xuống hỏi: “Có muốn hay không uống miếng nước?”
Bạch Nhược Khê ngẩng đầu, mỉm cười, uống một ngụm từ cái chén trên tay hắn rồi lắc đầu.
Đan Tung để cái chén sang một bên, nhìn một chút rổ, cầm hơn trăm lá rau, từ trong tủ bếp lấy ra bao vải bao chặt hương liệu. Nước trong nồi đặt trên bếp bắt đầu sôi lên, hắn đầu tiên lấy cái thịt ba chỉ đã cắt thành khối bỏ vào, khuấy khuấy một hồi lại đổ nước đi, bỏ dầu vào, sau đó nêm gia vị, đậy vung lại, chút nữa cho thêm đậu phụ lá rồi cuối cùng cho chút nước màu vô là được.
Món thịt này phải hầm lâu, giành thời gian chuẩn bị món khác, món gân hầm, hắc mộc nhĩ, nấm hương, đậu phộng, cùng với nấm kim châm đã được Bạch Nhược Khê rửa tốt, lễ mừng năm mới món chính tứ hỷ còn gân hầm thì để tùy thời nấu lẩu.
Trong phòng tràn ngập hương thịt kho tàu, rót vào trong tâm, Đan Tung vừa chuẩn bị nguyên liệu cho món lẩu vừa cười hì hì nói: “Ngày hôm trước Từ Tứ nương đưa tới nhà chúng ta rượu gạo rất ngon, đêm nay ngươi và ta uống một chén, thấy thế nào?”
Nhớ tới món rượu lê tử mất kia, Bạch Nhược Khê gật đầu, nói: “Coi chừng thịt bị khét.”
Chỉ nghe Đan Tung, vội vã chạy tới cái nồi mở ra, trong miệng nói “Hoàn hảo hoàn hảo “, một bên dùng oa sạn khuấy khuấy, Bạch Nhược Khê đứng đằng sau hắn cười cười, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, tuyết đã tan hơn phân nửa, còn có chút chấm nhỏ đọng lại trên lá cây, đây là một mùa đông rất ấm áp.
Mặt trời dần lặn, có điểm lưu luyến không rời, tròn tròn nằm ở đường chân trời, như là dùng thịt cùng trứng gà làm thành trứng phượng hoàng. Thành Hàng Châu im ắng, thỉnh thoảng vài tiếng pháo của những người canh giờ vang lên nhưng cũng gọi là náo nhiệt.
Đan Tung dùng nồi đất đựng thịt kho tàu cùng món gân hầm tứ hỷ, đặt tại tiểu lô chậm rãi hâm nóng, bản thân lại còn làm thêm Bát Bảo ngư. Bên cạnh Bạch Nhược Khê thành thạo dùng muôi chiên sủi cảo, đổ dầu vào, đợi cho vỏ ngoài là bột cùng trứng đổi màu, lại đại thêm một lát cho nhân chín, múc ra đĩa, sủi cảo vàng ươm nằm ngay ngắn khiến người khác cảm giác muốn thử.
Trong ngồi đằng kia chính là món vịt nấu măng, măng chính loại thượng hạng từ Thiên Mục sơn, chính Tam thúc nhờ người mua từ Thiên Mục sơn về.
Cuối cùng các món ăn cũng hoàn thành, đem ra bàn ăn đặt tại chính đường, trên bàn đều là đồ ăn, nồi lẩu có bì lợn, sủi cảo, ngư hoàn, dạ dày heo, cá khô đủ các màu, nhìn cũng rất mê người.
Ngư hoàn là hôm qua mới làm, tuyển tốt nhất cá trắm đen, được Bạch Nhược Khê đánh vẩy, sau đó lóc xương, cắt thành từng khối đẹp mắt, hảo công phu trước đây luyện bây giờ dùng vào việc này cũng không gọi là lỗ vốn. Đan Tung đem thịt cá trộn với thịt heo, lại thêm lòng trắng trứng và chút bột, ngư hoàn không hề dính chút nước, bỏ vào nước sôi luộc lên, hấp dẫn khôn gì sánh được.
Huân ngư cũng là dùng cá trắm đen, cắt thành từng miếng, bỏ vào chiên, lúc ướp thì bỏ thêm ngũ vị hương đã được chuẩn bị từ trước, khiến vị đạo hoàn toàn thấm vào miếng cá, sau đó làm rau trộn. Đan Tung đắc ý nhất chính là bột ngũ vị hương, để có được vị đạo này, hắn kết hợp rất nhiều hương liệu, lại bỏ thêm chút mật, mật Tô Hàng khá ngọt nhưng lại không phải ngọt gắt, trái lại rất thơm.
Một cặp chén sứ men xanh, hai chiếc chén, hai đôi đũa, hai người ngồi đối diện nhau, cùng nhau cộng ẩm.
Rượu gạo điềm điềm, uống vào không quá mạnh, Đan Tung nói: “Nhà mình làm rượu quả là tốt, không giống bên ngoài trộn thêm vài vị đạo khó nghe vào, uống không được.” (vậy là từ xưa đã có rượu trộn =_=)
Bạch Nhược Khê gật đầu, nói: “Cái năm này rốt cuộc qua rồi.”
Đan Tung gắp một đũa đồ ăn, chỉ cười không nói, hắn có thể tưởng tượng ngày trước Bạch Nhược Khê trải qua lễ mừng năm mới như thế nào, hay có thể nói không hề có có lễ mừng năm mới. Lữ điếm khách sạn bình dân, dã ngoại đất hoang, nghe những nhà khác tiếng pháo thanh thanh, một mình một người ra sao trong cô tịch.
Hắn giơ lên chén rượu, nói: “Đã như vậy, chúng ta uống thêm mấy chén.”
Đồ sứ chạm vào nhau vang lên tiếng “đương” thanh thúy, như vòng ngọc va vào nhau. Bên ngoài vang lên liên tiếp âm thanh đốt pháo, đùng đoàng đùng đoàng, không dứt bên tai.
Giống như rượu ngọt đêm đó, trên mặt đã hóa hồng, dưới ánh sáng mờ mờ lại càng thêm xinh đẹp. Đan Tung si mê nhìn nghĩ muốn nhớ kỹ bộ dáng của người đối diện, chén rượu trên tay lại tiến vào bụng, càng uống càng thấy say.
Vốn là không nên gặp nhau, hết lần này tới lần khác cơ duyên xảo hợp, đây là ý trời, hay là bản thân trên đường luân hồi gặp trắc trở?
Mình và hắn, tất cả bất đồng đều hóa thành tương đồng, phảng phất là mộng, cũng không phải mộng.
Dưới chân tựa hồ đạp phải đám mây, hắn hoàn toàn không thể khống chế nổi động tác, từng bước một đi tới bên người người nọ, loan hạ thắt lưng, nhẹ nhàng đem rượu kính, nhỏ giọng đem câu nói kia nói ra.
Lỗ tai người nọ tức thì nóng hôi hổi, hầu như khả dĩ có thể tưởng tượng được khuôn mặt xinh đẹp biến thành cái gì.
Còn lại tất cả, cứ như là mộng, nhưng mà cũng không phải. Bên ngoài pháo thanh thanh, pháo nhà mình thì lẻ loi nằm trên mặt đất, hai người cũng là lẻ loi.
Quần áo cởi ra, nhiều năm trên giang hồ, trên người có đủ loại sẹo, trong mắt Đan Tung lại là thương cảm, ngón tay chậm rãi lướt qua, người nọ liền thở dốc. Gắn bó tương giao, đó là vị đạo của rượu gạo, tái thâm nhập xuống phía dưới, đó là một loại ngọt ngào, một loại ngọt ngào tư vị không thể lý giải nổi, tựa như một tách trà đặc, uống vào thì thấy đắng nhưng khi tới cổ họng rồi lại là cảm giác trong veo.
Đêm đã khuya, hồng chúc tại góc phòng bập bùng, tựa như một người nho nhỏ đứng trên đài cao, sáp đèn chảy xuống tràn cả ra ngoài.
Hít một hơi, hắn cúi người xuống nói: “Nếu đau thì cứ kêu.” Chẳng mấy chốc, thanh âm đã khàn khàn, ôm lấy người nọ, hành động ôn nhu không đổi, còn hơn bảo vật trân quý nhất thế gian này.
Người nọ quay mặt qua chỗ khác, hơi nhắm mắt, hướng về phía trước nhích lại gần, cũng không ngôn ngữ, nhưng động tác từ lâu biểu hiện ra ý nguyện.
Tí tách, mái hiên nhỏ một giọt nước, bọt nước càng ngày càng nhiều, tạo thành một chuỗi rồi lại một chuỗi, đêm trừ tịch trời mưa. Tiếng mưa rơi tích tí tách, trong phòng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, âm thanh liêu nhân phát ra, còn có tiếng rên rỉ không ngừng, hay hơn cả tiếng nhạc trên thuyền hoa hồ Tây Tử.
Hai người không ngừng ôm lấy nhau, cứ như sợ khắc sau đối phương sẽ biến mất.
Pháo hoa nở rực trên bầu trời, trên tấm màn đêm còn lưu lại vài vệt khói, nháy mắt nở nháy mắt tàn nhưng lại có thể so được với hoa quỳnh mỹ lệ.
Trước mắt trống rỗng, ánh chớp chợt lóe, gấp gáp hô hấp trở nên bình thản, dựa vào nhau, đêm trừ tịch mưa rơi có điểm lạnh, nhưng mà trên người không hề có chút hàn ý, trong lòng còn có cảm giác ấm áp.
Sáp chảy xuống ngưng tự thành một đóa hoa nhỏ, nhìn lại cây nến hồng chỉ còn phân nửa, xa xa tiếng chuông trên đài cao ngân vang, đó là tiếng chuông từ ngôi chùa trong thành, thiện nam tín nữ xuất môn đánh chuông, khẩn cầu năm sau an khang phú quý.
Trong căn phòng nhỏ trong viện, không cầu phú quý, cũng không cầu quyền khuynh, chỉ cầu bình an hạnh phúc.
Cửa sổ hé mở mô hồ lộ ra ngọn đèn, hồng sắc cửa sổ trên thảm cỏ tạo thành một vệt dài.
Kiếp phù du năm tháng dài chỉ cầu như thế mà thôi.
Nổi lẩu hấp dẫn *yêm rất thích phá vỡ bầu không khí lãng mạn*
P.S: Đã có bạn nào bị lừa tềnh chưa =))