Thuận lợi đi suốt một đường, Ân Dật dự liệu quả nhiên không sai, quy củ của tổ tông không dám không theo, trên đường đi không ai ngăn cản. Dọc theo con sông tiến về phía bắc, kinh thành đài cao lầu các, khí vũ hiên ngang, đứng đầu cả thiên hạ.
Dựa theo quy định của tổ tiên, vào kinh vương thần tắm rửa trai giới ba ngày, rồi mới tham kiến thánh thượng. Hiện giờ hoàng đế bệnh trầm kha, dù cho không ăn không uống ba ngày, cũng là khó có thể gặp được thánh nhan. Ân Dật còn nhỏ thì ở phủ đệ trong kinh thành, đã cho người quét tước từ trước, bây giờ chỉ cần vào ở.
Xuống thuyền, Thẩm Trầm Hân chẳng biết từ bao giờ đã đổi sang y phục của lang trung, ra vẻ đạo mạo, rất có hạnh lâm làn gió. Ân dật như là trước mặt xuất hiện liễu trường bát chích thủ đích địa giấu vương Bồ Tát như nhau tòng rời thuyền khởi tựu mạc danh kỳ diệu địa theo dõi hắn, thẳng đến tối hậu đương làm cái gì đều không thấy được. Tiếp đãi đích quản sự kinh sợ bắt đầu vấn an, hắn cũng là lạnh lùng đích thoáng nhìn, thẳng bả thương cảm đích quản sự sợ đến run run không ngớt.
Tiểu thế tử lại rất thích Thẩm lang trung, vui tươi hớn hởn liên tục giựt râu dài của lang trung, khiến cho Thẩm Trầm Hân phải liên tục dán lại râu mép, lo sợ tiểu oa nhi ngịch ngợm này làm hỏng đại sự. Này lại khiến Ân Dật cười trộm không ngớt, xoay người lại thì liền làm bộ mặt lạnh lùng.
Phòng ốc đã chuẩn bị tốt, chiếu quy củ tắm rửa trai giới ba ngày, nói trắng ra là ở trong nhà suốt ba ngày. Ân Dật năm lần bảy lượt phái người đi hỏi thăm tin tức, bản thân thì ngồi trước bàn đọc sách, nhưng một chữ cũng không lọt vào được.
Thẩm Trầm Hân từ trước đến nay như thần long thấy đầu không thấy đuôi, xuống thuyền rồi thì lại không gặp, buổi tối hắn một thân huyền sắc tiến tay áo kính bào, phe phẩycây quạt trông chẳng giống ai, chậm rì rì tiến vào, Ân Dật nhìn riết cũng thành thói quen, buông sách xuống, nhưng cảm thấy có một tia không thích hợp, liền hỏi: “Ngươi vừa mới đi đâu?”
“Yêu, Vương gia từ lúc nào quan tâm chuyện đi về của tại hạ?” Thẩm Trầm Hân “ba” một tiếng thu hồi cây quạt, tự tiếu phi tiếu nói, “Đi ra ngoài dạo chơi giải sầu, kinh thành mỹ cảnh, tiếc rằng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.”
Ân Dật nhíu chặt lông mày, đứng dậy đi tới bên người hắn, ngửi ngửi, nói: “Có mùi máu tanh.”
Thẩm Trầm Hân thiêu mi, đạm cười nói: “Vương gia thực sự là lợi hại. Lỡ tay dính chút máu mà thôi, rửa sẽ không có.”
“Chuyện gì xảy ra?” Ân Dật hỏi.
“Được rồi.” Thẩm Trầm Hân dùng cây quạt gõ vào lòng bàn tay, cười nói, “Cái này là do Vương gia khiến tại hạ phải lao khổ nha. Ngồi lâu như vậy trên thuyền bị say sóng, tới kinh thành còn không có được nghỉ tạm, phải vì sự nghỉ ngơi của Vương gia, làm sạch cỏ dại, múc đi nước bùn, này là do đem cỏ dại xử lý sạch sẽ.”
Ân Dật trầm giọng nói: “Người cùa Ân Nhân?” (cho nên mới nói, tên của nhân vật phụ này quả thật rất ba chấm).
Thẩm Trầm Hân cũng không đáp lại, cười rạng rỡ: “Chả trách người người đều nói, cấp trong cung thủ lĩnh làm việc, hay mệt chết luy sống.”
Ân Dật nghiêm túc nói: “Việc này, ta tạ ơn ngươi.”
“Tạ ơn?” Thẩm Trầm Hân sáp lại gần, nói, “Như vậy Vương gia thế nào cảm tạ ta?”
Ân Dật trừng mắt: “Đồ cổ trong Vương phủ tùy ngươi lựa chọn, thế nào?” Thẩm Trầm Hân rất thích ngoạn đồ cổ tinh xảo khéo léo, điều này không sai.
Nghe vậy, Thẩm Trầm Hân mỉm cười, nói: “Vương gia đây là nói thật? Trân phẩm của vương phủ đem cho ta?”
“Một lời nói ra, tứ mã nan truy.”
“Như vậy…” Thẩm Trầm Hân càng tiến lại gần, “Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Môi của hắn, không nhẹ không nặng chạm vào môi của Ân Dật, Ân Dật tâm trạng cả kinh, đang muốn thoái lui, bị hắn gắt gao ôm lấy, gắn bó trong lúc đó, càng ôn nhu xâm nhập. Ân Dật không làm sao được, căm giận nhắm mắt lại, lại khiến cho cảm giác đụng chạm càng rõ ràng hơn, một tia nhất lũ, tiến vào trong tâm, đem bản thân mình trầm mê trong đó.
Ân Dật trong lòng hô to không ổn, vô ý thức nâng quyền, phịch một tiếng, thế giới liền thanh tĩnh.
Sáng ngày hôm sau, sau khi dùng tảo thiện, Ân Dậtdương dương tự đắc ngồi tựa ở bên cửa sổ uống trà. Tuy nói trai giới, chỉ là phân phó trù phòng không nấu đồ ăn mặn, đổi lại thức ăn chay các loại, đầu bếp Vương phủ am hiểu mì Bát Bảo la hán, dùng các loại nấm kể cả măng, tinh bột mì tố cái kiêu, đem mì, nấm cùng măng tươi nấu trong nước sôi, nhìn qua thật đơn giản nhưng kỳ thực đều phí công phu.
Thẩm Trầm Hân như thường ngày phe phẩy cây quạt đi đến, chỉ là nguyên bản tóc được búi gọn gàng, sửa thành một để xõa một phần che đi đôi mắt. Ân Dật dùng oản phớt lá trà trong chén, tà nghễ liếc mắt, người nọ ở vành mắt có dấu xanh tím rõ ràng.
Thật đáng đời.
Có nhà mới, ngực cũng kiên định rất nhiều. Mắt thấy qua ngày mồng tám tháng chạp không ít hỏa kế đều nghỉ việc về quê, Đan Tung trong lòng tính toán, nếu bây giờ dọn dẹp nhà cửa thì khi đến lễ mừng năm mới sẽ không quá bận. Quyết định xong hắn đem nhuyễn hương cao được đặt trong giỏ tre đi gặp chưởng quỹ.
Chưởng quỹ đối việc hỏa kế nghỉ làm để lo lễ mừng năm mới cũng thành thói quen, hơn nữa lại còn được tặng điểm tâm tinh xảo, cười ha hả đáp ứng, kết toán tiền công thì đưa thêm nửa quan tiền, coi như tiền thưởng cuối năm.
Bên kia Bạch Nhược Khê lại không thể xin nghỉ, Đan Tung một mình phủi bụi quét dọn, chỉnh đốn gia cụ, thu thập phòng ở. Trước lễ Bạch Nhược Khê trở về đã thấy căn nhà gọn gàng tươm tất. (tiểu Đan à, ngươi đúng là hiền thê nha~)
Bạch Nhược Khê có chút ngại ngùng, cũng may Từ tứ nương là người thoải mái, bản thân nhận tiền công xong, trên đường trở về y theo lời của Đan Tung từng nói qua, đặt mua đồ Tết, liền đem về.
Hắn mới vừa vào cửa thì Đan Tung vừa vặn cầm cái chổi đi ra, nhìn thấy nhiều hộp được thắt dây hồng, không khỏi sửng sốt: “Ngươi thế nào đem về được?”
“Thì cứ thế mà cầm về thôi.” Bạch Nhược Khê nói, tiện tay cầm lấy cây chổi, Đan Tung vội nói, “Trước không vội, nghỉ ngơi một chút rồi lại làm việc, hay là đem đồ Tết sắp xết cho tốt đã, ta đã quét dọn trù phòng rồi.”
Hai người cầm theo bao lớn bao nhỏ, sóng vai đi qua hành lang gấp khúc, Đan Tung nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Khê, lòng tràn đầy vui mừng, nguyên bản vẫn sợ đây là một giấc mộng, không nghĩ tới lão thiên gia hiểu được tâm ý, trở thành sự thật. Ngày hôm nay mới thật sự chân chính.
Trù phòng được dọn dẹp cực sạch sẽ, nồi niêu chén bát được xếp chỉnh tề, phong cách nhưng thật ra so với nhà cũ của Đan Tung không sai biệt lắm. Cách xa bàn thờ ông Táo là giá để chén bát, hai người phân loại đồ Tết rồi bỏ vào trong tủ bát.
Đan Tung nhìn mấy cái bao, đồ quả thật không ít, mấy thứ như gạo nếp táo đỏ đậu đỏ các loại không đề cập tới, còn có thịt ngỗng phơi khô, chân giò hun khói, đường phèn chất thành đống lớn, tính ra cũng tốn không ít tiền. Chỉ là Bạch Nhược Khê có để tâm tới, tất nhiên là khiến Đan Tung vui vẻ.
Dù sao đây cũng không phải là nhà của một người mà là nhà của hai người.
Quang cảnh buổi chiều, hai người đồng tâm hiệp lực đem phần còn lại của gian nhà toàn bộ quét tước sạch sẽ. Đan Tung nhìn trong khách phòng gia cụ không nhiều lắm, vỏn vẹn một cái giường, một ngăn tủ nhỏ chứa quần áo của một người và một cái bàn mà thôi. Vì vậy ngực có chủ ý, đối Bạch Nhược Khê nói: “Phòng này gia cụ quá ít, ngươi ở sương phòng đi.”
Bạch Nhược Khê vắt khô khăn lau, lắc đầu: “Cái này không được.”
“Thế nào không thể?” Đan Tung nói, tròng mắt dạo qua một vòng, “Như vậy ý của ngươi là, hai chúng ta ở một gian?”
Bạch Nhược Khê thoáng chốc đỏ mặt, ném khăn lau cho hắn, nói: “Không phải ý này.”
Đan Tung cười tiếp được khăn lau, tiến lên vài bước, cúi đầu nói: “Nhược Khê… Ta gọi ngươi thế được chứ?”
“Ta đi nấu nước.” Bạch Nhược Khê xoay người đi, trước khi ra cửa thì thân hình dừng một chút, thấp giọng nói, “Tùy ngươi.” Nói xong vội vã đi mất. (giờ này mà còn thẹn thùng gì nữa)
Đan tung ném khăn lau, ôm bụng quả muốn cười.
Tới lúc chạng vạng, cuối cùng cũng hoàn tất việc quét dọn, chỉ có hồ nước trong viện vẫn chưa đá động gì. Đan Tung nhổ cỏ dại ở sân sau làm thành phân xanh, quét bụi trên con đường mòn làm tử đá cuội, buông cái chổi nói: “Cái ao này cần khơi thông một phen, thế nhưng lúc này khí trời rất lạnh, cũng không sao. Đợi khi xuân về hoa nở, thỉnh công tượng lai tới hỗ trợ, có nước sạch rồi thì có thể nuôi cá nuôi tôm, còn có thể trồng cả cu1 ấu.” Bạch Nhược Khê gật đầu, cũng không nói.
Hai người ăn cơm xong, hựu ở trong sân đi dạo. Sắc trời tối dần, khoảng chừng đã đến lúc đi ngủ. Đan Tung rửa mặt xong, quay về trong phòng, thấy trên giường nổi lên một cục, cười thầm trong lòng, cố nén cười, ôm lấy chăn bông: “Ngươi đem chăn cho ta phân nửa.”
Người bên trong không lên tiếng, một hồi lâu mới như đứa trẻ buồn bực chia nửa cái chăn.
Đan Tung tiến vào ổ chăn, từ phía sau ôm Bạch Nhược Khê, Bạch Nhược Khê muốn tránh ra, nhưng lại không có hành động gì, mặc hắn ôm.
Hai người như thế ôm một hồi lâu, Đan Tung cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ngày hôm nay mệt muốn chết rồi.” Nói xong, thổi tắt nến.
Bạch Nhược Khê ở trong chăn mê man, cảm thấy bản thân luyện công tẩu hỏa nhập ma rồi, trên mặt thế nào như thế nào lại nóng như vậy?
P.S 1: Ta cảm thấy cái nhà mà không có bạn Đan Tung thì quả là rất kinh dị.
P.S 2: Đọc chương này xong ta cảm thấy sợ hãi hình như mình lẫn lộn công-thụ