CHƯƠNG 2
Editor: Lemon
Beta: Claret
Bùi Cữu “Ừ” một tiếng: “Vào đi.”
Hắn đi sang căn nhà gỗ nhỏ cách vách, căn nhà gỗ nhỏ là phòng bếp, bên trong có một ít thức ăn.
Ngưng Nhi đi vào theo Bùi Cữu, Bùi Cữu quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, nàng nhỏ xíu, khuôn mặt so với bàn tay hắn còn nhỏ hơn nhiều, đi theo sau hắn giống một cái đuôi nhỏ.
Ngưng Nhi cũng không búi tóc, xoã bừa sau lưng, trong gian bếp ánh sáng cũng không nhiều, mặc dù trong tình trạng tối tăm như thế nhưng da nàng vẫn trắng như phát sáng.
Bùi Cữu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đi theo làm gì?”
Ngưng Nhi cười nói: “Ta đến giúp đại ca nấu cơm.”
Bùi Cữu nói: “Trước khi nấu cơm phải chẻ củi, ngươi biết chẻ củi không?”
Hắn nhìn đôi tay Ngưng Nhi.
Da Ngưng Nhi nõn nà, đôi tay cũng mềm mại, nói không chừng rìu cũng không cầm nổi.
Ngưng Nhi đúng thật là chưa từng học chẻ củi, đến rìu nàng cũng chưa từng động vào.
Ngưng Nhi nói: “Ta xem đại ca chẻ củi, đại ca đổ mồ hôi ta ở bên cạnh đưa khăn tay.”
Bùi Cữu lạnh mặt nói: “Không cần.”
Ngưng Nhi cười hì hì: “Không cần thật sao?”
Từ ánh nhìn đầu tiên với nữ nhân này, Bùi Cữu đã không có thiện cảm gì với nàng, luôn thấy nữ nhân này khiến hắn có loại cảm giác vô cùng xa lạ, trước mắt thấy nàng cợt nhả, còn cười xán lạn như vậy, trong lòng Bùi Cữu càng không vui thêm.
Hắn lạnh giọng nói: “Ngươi là một nữ hài tử, không nên cười với nam nhân như vậy.”
Ngưng Nhi thu lại tươi cười, mày nhướng lên, quyến rũ không nói lên lời: “Hả? Nữ hài tử không được cười sao?”
Nàng lại nở nụ cười: “Ta càng thích cười đấy.”
Bùi Cữu dời tầm mắt.
Hừ.
Thích cười thì cứ cười đi.
Cũng không sợ cười rớt răng.
Hàm răng Ngưng Nhi trắng sáng như ngọc, lúc cười rộ vô cùng xinh đẹp. bản thân Ngưng Nhi cũng biết mình xinh đẹp —— nếu nàng còn không đẹp thì trên thế gian này chẳng có nữ nhân nào xinh đẹp nữa.
Nam nhân này đúng là một tên đầu gỗ. Mỹ nhân ngay trước mặt mà cũng không động tâm chút nào.
Càng là đầu gỗ, Ngưng Nhi càng có một bụng ý nghĩ xấu muốn lừa hắn: “Bùi đại ca, người huynh ra mồ hôi, trên cổ tất cả đều là mồ hôi, không định để ta lau giúp huynh thật à?”
Bùi Cữu hung hăng bổ khúc củi, rắc một tiếng, hắn giơ tay tự lau mồ hôi: “Không cần.”
Cái khác Ngưng nhi không biết nhưng làm phiền người khác là sở trường của nàng, nàng lúc ẩn lúc hiện trước mặt Bùi Cữu: “Ta ôm củi vào giúp huynh.”
Bùi Cữu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi ôm nổi à?”
Ngưng Nhi vốn ôm được, đi hai bước củi từ tay nàng rơi lung tung xuống.
Bùi Cữu nhìn bóng dáng Ngưng Nhi.
Nàng mặc một thân quần áo trắng đơn giản, nguyên liệu quần áo rất mỏng, lại có bảy tám lớp, hễ gió thổi qua là thổi ra thân hình lả lướt của nàng, mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi Bùi Cữu.
Bùi Cữu nhìn nàng yếu đuối đến mức tưởng chừng có thể bị gió thổi mất.
Hắn nói: “Để đấy đi, ngươi đi đắp thuốc lên vết thương trước, những việc này ta làm.”
Ngưng Nhi đặt củi trên đất: “Khụ, cũng nặng thật.”
Nàng lấy tay áo xoa xoa mặt mình, nhìn một hồi thì cong môi nói: “Vậy ta đi bôi thuốc. Bùi đại ca, huynh ở đây chẻ củi, không cho nhìn lén nha.”
Bùi Cữu: “……”
Ai muốn nhìn lén.
Có cho hắn xem hắn cũng không thèm xem. Bùi Cữu hắn thiếu nữ nhân à? Một nữ nhân yếu ớt như thế, Bùi Cữu mới không xem đâu.
Ngưng Nhi cầm thảo dược Bùi Cữu để ở bên ngoài đi vào. Nàng nhận được mấy thứ trong đó, tuy rằng đối với trọng thương của nàng cũng không có tác dụng quá lớn, chẳng qua thảo dược cũng coi như là quý hiếm, ngọn núi này lớn như vậy, có thảo dược quý hiếm cũng không lạ, lạ chính là Bùi Cữu lại có thể chịu phí thời gian đi tìm.
Đúng là một người thành thật.
Ngưng Nhi cởi áo ra, dưới ánh sáng nhàn nhạt da thịt nàng trắng sáng như ngọc, dấu bàn tay bên vai trái càng rõ hơn.
Ngưng Nhi nghiền nát vài cọng thảo dược đắp lên, xé góc váy ra một mảnh, buộc chặt bả vai lại.
Kể từ đó váy Ngưng Nhi lại ngắn hơn một đoạn.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn ra bên ngoài, hừ, tên đầu gỗ Bùi Cữu không đi theo nhìn thật.
Đúng là đầu gỗ ngôc không hiểu phong tình.
Sau khi Ngưng nhi rời khỏi, Bùi Cữu đã chẻ xong củi, xếp chỉnh tề ở một bên.
Bùi Cữu xào rau xanh, nấu cơm, còn làm một món canh.
Ngưng Nhi bưng chén canh, uống một hớp, nàng hạnh phúc nheo mắt lại: “Ngon quá.”
Mặc dù hương vị thực ra cũng bình thường thôi, chẳng qua Bùi Cữu chỉ dùng cây đậu nấu với nước, nhưng nàng còn muốn khen hai câu.
Bùi Cữu cũng không để ý tới nàng.
Ngưng Nhi lại gắp một cây rau xanh, ăn xong nàng nói: “Rau xanh cũng ăn ngon.”
Bùi Cữu cũng không nấu cơm, bình thường hắn cũng không ở đây, ăn cơm đều về vương phủ ăn, chỉ là lai lịch nữ nhân này không rõ, hắn không muốn đưa nàng tới vương phủ, lại không đành lòng bắt nàng rời đi, ngọn núi này có sói có hổ, trông nàng vô dụng như thế, vừa ra ngoài chắc chắn sẽ bị sói xé ăn mất.
Xuất phát từ lòng tốt, Bùi Cữu đành nấu cơm cho nàng.
Thực ra đây là lần đầu tiên Bùi Cữu nấu cơm.
Tiểu nữ nhân trước mặt ăn trông rất ngon, cái miệng nhỏ kề vào bát cơm, bát cũng không lớn, Lần đầu tiên nấu cơm, Bùi Cữu sợ cơm chưa chín, cho nên nấu rất ít, một người một bát nhỏ.
Ngưng Nhi ăn không đến một phần ba đã no.
Nàng ăn ít, thực sự là ăn không vô nữa.
Ngưng Nhi ngắm trộm Bùi Cữu.
Hắn ăn cơm rất nhanh, nhưng lại rất ưu nhã, Bùi Cữu ăn xong thì nhìn Ngưng Nhi: “Ăn không vô?”
Ngưng Nhi gật gật đầu: “Lần sau nấu cho ta ít cơm một chút.”
Bùi Cữu hừ lạnh một tiếng, cầm bát nàng lại, ăn sạch cơm thay nàng.
Ăn xong, Ngưng Nhi đứng dậy nói: “Ta đi rửa bát, Bùi đại ca, huynh nghỉ ngơi đi.”
Bùi Cữu cũng không ngăn nàng.
Ngưng Nhi chưa từng rửa bát bao giờ, từ nhỏ đến lớn ngay cả cái khăn nàng cũng chưa từng giặt cho nên kết cục của việc nàng chăm chỉ chính là nàng đánh vỡ một cái bát, lúc nhặt mảnh bát vỡ còn để ngón tay bị cứa chảy máu.
Bùi Cữu nhắm hai mắt lại: “Ngươi là nha hoàn thật sao?”
Nha hoàn nhà ai chân tay vụng về như vậy? Nếu trong vương phủ của Bùi Cữu có nha hoàn như thế, ngày đầu tiên vào phủ đã bị đuổi đi rồi.
Ngưng Nhi ngậm ngón tay bị thương trong miệng: “Cái này……”
Đôi mắt nàng ướt đẫm, da lại trắng, trắng bóng như ngọc, tuy rằng tóc nàng chỉ tuỳ ý dùng một cây que gỗ búi lên cũng khó có thể che được quốc sắc thiên hương.
Cứ tội nghiệp nhìn Bùi Cữu như thế càng làm Bùi Cữu vô cùng bực bội.
Bùi Cữu vừa định nàng không muốn nói thì thôi, ngón tay Ngưng Nhi vuốt bờ môi, nói: “Bùi đại ca, vô cùng xin lỗi. Ta lừa huynh, thực ra ta không phải nha hoàn Nguyên gia, ta là tiểu thư Nguyên gia, tên ta là Nguyên Ngưng, cha ta cùng nương ta muốn gả ta cho biểu ca ở Bắc Viên quốc, bộ dạng tên biểu ca kia xấu quá, ta không muốn gả cho hắn nên mới bỏ chạy ra ngoài, kết quả không cẩn thận rơi xuống nước.
Bùi Cữu nói: “Ngày mai ta đưa ngươi về nhà.”
“Ta không cần!” Hai mắt Ngưng Nhi phút chốc đã ngập nước: “Bùi đại ca, huynh không hiểu, gả cho người mà mình không yêu đau khổ biết nhường nào.”
Bùi Cữu: “……”
Quả thực Bùi Cữu không hiểu, vì hắn là nam nhân, sẽ không gả chồng.
Ngưng Nhi trong lòng mặc niệm một câu “Biểu ca ta vô cùng xin lỗi huynh”, đáng thương nói: “Tính tình biểu ca ta tàn bạo, có mười tám phòng tiểu thϊế͙p͙, hơn nữa dung mạo hắn còn xấu xí, bộ dạng cứ như Diêm Vương ấy, muốn ta gả cho hắn còn không bằng bảo ta chết quách đi cho rồi, Bùi đại ca, nếu huynh muốn ta đi, ta sẽ đâm đầu chết ở đây ngay lập tức.”
Bùi Cữu: “À.”
Ngưng Nhi nói: “Huynh không thương ta thật sao?”
Bùi Cữu nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Ta cũng không biết ngươi nói câu nào là thật, câu nào là giả nữa.”
Ngưng Nhi giơ lên tay thề: “Ta thề, những câu ta nói đều là thật, nếu có lời nói dối ta sẽ không được chết tử……”
Nàng vốn định nói “Không được chết tử tế”, một chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng đã bị Bùi Cữu bưng kín.
Bùi Cữu nhíu mày nói: “Đừng tùy tiện phát lời thề độc, ta tin ngươi là được.”
Ngưng Nhi mi mắt cong cong, vốn dĩ nàng biết sau này mình sẽ không được chết tử tế, phát lời thề cũng chẳng sao.
Ngưng Nhi ɭϊếʍƈ nhẹ lòng bàn tay hắn.
Bùi Cữu nháy mắt như bị bỏng, lùi lại mấy bước: “Ngươi ——”
Ngưng Nhi cười hì hì nói: “Vừa rồi gần ta như vậy, Bùi đại ca, trên người ta có thơm hay không?”
Bùi Cữu cắn răng hỏi: “Ngươi là tiểu thư thế gia vọng tộc thật sao?”
Thiên kim tiểu thư ngày thường Bùi Cữu gặp, một đám đều rụt rè không thôi, chưa bao giờ tuỳ ý tiếp xúc với ngoại nam, đừng nói đến ɭϊếʍƈ tay ngoại nam.
Còn tiểu nữ nhân này, lá gan vô cùng lớn, Bùi Cữu thấy thực ra nàng chạy ra từ thanh lâu thì giống hơn, hoặc —— nàng là hồ ly biến thành, là hồ ly tinh!
Bùi Cữu lạnh mặt nói: “Một là ở chỗ ta thì ở cho đàng hoàng, chỉ là... sau này không được ‘phóng đãng’ như vậy nữa!”
Ngón tay Ngưng Nhi cuốn một sợi tóc dài của mình “Nhưng ta chính là một người ‘phóng đãng’ như vậy nha, không sửa được làm sao bây giờ?”
Bùi Cữu nói: “Không sửa được cũng phải sửa.”
Ngưng Nhi cười tủm tỉm, hiển nhiên không để lời Bùi Cữu vào tai.
Ngưng Nhi không cần làm một nữ nhân tốt tri thư đạt lễ, tam trinh cửu liệt*, khuôn phép là người khác, giờ vất vả lắm nàng mới được tự do, cần phải làm chính mình..
* Tri thư đạt lễ: con nhà tử tế, học rộng và cư xử đúng lễ nghi.
Tam trinh cửu liệt: thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân
Tính nàng sinh ra đã thế rồi.
Bùi Cữu lạnh mặt rửa sạch chén, không muốn nhìn nàng.
Có điều xúc cảm trong lòng bàn tay vẫn rất kì lạ.
Bùi Cữu vẫn cứ nhớ rõ vừa rồi mình tới gần nàng, ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người nàng. Đầu lưỡi nàng mềm nhẵn nóng bỏng, lần đầu tiên hắn chạm vào một thứ kỳ quái như vậy.
Bùi Cữu vô cùng phiền lòng.
Hắn lại liếc nhìn Ngưng Nhi một cái, Ngưng Nhi ăn mặc rách rưới, váy áo vạt áo đều bị xé rách, tóc chỉ dùng một cái que gỗ búi lên.
Tuy là như thế nhưng nàng không hề có vẻ nghèo túng chút nào, đứng ở chỗ nào chỗ đó như bừng sáng.
Bùi Cữu cầm chén rửa sạch, thu dọn bàn ghế, hắn còn nhớ ngón tay Ngưng Nhi bị mảnh vỡ cứa phải, bát là sứ thô, thực ra mảnh nhỏ cũng không sắc lắm, tay nàng có thể bị mảnh nhỏ như thế cứa phải, có thể biết da nàng mềm mại tới mức nào.
Bùi Cữu nói: “Ngón tay bị thương phải bôi thuốc, ngươi đừng ngậm ngón tay trong miệng, bẩn chết đi được.”
Ngưng Nhi nói: “Nhưng mà ta không có thuốc nha.”
Bùi Cữu tìm ra một lọ kim sang dược: “Lại đây.”
Ngưng Nhi đi qua.
Hắn rắc thuốc bột cẩn xuống ngón tay bị thương của Ngưng Nhi. Ngưng Nhi không chút để ý đánh giá Bùi Cữu.
Dáng người nam nhân này rất cao, Ngưng nhi từng gặp rất nhiều mỹ nam tử, mỗi người đều là nhân trung long phượng, nhưng so với những mỹ nam tử đó, Bùi Cữu rõ ràng tốt hơn, mặc dù là hán tử săn thú sống trong núi, Bùi Cữu lại có dung mạo và khí chất không tầm thường.
Bùi Cữu thấy nàng không biết xấu hổ nhìn mình chằm chằm, mày nhăn lại: “Nhìn đủ chưa?”
Ngưng Nhi cười hì hì nói: “Chưa đủ.”
Bùi Cữu hừ lạnh một tiếng: “Không cho nhìn. Ta đưa ngươi lên trấn trên mua quần áo.”