CHƯƠNG 13
Editor: Claret
Beta: Lemon
Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy người, trong lòng Tô Trú nóng như lửa đốt.
Ở vùng Lộc Sơn, hắn mang theo ba tên nhuệ binh đi tìm, hỏi thăm, đến chân núi mà ông chủ tiệm cầm đồ nhắc đến, hắn phát hiện xung quanh bảy ngọn núi đều đặt trận pháp, trừ phi có người phá được hoặc có người biết đường dẫn đi, nếu không thì đường lên núi có hàng ngàn, tuỳ ý đi vào rất có thể sẽ kẹt trong đó. Trô Trú chỉ mang theo ít người đến đất Sở, sợ là hành động trước đây của hắn đã làm kinh động đến Sở Vương, nếu cứ tìm bừa một thuật sĩ phá trận pháp của Sở Vương, lỡ như thất bại sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai nước.
Vùng Lộc Sơn là nơi đặt lăng mộ của vị hoàng đế khai quốc Bắc Viên Quốc, Tô Trú không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Bây giờ Tô Trú hoàn toàn không thể kiên nhẫn nữa.
Lần này hắn yết kiến Sở Vương chính là đã thoả hiệp với Sở Vương, sau khi xong việc…
Người biết chuyện này, không ai có thể sống sót.
Tô Trú đi quanh bắc thư phòng hồi lâu, Tô Hoán muốn đi theo nhưng bị hắn từ chối. Dù sao Tô Hoán cũng chỉ là một đứa trẻ, không đủ chững chạc, tuy rằng thông minh nhưng đầu óc không bằng người lớn.
Hai khắc sau, Tô Trú nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hẳn là Sở Vương đến rồi, hắn dừng bước, mặt không biểu cảm ngồi xuống, nhấp một ngụm trà.
Bùi Cữu bước vào, cười nhạt: “Đã để Tô tướng quân đợi lâu.”
Tô Trú mặc một chiếc áo ngắn tay bó đơn giản, mái tóc đen buộc đuôi ngựa cao, khuôn mặt tuấn tú lại không làm mất đi khí khái, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, nhẹ nhàng nhếch môi, ôn hòa nói: “Sở Vương điện hạ trăm công ngàn việc, lúc tại hạ còn ở Nam Khâu cũng như thế, đương nhiên hiểu được.”
Hăn đặt một hộp gỗ đàn hương chạm khắc trên bàn rồi mở ra, bên trong là một cuộn tranh.
Tô Trú từ từ thu lại ý cười, đứng dậy chắp tay với Bùi Cữu, nói: “Sở Vương, trước đây tại hạ đã nói dối ngài, là lỗi của tại hạ.”
Bùi Cữu giả vờ không hiểu, làm bộ đỡ Tô Trú: “Không biết ý của Tô tướng quân là…?”
Tô Trú nói: “Người mất tích không phải đường đệ của tại hạ mà là Thái tử phi tương lai của Nam Khâu, Vân An quận chúa Nguyên Phỉ. Ta có giao tình với Thái tử điện hạ, Thái tử xem Thái tử phi tương lai như châu như ngọc. Nguyên Phỉ mất tích, Thái tử nôn nóng bất an, tại hạ không dám để lộ việc này ra, thứ nhất sợ có kẻ lợi dụng chỗ trống mà nhúng tay vào, thứ hai, trong tương lai Nguyên Phỉ phải gả vào hoàng gia, thành mẫu nghi thiên hạ, danh tiết không thể có vết nhơ được.
Bùi Cữu nói: “Bổn Vương có thể hiểu được, Tô tướng quân, ngươi cung cấp ít manh mối đi,hôm nay bổn vương sẽ phái người đi tìm.”
Tô Trú cầm cuộn tranh trong hộp gỗ đàn hương, nhẹ nhàng mở ra: “Sở Vương, mời xem.”
Trong tranh, người con gái mặc một bộ trang phục trắng thuần, ngồi bên mép nước, phong thái thản nhiên, giữa hai hàng lông mày hơi lạnh lùng. Nhưng không thể phủ nhận là người con gái này ‘làn thu thuỷ, nét xuân sơn’, nước da tựa ngọc, là một mỹ nhân “nghiêng nước nghiêng thành” hiếm có.
Bùi Cữu chỉ nhìn lướt qua đã kinh ngạc nói: “Là nàng!”
Vẻ mặt Tô Trú lập tức thay đổi: “Sở Vương đã từng gặp rồi sao?”
“Cách đây không lâu, thuộc hạ bổn Vương ở Lộc Sơn cứu được một cô nương, cô nương ấy xinh đẹp nhân hậu, còn lấy nữ trang làm tạ lễ đưa cho thuộc hạ bổn vương, tiếc rằng nàng ấy trúng độc lạ, khổ không kể xiết, nửa đêm cắt cổ tự sát, thuộc hạ đưa đến chỗ bổn vương tìm đại phu chữa bệnh.” Bùi Cữu nói, “Tiếc thay đã muộn, thi thể cô nương vẫn còn ở hậu viện chưa hạ táng, Tô tướng quân có cần xác nhận không?”
Mặt Tô Trú đã hơi tái đi, hắn nói: “Tại hạ theo điện hạ đi xem một chút.”
Lúc bước qua ngưỡng cửa, Tô Trú loạng choạng, suýt nữa té ngã.
Bùi Cữu sầm mặt.
Tô Trú gắng sức ổn định bản thân, hắn cười với Bùi Cữu, nụ cười này cũng chẳng phải xuất phát từ thành ý, nhìn qua có vẻ lạnh lùng cao ngạo, “Nếu là Thái tử phi tương lai thật, Thái tử điện hạ mà biết…chỉ sợ sẽ giếŧ tại hạ mất. Sở Vương thứ lỗi, tại hạ thất lễ rồi,”
Trong lòng Bùi Cữu đã diễn được một vở kịch tình tay ba rồi, nhưng lại không để lộ ra, chỉ nói: “Tô tướng quân là người tài hiếm có, Thái tử quý quốc sẽ không vì một nữ nhân mà giáng tội cho ngươi đâu, đừng lo lắng quá.”
Phong cảnh trong Sở vương phủ vô cùng đẹp đẽ, như Tô Trú nào có thoải mái để thưởng thức.
Hắn vội vàng đi theo Bùi Cữu tới một khoảng sân yên tĩnh, đẩy cửa vào, vài nhà hoàn đang vẩy nước quét sân ngẩng đầu lên: “Điện hạ.”
Bùi Cữu nói:”Mở cửa đi, Tô tướng quân muốn xem thi thể của cô nương.”
Nha hoàn đầu gật đầu.
Trô Trú theo Bùi Cữu vào.
Trong phòng trống trải, lạnh lẽo nhưng được quét tước sạch sẽ.
Một chiếc quan tài đặt chính giữa, xung quanh còn xếp vài khối băng.
Bùi Cữu nói, “Vị cô nương này thoạt nhìn xuất thân không tầm thường, bổn vương cũng đang nghĩ tới việc tìm người nhà nàng ấy để đưa thi thể về, ai ngờ ngươi…”
Sắc mặt Tô Trú hơi tái nhợt, hắn im lặng nhìn quan tài, một lúc sau mới nói: “Thỉnh cầu Sở Vương đẩy ra, ta…”
Bùi Cữu nhướng mày.
Do dự một chút, Tô Trú đích thân đẩy nắp quan tài ra.
Trong quan tài là một khuôn mặt trắng bệch, mặt mày lạnh lùng, hàng mi dài như lông vũ, đôi môi mất đi sắc máu.
Quần áo đã được thay, là một bộ quần áo trắng thuần, ban đầu Tô Trú không thể tin nổi, nhưng lúc nhìn thấy cỗ thi thể này, hắn lại không thể không tin.
Bùi Cữu chẳng có lý do gì để lừa hắn cả.
Yết hầu Tô Trú động hai lần, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve khuôn mặt thi thể trong quan tài, ngón tay hắn hướng xuống dưới, nhẹ nhàng đẩy cổ áo ra, quả thực thấy một vết thương rõ ràng.
Nàng tự vẫn.
Cơ thể Tô Trú lung lay, trên tay sử dụng lực, thi thể nằm dưới tức khắc rơi vào lòng hắn.
Bùi Cữu hơi nheo mắt lại, “Tô tướng quân, ngươi định làm gì?”
Giọng Tô Trú trầm xuống rất nhiều, như thể bị nghẹn, hai mắt đỏ hoe: “Ta đưa nàng về nhà.”
Bùi Cữu thực sự không thích cách Tô Trú ôm thi thể này.
Cho dù đây là Ngưng Nhi giả,hắn vẫn không thích Tô Trú đụng vào như vậy.
Bùi Cữu nói: “Nam Khâu với Bắc Viên cách xa ngàn dặm, Tô tướng quân mang một cỗ thi thể về không sợ phân huỷ trên đường à?”
Tô Trú nói:”Tại hạ có cách mang đi, Sở Vương, thời gian này đã làm phiền ngài rồi.”
Bùi Cữu lạnh lùng nói: “Vậy thì ngươi tự xử lý đi.”
Tô Trú bế cỗ thi thể trong quan tài lên, rời khỏi Sở vương phủ.
Bùi Cữu nhìn bóng lưng Tô Trú, rất nhiều năm về trước, hắn cũng đã từng thấy ánh mắt này trên người người khác, giống hệt ánh mắt hôm nay của Tô Trú.
Đó là hoàng huynh Bùi Cữu già rồi mới có được con gái, coi công chúa như viên ngọc quý trên tay mình, phong hào cũng là Minh Châu. Khi Công chúa Minh Châu ba tuổi, nàng mắc bệnh đậu mùa rồi qua đời, Thiên Khải đế vô cùng bi thương mà ôm công chúa, ánh mắt Thiên Khải đế nhìn công chúa với ánh mắt Tô Trú nhìn cỗ thi thể kia giống nhau như đúc.
Tựa như cẩn thận trồng một đoá hoa, nhưng lúc hoa kia nở cũng là lúc bị mưa gió tàn phá; tựa như món bảo vật nâng trong tay ngậm trong miệng, trong một đêm rơi xuống vỡ tan tành, bấy nhiêu năm công sức cứ thế mất.
Dù đoạn tình cảm trong quá khứ của Ngưng Nhi có thế nào đi chăng nữa, Bùi Cữu đều bất chấp mà cắt đứt giúp nàng.
Từ ngày biết Ngưng nhi là Vân An quận chúa, Bùi Cữu đã bố trí trò chơi này, làm người sống vĩnh viễn biến thành một người khác không dễ, nhưng làm một người chết dịch dung thành người khác lại cực kì đơn giản.
Từ nay về sau, cuộc sống của Ngưng Nhi chính là của Bùi Cữu hắn.