Edit: Hoa Hồng Đào
"Anh thật sự muốn đi sao?"
"Không đi thì có thể làm gì, La Tiểu Xuyên nằm trong tay hắn, tôi nhất định phải đi." Một lần nữa băng bó cẩn thận vết thương vừa bị nứt ra trên thắt lưng, Đường Lẫm giật giật cơ thể, không biết động thủ thì có bị ảnh hưởng tới không.
"Anh..." Ngụy Nhất Minh ngẩn người, đây là lần đầu y thấy Đường Lẫm bị uy hiếp bởi một người.
"Là cậu, cậu bị tôi liên luỵ."
"Không thể nào." Ngụy Nhất Minh được ưu ái mà thấy hoang mang, vừa nghĩ đến Dung Bân y liền đau đầu, đương nhiên y sẽ không ngây thơ cho rằng đối phương sẽ dễ dàng buông tha y như vậy. Có thể hắn nhất định chọn thời điểm này vì trùng hợp bắt được La Tiểu Xuyên, tình trạng hiện tại của Đường Lẫm vốn không thích hợp động tay chân, đúng là nhà cháy còn bị đổ thêm dầu.
Đương nhiên Đường Lẫm sẽ không ngốc tới mức một thân một mình tới chỗ hẹn, để Dung Bân không biết thì thủ hạ của hắn phải bí mật theo sau. Nhưng như vậy, nếu đối phương muốn ra tay, hai người bọn họ vẫn dễ bị rơi vào tình thế nguy hiểm. Tuy nhiên quan trọng nhất là Đường Lẫm sợ Dung Bân phát hiện hắn không giữ lời hứa, gây bất lợi với La Tiểu Xuyên, nếu vậy thì quả thật hắn sẽ hối hận đến chết mất.
Nơi Dung Bân hẹn là một hộp đêm xa hoa, thời điểm hai người đi vào liền phát hiện có rất nhiều người của Dung Bân đứng dọc hành lang, có thể nhìn ra bất kể bọn họ chủ động ra tay trước hay chạy trốn, đều chịu thiệt.
Tiếp tục đẩy cửa bước vào phòng tiếp khách, nam nhân bên trong đang cầm micro hát, giai điệu hoàn toàn không phù hợp, vừa thấy hai người tiến vào liền mỉm cười, sai người bật đèn, căn phòng tối tăm liền sáng bừng lên.
Đường Lẫm nhanh chóng quét mắt quanh gian phòng khá rộng, bên trong đứng không dưới mười thủ hạ, nhìn thế nào cũng biết bọn họ không có phần thắng.
Khi ánh mắt bay đến một người ngồi trên ghế salông, chưa mất đi sợi tóc nào - La Tiểu Xuyên, thì hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Dường như đối phương nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, không biết có phải ảo giác hay không, hắn bất chợt nhận ra một tia lo lắng trong đáy mắt La Tiểu Xuyên, cho dù đối phương đã nhanh chóng quay ra chỗ khác.
"Đường thiếu gia đến thật đúng giờ, muốn hát một bài không? Giống như lâu rồi chúng ta không bình tĩnh cùng ngồi ôn chuyện nha~"
"Ít nói lời vô nghĩa, vào thẳng mục đích của anh đi."
Dung Bân chớp chớp mắt, đột nhiên đặt mông ngồi sát La Tiểu Xuyên, cầm micro đưa qua: "Vậy để người mới của tôi hát một bài cho các cậu nghe đi."
Có lẽ La Tiểu Xuyên cũng không ngờ hắn sẽ dùng chiêu này, có chút lúng túng hơi dịch sang bên cạnh, thấp giọng quát: "Cậu tính làm gì, tôi sẽ không hát."
"Hở? Đừng thẹn thùng như thế, đằng nào cũng phải có người hát nha~"
"Dung Bân!" Đường Lẫm thấy Dung Bân mặt dày yêu cầu La Tiểu Xuyên, lửa giận trong lòng bùng lên. Dung Bân xưa nay chỉ thích đàn ông, đây là sự thực người người đều biết, trước đây hắn đối với việc này còn cảm thấy ghê tởm và khinh bỉ. Nhưng bây giờ hắn lại hận không thể cướp lấy La Tiểu Xuyên ngay lập tức, để y ở bên cạnh Dung Bân thêm ngày nào, ngày đó hắn sẽ cảm thấy bất an, nôn nóng không làm sao để bản thân tỉnh táo lại được.
"Thế nào, vậy Đường thiếu gia có hát hay không?"
"Dung Bân, anh đừng quá đáng!" Ngụy Nhất Minh đứng cạnh nhìn không nổi, trước mặt nhiều người ép Đường Lẫm làm chuyện xấu hổ như vậy, không thể nghi ngờ là so với việc đánh hắn một trận còn mất mặt hơn.
"Thế thì sao, cậu đau lòng ư?" Dung Bân rõ ràng vừa mới rồi còn cười cợt đột nhiên nghiêm nét mặt, lạnh lùng nhìn Ngụy Nhất Minh, mắt loé qua một tia tàn nhẫn.
"Tôi hát." Đường Lẫm bước lên trước, che chắn Ngụy Nhất Minh ở phía sau, nhận lấy micro: "Anh hãy thả anh ấy ra."
Ý thức được "anh ấy" là chỉ mình, La Tiểu Xuyên sững sờ, y vốn cho rằng Dung Bân chỉ cố ý làm khó dễ bọn họ một lúc, nhưng không ngờ Đường Lẫm thật sự sẽ làm vậy, cho dù là y, cũng không có cách nào tưởng tượng đến hình ảnh một nam nhân vô tình máu lạnh lại cầm mic hát tình ca trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Bởi vì không biết hát hoặc là nói chưa từng hát bao giờ, giọng điệu Đường Lẫm cứng ngắc, thậm chí một vài câu hát không lên cao được bị lạc cả giọng, Dung Bân còn cố ý lớn tiếng cười nhạo, tiếng hát kia càng trở nên kỳ quái.
Mới đầu La Tiểu Xuyên có chút buồn cười, nhưng sau khi thấy bàn tay Đường Lẫm dưới lớp áo nắm chặt đến khớp tay trắng bệch, lòng lại mơ hồ đau. Y nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn đến ngẩn ngơ, mãi lúc đối phương xoay đầu đối diện thẳng tầm mắt của y, y mới giật mình tỉnh lại. Đường Lẫm mở miệng hát, hai chữ "yêu anh" chợt phảng phất mang tới cảm giác dịu dàng thổn thức vô tận, khiến cho giọng hát vốn không hề trầm bổng bỗng khiến trái tim La Tiểu Xuyên ngưng một nhịp sau đó bắt đầu nhảy múa loạn xạ.
Thật vất vả hát xong một bài, cả căn phòng lớn như thế có mỗi Dung Bân vỗ tay cười khì khì.
"Bây giờ nói chuyện chính được chưa?" Đường Lẫm tức giận không dám nhìn La Tiểu Xuyên, trước mặt người mình thích thể hiện một màn gay go như vậy, không có nam nhân nào cảm thấy dễ chịu.
"Hả? Việc chính gì?" Dung Bân giả ngu.
"... Giao La Tiểu Xuyên cho tôi, anh muốn gì cũng được." Đường Lẫm nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
"Ồ, vậy hả, hóa ra cậu muốn người mới của tôi." Dung Bân rót một chén rượu, uống một hớp, lời nói xa xôi: "Cái gì cũng được sao? Thế thì dùng người đổi người hẳn là được nhỉ? Vậy đem người đàn ông bên cạnh anh đổi lấy La Tiểu Xuyên đi."
Lời vừa nói ra, ba người còn lại đều sững sờ.
Đường Lẫm vốn cho rằng hắn muốn hàng hoá hoặc đất đai gì đó trong tay mình hay là... coi như hắn đòi thứ giá trị hơn nữa, hắn cũng sẽ đáp ứng ngay lập tức, nhưng không ngờ thứ hắn muốn dĩ nhiên là... Không, Đường Lẫm nên sớm nghĩ đến, thứ Dung Bân muốn chính là Ngụy Nhất Minh, hắn quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngụy Nhất Minh, đột nhiên trầm lặng.
"Đường Lẫm, xem ra người này đối với cậu cũng không quan trọng lắm." Dung Bân hiếm khi thu hồi nụ cười, vẻ mặt nhìn qua có chút mờ mịt.
"Ngoại trừ Ngụy Nhất Minh, những người khác đều được, kể cả tôi..."
"Ha, cậu thật biết đùa, tôi cần cậu làm quái gì? Để đè sao?" Dung Bân oán hận nói, cặp mắt lại nhìn Ngụy Nhất Minh chằm chặp.
Sắc mặt Đường Lẫm và Ngụy Nhất Minh đều trở nên khó coi, bỗng La Tiểu Xuyên đang ngồi cạnh Dung Bân đứng bật dậy.
"Việc gì cậu phải làm khó dễ bọn họ, Đường thiếu sẽ không đem trợ thủ đắc lực của cậu ta để đổi lấy một kẻ vô dụng như tôi đâu." La Tiểu Xuyên tự giễu, nếu không rơi vào tình thế khó xử này, chắn chắn Dung Bân sẽ quay sang trêu chọc y vài câu.
Đường Lẫm lộ ra vẻ mặt khổ sở, không thể nghi ngờ là La Tiểu Xuyên đang nhắc hắn nhớ tới quyết định từng làm hắn hối hận nhất, nhưng chỉ có mỗi đối phương thấy đau lòng sao? Tự tay làm người mình yêu tổn thương, kẻ chịu đau đớn, không thể tha thứ cho hắn nhất chính là bản thân hắn.
"Hắc, nói cũng phải, xem ra anh nhất định phải làm đàn em của tôi rồi." Dung Bân vốn đang âm trầm đột nhiên mỉm cười, chính vẻ mặt thay đổi thất thường này khiến người ta vĩnh viễn không nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hắn kéo La Tiểu Xuyên đi ra cửa.
"La Tiểu Xuyên!" Đường Lẫm quýnh lên, vội vàng ngăn lại, nhưng chân vừa bước lên, vài nòng súng lập tức nhắm thẳng vào hắn.
"Không phải như anh nghĩ..." Đường Lẫm thở hổn hển.
La Tiểu Xuyên do dự, vừa định quay đầu lại thì bị Dung Bân đẩy ra ngoài.
"Đường Lẫm, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu không đồng ý... vĩnh viễn đừng mong La Tiểu Xuyên trở lại, tôi nói được là làm được." Dung Bân cười ranh mãnh như ác quỷ, hắn phất phất tay với hai người sắc mặt tái nhợt trong phòng trước khi cửa đóng lại.
Dung Bân biến mất một lúc lâu, hơn chục tên thủ hạ mới rời đi, phút chốc trong căn phòng chỉ còn dư lại Đường Lẫm và người trợ thủ đang thất thần.
"Vì sao anh phải... nếu không thì để tôi đi tìm Dung Bân van nài anh ta..." Ngụy Nhất Minh nhìn nam nhân khổ sở bên cạnh, cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không cần, tính cách Dung Bân cậu cũng biết, lời hắn nói ra khỏi miệng không dễ thu hồi như vậy." Đường Lẫm khàn khàn nói, chậm rãi đứng lên từ ghế sa lông: "Huống hồ tôi đã đem cậu tới đây... Lần này nói thế nào cũng không thể để cậu bị thương lần nữa, chuyện La Tiểu Xuyên tôi sẽ nghĩ cách khác."
Ngụy Nhất Minh thẫn thờ - gật gật đầu, y không muốn thừa nhận, thời điểm chính mắt y nhìn thấy Dung Bân ôm La Tiểu Xuyên đi ra, trong lòng cũng đau đớn.
Mà bên kia, La Tiểu Xuyên hất cánh tay trên vai xuống, nheo mắt lại: "Từ lúc nào tôi trở thành quân cờ của cậu? Dung Bân!"
"Ai nha chỉ đùa một chút thôi~" Dung Bân một lần nữa dựa lên vai y cười cười, chỉ có điều tâm tư của hắn rõ ràng rất tệ: "La Tiểu Xuyên..."
"Có gì mau nói!" La Tiểu Xuyên còn đang nhớ tới dáng vẻ Đường Lẫm vừa nãy, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán táo bạo.
"Không bằng sánh vai cùng tôi." Dung Bân dừng một chút, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Quên Đường Lẫm đi, hãy ở lại bên tôi."