“Nghiền… nghiền nát?… Nhét vào trong…?” Trovey khó tin trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm căng đến ửng đỏ, thân thể bởi vì ngượng ngùng mà cứng đờ, cái miệng nhỏ phía dưới cứ như muốn cắn đứt vật cực đại của Hắc Kim, hung hăng co rút lại.
“Ừm… Bảo bối… Ta không muốn khiến em bị thương, nhưng là nếu em cứ quyến rũ ta như vậy… Ta cũng không dám cam đoan kế tiếp mình sẽ làm ra chuyện gì…” Hắc Kim bị siết đến phát đau, ham muốn tình dục tựa như nham thạch nóng chảy đang phun trào, bốc lên dữ dội.
Trovey đương nhiên biết rõ những tra tấn mình phải hứng chịu sau khi lý trí của Hắc Kim bị tình dục áp đảo, cũng biết rõ hiện tại không phải thời điểm để làm nũng bốc đồng, móc câu của Hắc Kim vẫn đang bám lấy cơ vòng ở giang khẩu, vẻ như nếu không để cho nó phóng thích thì sẽ thề không nhả ra.
Bỏ hồng quả vào miệng nhai nát rồi nhè vào trong tay, chất lỏng đỏ au của trái cây tựa như tơ máu dính đầy tay cậu. Ngón tay mảnh khảnh vươn tới nơi hạ thể mà người – thú đang chặt chẽ giao hợp, bởi vì sợ đau nên chỉ dám nhẹ nhàng xoa xoa phần màng thịt ở bên ngoài.
“Ư…” Cơn đau đớn tựa như kim châm muối xát khiến Trovey không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ủy khuất nhìn về phía Hắc Kim: “Kim… Nơi đó… đau quá!”
“Nhanh lên… Bảo bối… Ta muốn em ngay bây giờ…”
Hơi thở của Hắc Kim càng ngày càng không ổn định, nhẫn nại đã đến cực hạn, thú tính tùy thời có thể phá tan xiềng xích lý trí, liều lĩnh hưởng thụ kích tình cuồng liệt.
Cảm giác được nơi hai tính khí đang chặt chẽ tương thiếp càng ngày càng nóng, Trovey biết thời gian Hắc Kim có thể khống chế thần trí không còn nhiều nữa. Cắn chặt răng, ngón tay lạnh lẽo đưa tới lỗ nhỏ đã nứt miệng, dùng sức nhét một đầu ngón tay vào trong cơ thể mình.
Kích thích đột nhiên ập đến khiến Hắc Kim giật mạnh toàn thân, nôn nóng đưa đẩy tính khí, hy vọng mau chóng có thể tiến vào nơi chật hẹp ấm áp nọ.
Xuyên hai ngón tay vào, Trovey đau đến toát một tầng mồ hôi mỏng.
Hai ngón tay dùng sức kéo giãn nơi đó, hy vọng có thể tìm được chút kẽ hở trong dũng đạo đã trướng đầy để nhét hồng quả vào bôi trơn.
Nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của người yêu móc vào tràng khẩu (miệng ruột) đỏ bừng, dục vọng của Hắc Kim lại nhanh chóng trướng lớn hơn, mỗi lần ngón tay Trovey kéo ra được một chút khe hở, lập tức lại bị dục vọng căng lớn của Hắc Kim nhồi vào.
Hai ngón tay cùng quy đầu cự đại của Hắc Kim đều bị khảm chặt trong cơ thể căng đầy, Trovey đau đớn đến muốn khóc…
“Tiểu yêu tinh, em quả thực là muốn mạng của ta!… Nín thở!…” Cảm xúc mãnh liệt trào dâng, Hắc Kim rốt cuộc không kìm nén được dục vọng muốn tàn bạo luật động, liền hất ngón tay của Trovey ra, mạnh thẳng tiến đến tràng ruột mềm mại mà nó luôn ngày đêm mong nhớ.
Lực đạo như muốn xuyên thủng, dương cụ cực đại của Hắc Kim tung hoành bừa bãi trong dũng đạo nhỏ hẹp khô khốc của Trovey, Trovey còn chưa kịp nín thở, liền cảm thấy tính cụ của Hắc Kim cuồng bạo đâm vào thân thể mình.
“A!…” Thanh âm khản đặc phát ra từ cổ họng Trovey, bàn tay dính đầy nước hồng quả vô lực buông thõng ở bên người, thủy dịch đỏ au chậm rãi chảy xuống bãi cỏ.
Cuồng bạo cưỡng đoạt đương nhiên không thể đơn giản mà chấm dứt, mặc kệ Trovey đã cầu xin đến khóc mất cả giọng, Hắc Kim vẫn tàn nhẫn thúc mạnh, chỉ là trong quá trình chạy nước rút, gắng chú trọng kích thích tới điểm mẫn cảm của Trovey. Cũng nhờ dục vọng dồi dào của Hắc Kim đã rèn luyện trực tràng tập quen với việc tiếp nhận cực đại sáp nhập cùng chà xát, nên tuy nơi khô khốc bên trong đau nhức do bị xâm nhập đột ngột, nhưng miệng vết thương cũng không có nứt rộng, tơ máu nhàn nhạt sau vài lần trừu sáp liền không chảy ra nữa, chỉ là mỗi lần đâm vào chung quy đều kích thích Trovey đau đớn đến co rút lại. Thành ruột chật hẹt theo sự va chạm của Hắc Kim mà giật giật run rẩy, mang đến cho con dã thú đang thi bạo (thi hành bạo lực) khoái cảm không gì sánh kịp.
“Đau quá a… Kim… Hu hu hu… Xin ngươi tha cho ta đi… Về sau… ta nhất định... nghe lời…... nhớ ăn hồng quả… A a a… Kim… Dừng lại… Buông tha ta đi… A a a a… Ư a a a…”
Bị xung lực cực lớn tàn nhẫn thúc mạnh, Trovey cảm thấy nơi hạ thể đang hàm chứa tính khí cự đại của Hắc Kim tựa như bị thiêu đốt, hình ảnh trước mắt dần biến thành màu đen, cái miệng há lớn đến cuối cùng chỉ có thể phát ra những tiếng hừ kêu vô nghĩa.
Chờ khi đau đớn được tê dại thay thế, tràng đạo đã quen chịu ngược đãi của Trovey bắt đầu điên cuồng khát cầu khoái cảm, cho dù lớp gai ráp trên nhục trụ (thân dương v*t)khiến tràng đạo vốn khô khốc thống khổ không thể tả, nhưng là chút khoái cảm ẩn dấu trong cơn đau nhức ấy vẫn tựa như mê dược, cám dỗ thân thể mẫn cảm của Trovey.
“Nơi đó… Kim… Ư ư ư… Nữa… Dùng sức! Ưm… ư a…”
Mệt nhọc, cao trào, đau đớn, thân thể Trovey đã không còn có thể cầm cự với màn làm tình dài đằng đẵng, dưới sự cuồng mãnh va chạm, sau khi đạt tới cực lạc tột đỉnh, cậu lập tức rơi vào bóng tối yên tĩnh.
***
Chờ khi Trovey tỉnh lại, trời đã sáng tự lúc nào, được Hắc Kim an toàn ủ trong thân thể đang cuộn tròn của nó, mọi thứ chung quanh đã được thu dọn, chỉ còn chất thủy dịch từ hồng quả đã khô lại vẫn dính trên bãi cỏ, minh chứng cho cơn cuồng loạn đêm qua.
Dấu vết ái dục trên người cũng đã được xử lý sạch sẽ, vừa nghĩ tới là do Hắc Kim dùng lưỡi liếm hết, Trovey lại bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng ran. Muốn đứng dậy mặc quần áo vào, lại bị cơn đau nhức ở nửa thân dưới ngăn trở động tác.
Ngoại trừ đau đớn, hạ thể còn có thứ cảm giác dinh dính kỳ quái, Trovey đưa tay dò xét xuống chỗ bị thương phía dưới, phát hiện cả trong lẫn ngoài đều được đắp một lớp thảo dược rất dày, trên ngón tay dính đầy mùi thơm của bã thuốc, Trovey cảm động nhìn nhìn Hắc Kim vẫn thủ hộ ở bên cạnh mình, nhịn đau mặc váy vào, đứng lên.
“Kim… đi thôi, chúng ta về nhà đi… Kể từ bây giờ, ta sẽ là người phụ nữ của ngươi…”
***
Hắc Kim cõng Trovey đi về hướng Tây, mất nửa ngày lộ trình, rốt cục tới được một hang suối nằm giữa hai ngọn núi, lối đi kéo dài tưởng như vô tận, Hắc Kim cõng Trovey tiến vào mảnh u tối mênh mông ở phía sâu trong…
Hắc Kim dù sao cũng mang huyết thống của loài báo đen, khả năng nhìn ban đêm rất tốt, Trovey cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể mặc cho Hắc Kim dẫn dắt, lần mò trong hang sâu tối tăm, nơi đưa tay không thấy được năm ngón.
“Chúng ta còn phải đi bao xa vậy?” Trong hang sâu không ánh sáng, tựa như đã mất đi nhận thức về cả thời gian lẫn không gian, Trovey rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng hỏi.
“Em xem… Chúng nó tới đón chúng ta…” Hắc Kim chậm rãi đứng lại, thẳng phía trước nó, xuất hiện rất nhiều điểm sáng xa xa…
Một tiếng kêu nhỏ phát ra từ trong miệng Hắc Kim, chỉ chốc lát sau, chỗ phát ra ánh sáng phía đối diện vang lên vô số tiếng hú hòa cùng…
Thì ra những đốm sáng đó là ánh phản quang từ mắt những con báo… Trovey thở phào nhẹ nhõm, thật đáng sợ, còn tưởng đó là lửa ma trơi chứ…
Còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu, trái tim Trovey lại bắt đầu đập vội… Cũng sắp đi vào nơi ở của Báo tộc rồi, nói cách khác… cậu lập tức sẽ phải gặp mặt tộc trưởng của nơi đây!
Nơm nớp lo âu, mặc cho Hắc Kim cõng mình bước vào lãnh địa của Báo tộc, chờ khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện cảnh sắc chung quanh thế nhưng giống hệt như chốn thần tiên! Khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo, hương khí tràn ngập; ôn tuyền chảy quanh, sương khói lượn lờ; trên vách đá cách đó không xa khảm đầy đá quý trân bảo mà nhân loại thèm muốn, khó trách Hắc Kim lại có thể đưa cho mẹ những viên lục bảo thạch quý giá như vậy!
Vây chung quanh đại khái có hơn mười con hắc báo oai hùng, con nào con nấy đều mang vẻ cung kính đứng sừng sững hai bên, trong đó có hai con lớn hơn một chút, trên cổ đeo một chiếc vòng xuyên đầy bảo thạch quý giá.
Theo bản năng che lại chiếc vòng ngọc giấu ở bên hông, Trovey bi ai cảm thấy lễ vật của mình quả thực có chút keo kiệt.
“Hắc Kim… con trai của ta… Ngươi rốt cục đã trở về!” Trên vách núi đính đầy báu vật, xuất hiện một bóng đen to lớn, ‘vút’ một cái đã nhảy tới ngay trước mặt bọn họ.
Trovey trừng to mắt, nhìn con báo đen to lớn đối diện, kinh ngạc đến nói không ra lời.
Đầu của Hắc Kim nếu so với những con báo bình thường thì đều cao hơn một chút, Trovey tưởng như vậy đã là vô cùng khổng lồ rồi, thế nhưng không nghĩ tới khi nó đứng cùng chỗ với thủ lĩnh Báo tộc, cư nhiên tựa như một cậu nhóc còn chưa phát dục hoàn toàn!
Trong khi Trovey đang trừng mắt nhìn thủ lĩnh Báo tộc, thủ lĩnh cũng cùng lúc đó đánh giá cậu.
“Cô bé này là ai?” Niềm vui khi vừa gặp lại đứa con nháy mắt đã bị vẻ nghiêm túc thay thế, vị thủ lĩnh uy phong trầm giọng hỏi.
“Cha… Đây là vợ của ta… Trovey.” Hắc Kim đứng ra che chở trước mặt Trovey, giúp người yêu đã hơi hơi phát run có thể cảm thấy an tâm khi tựa vào trên người mình: “Trovey, đây là cha ta, thủ lĩnh của Báo tộc —— Cassius.”
Hiển nhiên không vừa lòng lắm đối với đáp án của Hắc Kim, Cassius cũng không thèm liếc nhìn Trovey lấy một cái, liền xoay người rời đi, đám hắc báo chung quanh cũng lần lượt tản mất.
Đối mặt với sự khinh thường của Cassius, Trovey vô cùng ủ rũ, Hắc Kim an ủi dùng thân thể cọ cọ vào cậu, dịu dàng trấn an: “Ta dẫn em đi xem chỗ ở của ta nhé…”
“Ưm!” Trovey gật gật đầu, hít sâu một hơi, nở nụ cười sáng lạn với Hắc Kim.
Dáng tươi cười sáng chói tựa như bảo thạch, khiến cho Hắc Kim mê muội hãm sâu, không khỏi dùng thanh âm trầm thấp đầy kìm nén: “Tiểu yêu tinh, ta cảnh cáo, không cho phép em cười đến sáng lạn như vậy khi đang ở ngoài, ta không dám cam đoan có thể kiềm chế ý nghĩ muốn em ngay tại đây đâu!”
Trovey nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đánh yêu một cái lên bả vai dày rộng của Hắc Kim, theo Hắc Kim cười đùa rời đi.
Vứt bỏ mọi phiền não, một người một thú hoàn toàn không có phát hiện, ở góc sáng sủa nào đó, một con báo đen đeo chiếc vòng cổ quý giá vẫn dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào họ…