Thợ săn đi xa, nguy cơ được giải trừ.
Sống sót sau hung hiểm, một người một thú càng thêm điên cuồng mà khát cầu thân thể của đối phương, an ủi tâm linh vừa bị kinh sợ.
Không kịp đợi nhảy xuống phía dưới tìm nơi đất bằng để làm tình, Hắc Kim khẩn cấp đem thân mình Trovey tựa vào một cành cây to khỏe, bắt đầu điên cuồng trừu đưa. Dựa vào trí nhớ hồi nãy, mỗi lần va chạm, Hắc Kim đều chuẩn xác đâm đến điểm mẫn cảm của Trovey, khiến thiên hạ dưới thân không kìm được rên rỉ.
“Kim… Thật là khó chịu… Kim! Ta muốn điên rồi!… Đúng, chính là chỗ đó… Dùng sức… Ưm… A…”
Quên đi sự thẹn thùng, Trovey tiến tới cao trào dưới sự va chạm đầy khoái cảm của người yêu, dòng máu ấm áp càng không ngừng chảy ra theo bắp đùi, chỉ chốc lát sau liền dính đầy bộ phận giao hợp đang điên cuồng ra vào kia.
“Bảo bối… Em tuyệt quá!… Nhục bổng (dương cụ) của ta thật muốn cứ như vậy ở mãi trong thí nhãn (lỗ hậu) của em!” Hắc Kim cố ý nói ra lời dâm loạn, càng thêm kích thích cơn tình dục đang bừng lên của Trovey.
“Nói… Em là của ta… Em khao khát được ta làm!”
“Ta… Ta muốn… Kim… Ta muốn Kim… làm ta…” Trovey đã bị tình dục làm choáng váng đầu óc, vì để hưởng thụ được kích thích cao hơn, bất chấp liêm sỉ lặp lại lời nói của Hắc Kim.
“Nói em bất cứ lúc nào cũng đều nguyện ý… vén mông ra cho ta… làm!” Thấy Trovey đã rơi vào mê loạn, Hắc Kim xấu xa chậm rãi rút nhục mâu ra (nhục: thịt; mâu: ngọn giáo; dù sao cũng chỉ dùng để chỉ ‘cái ấy’ thôi (_ _!!)), chỉ còn lại quy đầu thô lớn còn bị trói chặt trong cơ thể mê người, móc câu bằng thịt bị lôi ra ngoài vẫn lưu luyến ở giang khẩu (lỗ hậu), kích thích khẽ chà xát xung quanh.
“Ta nguyện ý!… Mau cho ta… Ta cái gì cũng nguyện ý hết… Ư… Xin ngươi…” Trovey đã hoàn toàn bị tình dục chinh phục, dùng sức đong đưa hạ thể cọ cọ lên tính khí của Hắc Kim, muốn đem cây gậy nóng thô to kia nuốt vào càng sâu.
“Được rồi… Đừng có gấp, bảo bối, đều cho em… tất cả đều cho em!” Hắc Kim được Trovey chấp thuận, càng thêm ra sức gồng eo lên, đem tính dục của mình hung hăng đâm vào thân thể người yêu.
“Ưm… Dùng sức… nữa đi… A, Kim… Ư a a…” Dưới sự kích thích không ngừng lặp lại của Hắc Kim, Trovey nhanh chóng phun ra bạch dịch của dục vọng, lần đầu tiên trong thời gian dài giao phối cảm nhận được khoái cảm cao trào.
Sau khi lên đỉnh, hậu huyệt vô thức co chặt lại, còn chưa đạt tới thỏa mãn, Hắc Kim trong cơn hưng phấn, cảm nhận được chút đau đớn vì bị giam cầm.
“Thả lỏng…” Hắc Kim vẫn đang điên cuồng thẳng tiến: “Để ta đi vào sâu thêm chút nữa…”
Cao trào qua đi, kế tiếp ập đến chính là cơn sóng triều mỏi mệt, toàn thân Trovey đều bắt đầu kêu gào thống khổ bởi những vận động quá sức.
“Đừng… Đủ rồi… Kim…… Chậm một chút… Kim, xin ngươi… Dừng lại, ta chịu không nổi…” Ngọt ngào tê dại đã khiến cậu không còn cảm giác được gì, chỉ là nỗi đau đớn phải mở lớn hai chân đến cực hạn khiến cơ thể tựa như bị xé rách, chịu sự va chạm không ngừng ảnh hưởng đến, vòng eo cũng đã không thể thừa nhận thêm bất cứ chấn động nào dù chỉ rất nhẹ.
“Kiên trì thêm chút nữa… Bảo bối… Em sẽ dần quen thôi…”
Trải qua luật động trừu sáp dài đằng đẵng, chờ khi Hắc Kim rốt cục phun ra hạt giống tình dục vào nơi sâu nhất, Trovey sớm đã cầm cự không nổi, liền lâm vào hôn mê.
Cẩn thận cõng Trovey quay về hang núi, thu dọn sạch sẽ dấu vết ái dục trên người cậu, Hắc Kim hung hăng nhìn về phương hướng thợ săn biến mất, chậm rãi cất bước, đuổi theo.
***
Cực độ mỏi mệt, khi Trovey tỉnh lại từ trong mộng đẹp ngọt ngào, đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Ánh tà dương của trời chiều rọi xuống làn da trần trụi của Trovey, tản ra màu sáng bóng nhu nhuận. Gượng chống tay chân đứng dậy nhìn ngó xung quanh, phát hiện dưới thân là lớp đệm cỏ mềm mại mà Hắc Kim đã làm, bên cạnh có đặt một đống quả chín cùng thịt thú mới săn, hết thảy đều được cẩn thận sắp sẵn, chỉ là thân ảnh Hắc Kim lại không thấy đâu cả.
“Kim?…” Trovey ngập ngừng gọi: “Kim, ngươi có ở đây không?”
Sống trong rừng rậm suốt mấy tháng, Hắc Kim không lúc nào là không ở bên cạnh mình, cho dù phải ra ngoài đi săn cũng sẽ căn thời gian đúng lúc, tính toán trở về trước khi mình tỉnh dậy… Vậy mà lần này…
Nhớ tới vẻ mặt Hắc Kim trước đó nói là muốn giáo huấn bọn thợ săn, Trovey không khỏi lo lắng… Nó… sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Lo lắng chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả, xa xa, thân ảnh Hắc Kim rốt cục xuất hiện, chậm rãi đi về phía huyệt động mà nó đã đưa Trovey đến.
Gắng gượng đứng dậy nghênh đón chồng mình, lại thấy trên vai Hắc Kim có một rãnh máu rất sâu, khóe miệng đang ngậm gói đồ cũng có dấu máu lờ mờ.
Trovey chậm rãi đi tới bên Hắc Kim thoạt nhìn đã vô cùng mỏi mệt, chiếc vòng đính ước vốn đeo tại trên cổ nó sớm đã không biết rơi đâu. Máu tươi nhỏ giọt xuống đất từ miệng vết thương, Hắc Kim từng bước một lảo đảo trở vào trong sơn động.
“Kim! Ngươi làm sao vậy?…” Trovey đau lòng nhào tới, ngón tay cẩn thận chạm khẽ lên miệng vết thương đang rỉ máu của Hắc Kim, không thể ngăn nước mắt lã chã rơi xuống.
“Không sao đâu, bảo bối… tất cả đều đã xong, sẽ không còn kẻ nào dám vũ nhục em nữa…” Hắc Kim mệt mỏi nằm lên nệm cỏ, đem cái gói đang ngậm trong miệng nhét vào lòng Trovey.
“Ta muốn nghỉ ngơi một lát…” Gác cái đầu nặng trĩu lên đùi Trovey, mệt nhọc thiếp đi.
Nhìn ái nhân lâm vào mê man, Trovey lần đầu tiên có một loại cảm giác trách nhiệm, thì ra vị trượng phu luôn luôn cường đại ở trước mắt cậu cũng sẽ có lúc suy yếu như vậy, ngủ say trên đùi mình, cần đến sự bảo hộ của mình.
Cầm lấy nắm thuốc trị ngoại thương mà Hắc Kim vẫn thường chuẩn bị sẵn cho cậu, Trovey cố gắng hồi tưởng lại các bước bôi thuốc, nhai nát nhánh cỏ, cẩn thận đắp lên miệng vết thương, sau đó ôm chặt lấy thân hình của người yêu, giúp nó có thể cảm nhận được hơi ấm của mình.
“Kim… Trước kia ta thật sự là rất tùy hứng, nhưng sau này ta nhất định sẽ trở nên kiên cường… Cứ để cho ta tới bảo hộ ngươi đi… Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau!”
***
Hắc báo cường tráng dưới sự chăm sóc chu đáo của Trovey khôi phục thật sự rất nhanh, hai ngày sau đã lại trở về là con dã thú dồi dào sinh khí tinh lực tràn đầy như trước.
“Ưm… Ư… nhẹ thôi… Kim, chậm một chút! Miệng vết thương… của ngươi… mới vừa… Đừng kịch liệt… như vậy…”
Trong huyệt động lại vang lên những thanh âm quen thuộc, miệng vết thương vừa mới khép lại, Hắc Kim đã lập tức bắt đầu đòi hỏi quyền lợi của trượng phu.
“A… Nơi đó…”
Hắc Kim xấu xa thao động cự bổng của mình, chỉ là không chịu va chạm vào chỗ mẫn cảm trong nhục huyệt. Đã từng được nếm thử tư vị mê say, Trovey thèm khát muốn tìm lại cảm giác lúc đó, nhưng mãi cũng không thể như nguyện.
“Nói đi… em làm sao?” Hắc Kim dán miệng bên tai Trovey, một bên liếm lộng vành tai mẫn cảm của cậu, một bên dụ hống: “Nói đi, bảo bối… Ta thích nhìn bộ dáng dâm đãng của em… Tựa như nơi này của em vậy…”
Nói xong, Hắc Kim dùng sức động eo, dùng nhục bổng hung hăng va chạm ở hạ thân Trovey, linh khẩu (phần đầu của dương cụ) bén nhọn chuẩn xác đâm vào điểm mẫn cảm phía trong thành ruột…
“Đúng rồi!… A… Chính là chỗ đó… Tiếp tục… Kim… Xin ngươi!… A a… Ư…” Trovey bị người yêu cường tráng khống chế hai đùi, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự lên xuống của Hắc Kim, nhưng cơn dục vọng khó nhịn liên tục bốc lên vẫn yêu cầu sự kích thích mãnh liệt hơn nữa, trúc trắc lắc lư cánh mông, Trovey không biết phải làm sao mới có thể dập tắt dục hỏa trong cơ thể, chỉ có thể để mặc Hắc Kim đem nơi hạ thân nóng rực của mình thiêu đốt càng vượng.
“Bảo bối… Nói câu mà ta thích nghe đi… Em biết… em biết ta muốn nghe cái gì mà… Nào!
Không thể chịu đựng được dục vọng dày vò, Trovey hàm hồ mở miệng, chỉ muốn thoát khỏi nhiệt hỏa dày vò kia.
“Ta… là của Kim… Ta thích… cùng Kim… giao phối… Dùng sức!… A…”
“Nói lại lần nữa…” Hắc Kim thúc mạnh hai cái, xem như thưởng cho Trovey, sau đó lại bắt đầu xoáy tròn cự bổng, tinh tế tra tấn nhục bích đã sung huyết.
“Ta muốn Kim… ra sức… làm ta…” Vì muốn được giải phóng, Trovey đã quăng cảm giác xấu hổ lên tận chín từng mây: “Thí nhãn… của ta… thuộc về Kim…”
“Phải rồi… Bảo bối, chính là như vậy… Nói, em sẽ để ta làm đến khi hài lòng mới thôi…” Giọng nói tựa ác ma dụ hống ở bên tai Trovey.
“Ta… chỉ cần Kim… vừa lòng, làm bao lâu đều… có thể… Ưm… A!”
Nhận được sự cho phép, Hắc Kim lập tức phấn chấn tinh thần, bắt đầu tiến công như cuồng oanh loạn tạc, Trovey bị đâm đến nói không thành lời, chỉ có thể thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ…
“A… Ư…… Nhẹ thôi… A…”
Chờ khi tất cả đã chấm dứt, Trovey đã mệt đến linh hồn cũng tiêu tan… Hắc Kim thở hồng hộc nằm sấp lên thân thể bị chà đạp thê thảm của người yêu nhỏ bé, nhục cụ vẫn chôn sâu trong hoa đạo sung huyết, lưu luyến quên về.
“Bảo bối… chúng ta đã không thể ở lại nơi này được rồi, hơn nữa bọn thợ săn muốn truy bắt Báo tộc chỉ sợ cũng sắp kéo tới, chúng ta đã không có biện pháp an bình sinh sống ở đây nữa, bảo bối… cùng ta quay về gia hương của ta đi…”
Trovey hồi lâu sau mới hiểu được ý tứ của Hắc Kim… Quay về gia hương của nó… đồng nghĩa với việc không bao giờ… có thể gặp lại mẹ nữa…
Tuy rằng, Trovey biết rõ quay về thôn sẽ gây ra phiền toái rất lớn cho Hắc Kim, cũng quyết định không để nó vì mình mà đối đầu với nguy hiểm, chỉ là khi vừa nghĩ tới thật sự không bao giờ… có thể nhìn thấy mẹ nữa, nước mắt cậu vẫn tuôn rơi không cách nào ngăn trở…
“Kim… Ta đi với ngươi…” Ôm chặt lấy thân thể cao lớn của người yêu, để nước mắt thấm vào lớp lông mềm mại: “Sau này… ta đã thật sự chỉ còn mình ngươi là người thân thôi…”
“Bảo bối…” Nhẹ nhàng thở dài, Hắc Kim ôn nhu khẽ liếm những sợi tóc vương trên trán Trovey, chậm rãi trừu đưa hùng vật đang chôn sâu trong hoa đạo của mình, làm tình bằng một cách đầy dịu dàng cùng yêu thương, dùng điều này để làm tiêu tan nỗi thương tâm của bảo bối.
“Ưm… A…”
***
Hết thảy rốt cục cũng khôi phục an tĩnh, sau khi xử lý xong tất cả dấu vết ái dục, Hắc Kim đem hành trang mấy hôm trước mình tha về đặt tới bên Trovey sớm đã không thể nhúc nhích.
Mở gói đồ ra, bên trong cư nhiên là một bộ nữ phục hoa lệ! Dưới lớp quần áo là chiếc vòng cổ đã bị đứt, ba viên bảo thạch to như trứng chim lung linh tản ra ánh hào quang dịu dàng.
Nhìn bộ nữ phục kia, Trovey không hiểu ra sao nhìn sang Hắc Kim, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Ngậm quần áo lên nhét vào tay Trovey, Hắc Kim nói: “Em mặc thứ này vào đi… rồi cùng ta quay về gia hương… Ta biết em có một số việc còn chưa rõ, sau này có cơ hội ta sẽ giải thích cho em nghe…”
Ngoan ngoãn mặc vào, Trovey cẩn thận cất kỹ chuỗi ngọc bị đứt, theo Hắc Kim bước chân lên con đường mà cậu không biết dẫn đến nơi đâu.