Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 212: Đại kết cục thứ năm

"Bởi vì các ngươi đều là con dân của ta." Sở Trường Ca nói, "Đất đai trong thiên hạ đều là của Hoàng đế. Đảo Phổ Hoa là lãnh thổ của Đại Nghiệp Vương Triều, các ngươi liền là con dân của ta. Con dân gặp nạn, ta là thái thượng hoàng, về lý nên tương trợ."


Nghe được ba chữ "Thái thượng hoàng", khóe miệng Đông Nam Tây Bắc hung hăng rút một chút. Giáo chủ, ngài có thể đừng đem ba chữ Thái thượng hoàng dán lên bên miệng không? Tuy nói thân phận này thực rất vang dội rất phong cách rất đáng khoe ra, nhưng mà, cùng với thân phận giáo chủ Ma giáo của ngươi vô cùng vô cùng không hòa hợp!


Mộ Dung Vân Thư cũng bị Sở Trường Ca mỗi lời một tiếng "Thái thượng hoàng" chọc cười. Nàng cúi đầu nhếch miệng, nói với thiếu niên thủ lĩnh: "Đảo Phổ Hoa là nơi phía nam nhất của Đại Nghiệp Vương Triều. Hoàng đế Trung Nguyên cũng không biết trên đảo nhỏ này có người ở, cho nên trước đây chưa bao giờ cai quản. Nhưng nay nếu chúng ta đã biết, sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà ngươi phải đồng ý với chúng ta, sau khi đoạt lại quyền chủ đạo trên đảo nhỏ, phải quy thuận Đại Nghiệp Vương Triều, hàng năm đều phải triều cống (giống như nộp thuế)."


Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Ta từng nghe ông nội nhắc qua, ngoài Đảo Phổ Hoa còn có một thế giới, phức tạp hơn nơi này, cho nên không cho phép bất kỳ kẻ nào ra khỏi đảo. Ta nghĩ như vậy có thể không xảy ra sự cố gì. Nhưng từ sau khi kẻ xâm lược tiến đến, ta liền hiểu được đạo lý bảo thủ chỉ có thể mang đến họa hủy diệt cho dân tộc. Cho dù hôm nay các ngươi không đến, ta cũng sẽ thỉnh cầu quy thuận Trung Nguyên." Dừng một chút, hắn lại nói, "Nhưng mà ta có một điều kiện."


Mộ Dung Vân Thư nói: "Điều kiện gì?"
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Đảo Phổ Hoa không chịu sự quản chế của hoàng đế Trung Nguyên. Ngoại trừ hàng năm đều triều cống, hết thảy công việc trên đảo đều do chúng ta xử lý, bao gồm việc thay đổi thủ lĩnh."


Mộ Dung Vân Thư không cần nghĩ ngợi, "Được. Ta đồng ý với ngươi."
"Không. Ngươi đồng ý với ta không được." Thiếu niên thủ lĩnh nhìn về phía Sở Trường Ca, nói: "Phải là cha của hoàng đế đồng ý."


Mọi người nghe vậy cười ha ha. Đông Nam Tây Bắc càng khoa trương, cười đến ngã trái ngã phải. Vẻ mặt thiếu niên thủ lĩnh không hiểu. Lại nghe Sở Trường Ca nói: "Nàng đồng ý là đủ rồi. Trong nhà hoàng đế, mẹ của hoàng đế có uy tín hơn cha của hoàng đế."


Thiếu niên thủ lĩnh sửng sốt, lập tức cũng nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú non nớt tỏa ánh mặt trời sáng lạn.


Sau khi kết thành liên minh. Thiếu niên thủ lĩnh liền mời đám người Mộ Dung Vân Thư đến hang động ngầm hắn sống một mình, tương đương với hoàng cung Trung Nguyên. Tầng sâu nhất trong hang động ngầm là phòng ngủ của hắn, bên ngoài là đại sảnh xử lý công việc, ở giữa có một thân cây thô, mặt trên trải một mảnh da hồ ly làm thành "Long ỷ", quan viên lớn nhỏ của dân bản xứ phân thành hai bên. Sau khi thiếu niên thủ lĩnh dùng tiếng bản xứ giới thiệu đám người Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca cho quan viên ở đây, liền hỏi, "Quân đội của các ngươi đóng quân ở đâu?"


Sở Trường Ca sửng sốt, nói: "Ta không dẫn quân đội đến."
Thiếu niên thủ lĩnh không khỏi nhíu mày, nói: "Các ngươi đùa giỡn ta?"
Sở Trường Ca cười nói: "Ta không rảnh như vậy."


Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Ngươi không có quân đội, dựa vào cái gì hợp tác với ta? Tuy rằng chúng ta có cùng kẻ địch, nhưng ta không hợp tác cùng kẻ yếu."
"May mà ta cũng vậy." Sở Trường Ca nói: "Ta mang đến người lấy một địch trăm, lợi hại hơn quân đội."


Thiếu niên thủ lĩnh không tin, nhìn trên dưới đánh giá bọn họ một phen, đặc biệt là nhìn vài lần qua lại trên người Mộ Dung Vân Thư, làm sao cũng không nghĩ ra nữ tử nhu nhược này có thể lấy một địch trăm.


Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngươi không cần nhìn ta, kẻ lấy một địch trăm là bọn hắn, không tính ta trong đó. Con người của ta rất có tố chất, chỉ nói chứ không ra tay."
Vẻ mặt Sở Trường Ca đen thui, trong lòng yên lặng than thở: phu nhân, nàng đang nói vi phu thực không có tố chất sao?


Đông Nam Tây Bắc cũng hỗn độn trong gió, không võ công thì nói mình có tố chất, phu nhân, ngài thật, thật, thật là vô sỉ, thực vô sỉ!


Thiếu niên thủ lĩnh cũng bị lời Mộ Dung Vân Thư nói làm ngơ ngốc, thầm nghĩ: chẳng lẽ tiếng Trung Nguyên của ta học không tốt, cho nên không hiểu ý của nàng ta? Nàng ta hẳn là không phải đang quanh co lòng vòng mắng đồng bạn không tố chất chứ? Hẳn là không phải. Dù sao, vẻ mặt nàng ta hiền từ nhân hậu như vậy, nhìn ra là một cô nương có tấm lòng lương thiện. "Ngươi nói bọn họ lấy một địch trăm, có chứng cớ gì?" Thiếu niên thủ lĩnh hỏi Sở Trường Ca.


"Chứng cớ sao..." Sở Trường Ca kéo dài âm cuối, nghĩ nghĩ, nói: "Ở Trung Nguyên, không có người hoài nghi thực lực của bọn họ, bởi vì kẻ hoài nghi thực lực của bọn họ không chết thì chính là tàn phế. Ngươi muốn có chứng cớ, liền bảo bọn họ giết vài người cho ngươi xem."


Thiếu niên thủ lĩnh vừa nghe Sở Trường Ca nói muốn giết người, mặt đột nhiên biến đổi, nói: "Ta chỉ là muốn biết thực lực của bọn họ một chút. Sao ngươi lại thẹn quá thành giận đòi đánh đòi giết?"


Sở Trường Ca ngạc nhiên. Hắn có thẹn quá thành giận sao? Vừa rồi hắn không tức giận cũng không xấu hổ càng không nổi giận.
Đông hộ pháp nói: "Ngươi hiểu lầm. Giáo chủ của chúng ta... A, không, Thái thượng hoàng của chúng ta, hắn không thẹn quá thành giận."


Nam hộ pháp nói: "Thái thượng hoàng của chúng ta chính là cái dạng này. Ngươi bảo hắn chứng minh cái gì, hắn liền giết người cho ngươi xem. Đây là loại tính cách trời sinh, không phải là nhằm vào ngươi."


Tây hộ pháp nói: "Với Thái thượng hoàng của chúng ta mà nói, giết người là biện pháp giải quyết tốt nhất. Ngươi muốn hắn chứng minh, hắn liền giết vài người cho ngươi xem. Nếu ngươi không tin, hắn liền giết ngươi."


Đến phiên Bắc hộ pháp, hắn suy nghĩ một hồi lâu, mới ấp úng nói: "Ta khuyên ngươi vẫn không nên hoài nghi Thái thượng hoàng của chúng ta thì mới tốt, bằng không hắn không chỉ giết ngươi, mà sẽ giết cả nhà ngươi."


Một loạt lời nói, thiếu niên thủ lĩnh nghe được trợn mắt há hốc mồm. Quan viên nghe hiểu được Tiếng Trung Nguyên ở đây cũng ứa mồ hôi lạnh, kẻ hung tàn đó rốt cuộc là từ cái quốc gia thần kỳ nào xuyên tới?
Trái lại, Sở Trường Ca lại thực hưởng thụ bị "Thổi phồng".


Mộ Dung Vân Thư thở dài thật sâu một hơi, nói với Sở Trường Ca: "Hiện tại chàng đang đại diện cho con chàng, ôn nhu một chút."
Sở Trường Ca nói: "Ta đã thực ôn nhu. Nếu không phải đang mang thân phận Thái thượng hoàng, hiện tại ta liền tung một chưởng đánh sập hang động ngầm này, chứng minh cho bọn hắn xem."


Lúc đó, giữa trán quan viên bản xứ lại xuất hiện thêm vài giọt mồ hôi lạnh. Hai nắm tay của thiếu niên thủ lĩnh nắm chặt, tức giận nói: "Ngươi dám!"
Sở Trường Ca thấy thế cũng làm mặt lạnh, nói: "Ngươi thử xem ta có dám hay không!"


Mộ Dung Vân Thư hết cách nhìn Sở Trường Ca liếc mắt một cái, nói với thiếu niên thủ lĩnh, "Chàng nói phá hang động ngầm, chỉ đơn thuần là phá hang động ngầm, không có ý đối địch với các ngươi. Chàng nói muốn giết người, cũng chỉ đơn thuần là giết người, không có ý muốn giết các ngươi. Nhưng mà giết người khẳng định là không thể thực hiện được, hay là giết chim đi. Dọc theo đường đi, ta nhìn thấy trong rừng cây không hề thiếu chim bay. Cho dũng sĩ của ngươi đấu với bốn người bọn họ một lần, xem ai bắt được nhiều chim chóc hơn."


Thiếu niên thủ lĩnh không cần nghĩ ngợi liền nhận lời, nói: "Được. Thi bắt chim chóc." Nói xong, dùng tiếng bản xứ nói vài câu với thị vệ bên người. Chỉ chốc lát sau, thị vệ kia mang theo bốn gã võ tướng tiến vào, trên lưng đeo cung tên. Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Bốn người này là cung tiễn anh dũng nhất trong tộc chúng ta. Nếu bốn người các ngươi có thể thắng bọn họ, ta liền hợp tác cùng các ngươi."


Mộ Dung Vân Thư nói: "Được. Một lời đã định."


Mọi người đi ra ngoài hang động ngầm. Người dân bản xứ biết dũng sĩ trong tộc muốn cùng khách đến từ Trung Nguyên luận võ, toàn bộ nam nữ già trẻ vây lại xem náo nhiệt. Bốn gã dũng sĩ Thổ tộc xếp thành hàng chữ ‘nhất’, chỉ nghe một tiếng ra lệnh "Bắt đầu", lập tức giương cung bắn chim, mười phát trúng mười. Tiếng vỗ tay tràn ra, hoan hô nhảy nhót. Trên mặt thiếu niên thủ lĩnh cũng lộ ra vẻ vui mừng, nói với Mộ Dung Vân Thư, "Đến các ngươi."


Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm, nói với Đông Nam Tây Bắc: "Đi thôi."


Đông Nam Tây Bắc lĩnh mệnh tiến lên từng bước, cũng xếp thành chữ ‘nhất’. Binh lính bản xứ lập tức đưa cung tiễn. "Không cần, chúng ta có vũ khí của mình." Bắc hộ pháp xua tay nói. Binh lính luống cuống nhìn về phía thiếu niên thủ lĩnh. Thiếu niên thủ lĩnh dùng tiếng bản xứ nói một câu "Lui ra", binh lính liền thu hồi cung tiễn thối lui sang một bên. Dân chúng bản xứ vây xem thấy Đông Nam Tây Bắc từ chối cung tiễn, dùng tiếng bản xứ trao đổi sôi nổi, trên mặt tràn ngập tò mò.


Đông hộ pháp tao nhã cười, nói: "Tiểu Bắc, ngươi lên trước."


Bắc hộ pháp nói: "Được!" Dứt lời vung Hồng Anh thương ra đâm lên trời một thương, tiếp theo nhảy lên không trung. Chỉ nghe soạt soạt soạt vài tiếng, Bắc hộ pháp đã rơi xuống đất, mà trên đầu Hồng Anh thương là hơn mười con chim, xuyên thành một chuỗi.


Mọi người hoảng hốt. Theo thiếu niên thủ lĩnh vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.


Tiếp theo Tây hộ pháp nhún chân một cái, bay về phía không trung, roi xích Cửu khúc Linh lung trong tay như một con giao long rời nước như chạy trong rừng. Tung ra một chiêu, toàn thân Tây hộ pháp rơi xuống đất, một đầu roi xích Cửu khúc Linh lung ở trong tay hắn, một đầu quấn ở trên cây, mà trên roi xích mười con chim nhỏ nằm theo thứ tự, toàn thân hoàn hảo không thấy vết thương, giống như đang ngủ.


Thiếu niên thủ lĩnh tấm tắc khâm phục, vỗ tay khen: "Quả nhiên vô cùng anh dũng! Không biết hai vị dũng sĩ còn lại sử dụng binh khí gì?"


Nam hộ pháp nói: "Cao thủ chân chính không cần binh khí." Dứt lời, hai tay vung lên, giống như mềm dẻo lại như cứng rắn, chỉ thấy một trận gió, hơn mười con chim nhỏ bị gió cuốn đến. Hai tay Nam hộ pháp lập tức nắm chặt, chỉ nghe một âm thanh kẽo kẹt, chim nhỏ bay trên không trung đột nhiên rơi xuống đất.


Nếu nói bản lĩnh của hai người Tây Bắc khiến mọi người kinh ngạc, Nam hộ pháp mới biểu diễn một màn liền khiến mọi người kinh hãi.


Sau khi binh lính bản xứ tiến lên kiểm tra một lần, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ bô lô ba la nói với thiếu niên thủ lĩnh. Trên mặt thiếu niên thủ lĩnh lập tức sợ hãi mà biến sắc, nói với Mộ Dung Vân Thư: "Xương cốt của mấy con chim nhỏ bị dập nát!"
Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Còn một người, muốn biết luôn không?"


Thiếu niên thủ lĩnh lắc đầu, nói: "Không cần. Ta tin tưởng các ngươi."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Như thế là tốt nhất."
Thiếu niên thủ lĩnh bày ra dáng vẻ mời với Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư, nói: "Mời đến phòng trong nói chuyện. Chúng ta có thể trao đổi phương án đối phó với kẻ xâm lược."


"Được." Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca theo hắn đi vào hang động ngầm. Vừa đi vài bước, chỉ nghe ầm một tiếng, cây lớn phía sau ngã xuống, tiếp theo tiếng rầm rầm liên tục vang lên, một loạt cây cối liên tục ngã xuống, mặt đất bên dưới rốt cuộc chấn động liên tiếp. Sau một lúc lâu, chấn động mới dừng lại. Mọi người dân bản xứ quá sợ hãi, đều giương binh khí, chuẩn bị chiến đấu. Thiếu niên thủ lĩnh lại nhìn về phía Sở Trường Ca.


Mày kiếm của Sở Trường Ca giương lên, nói: "Ta nói rồi, muốn đốn cây chứng minh cho ngươi xem."
Thiếu niên thủ lĩnh kinh hãi không thôi. Võ công của ba người vừa rồi còn có động tác, người này đốn cây trong vô hình. Hắn rốt cuộc đã làm thế nào?


Sở Trường Ca nhìn thấu nghi hoặc của thiếu niên thủ lĩnh, cười nói: "Công phu của Trung Nguyên bí hiểm, sâu sắc uyên thâm, ngươi không có cơ hội được học. Nhưng mà nếu tương lai ngươi có con, có thể đưa hắn đến Hắc Phong Sơn mà theo học."


Ở một bên, vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc đen thui. Giáo chủ, ngươi còn ngại chưa gây đủ tai họa cho người khác, ngay cả con người khác chưa sinh ra cũng muốn gây tai họa? Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà! Bọn họ đã có thể nhìn thấy đứa con tương lai của thiếu niên thủ lĩnh trăm cay nghìn đắng đi vào Trung Nguyên, sau một đường hỏi thăm, khi lên đến Hắc Phong Sơn liền gặp cảnh bi thảm. Đáng thương cho thiếu thiếu thủ lĩnh (cách gọi con cháu của thủ lĩnh), còn chưa sinh ra mà số mạng đã đi sai đường.


Không rõ chân tướng, thiếu niên thủ lĩnh lại vui mừng quá đỗi, nhìn Sở Trường Ca cảm động đến rơi nước mắt, thái độ cũng ân cần rất nhiều. "Sau khi kẻ xâm lược đuổi chúng ta ra khỏi cung điện, liền chặc chẽ sửa sang thành lũy, hiện tại cung điện không thể phá vỡ, chúng ta đã tấn công vài lần, nhưng mỗi lần đều chưa tới gần mà đã bại trận, chết, bị thương vô số. Bọn họ có nhóm cung tiễn lợi hại cố thủ tường thành, cửa thành vẫn đóng chặt, chưa bao giờ mở ra." Thiếu niên thủ lĩnh bắt đầu giới thiệu tình huống bên phía Hoa Thiên Thành.


Mộ Dung Vân Thư nói: "Một lần cũng chưa mở ra?"
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Không có."
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Vậy bọn họ ăn cái gì? Dựa vào cái gì để bổ sung quân lực?"
Thiếu niên thủ lĩnh ngẩn người, nói: "Vấn đề này ta cũng không biết. Bọn họ hình như cũng không thiếu lương thiếu binh."


"Thật không hợp lý." Mộ Dung Vân Thư nói, "Không thiếu binh còn có thể lý giải, chỉ cần bọn họ không có binh chết và bị thương, binh lực liền luôn luôn đủ. Nhưng không thể không thiếu lương thực. Trong thành nhiều người như vậy, không thể không ăn không uống. Đã ăn uống, lương thực sẽ giảm bớt. Trừ phi bọn họ trữ lương thực ba năm, nếu không, không thể trong ba năm chưa từng rời thành mà lương thực lại chưa hết."


Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Lúc trước khi bọn họ công thành, lương thực trữ trong thành chỉ đủ ăn không đến ba tháng."


Mộ Dung Vân Thư nói: "Như vậy tức là còn có một con đường nhỏ khác để ra vào thành trì. Mà bọn họ phải dựa vào con đường nhỏ chúng ta không biết đó không ngừng bổ sung lương thực cho trong thành."


Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Trừ hai cửa thành, không có đường ra khác. Mà ngoài hai cửa thành vẫn có binh lính của ta mai phục, chưa bao giờ thấy bọn họ ra khỏi thành."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Bên kia còn có một cánh cửa khác."


Thiếu niên thủ lĩnh lắc đầu, nói: "Không thể nào. Từ nhỏ ta lớn lên trong thành. Nếu còn có một cửa khác, ta không thể không biết. Trừ phi..." Bỗng nhiên, thiếu niên thủ lĩnh giống như nghĩ tới cái gì, trước mắt sáng ngời, nói, "Ta nhớ ông nội của ta từng cho cha ta một túi gấm, cũng dặn ông ấy, nếu có kẻ thù ở bên ngoài tới, liền mở túi gấm ra, căn cứ vào đường đi vẽ trong túi gấm mà mang người trong tộc bỏ trốn."


Mộ Dung Vân Thư vui vẻ nói: "Vậy hiện nay túi gấm ở đâu?"


Vẻ mặt thiếu niên thủ lĩnh buồn bã, nói: "Ở trong thành. Ba năm trước đây, kẻ xâm lược theo cửa đông tiến công, cha ta thấy không có hy vọng ngăn địch, liền bảo ta dẫn cấm quân hộ tống nam nữ già trẻ trong tộc ra khỏi thành. Mà chính ông ấy lại chết trận trong thành. Túi gấm kia là mười năm trước lúc ông nội của ta hấp hối đã cho cha ta. Khi đó trong thành thực thái bình. Cha ta không dự đoán được có một ngày sẽ bị xâm lược, cho nên chưa từng để trong lòng, túi gấm vẫn nằm ở hộp gấm trong thư phòng. Nhất định là sau khi chiếm lĩnh thành trì, kẻ xâm lược đã phát hiện túi gấm, mới có thể biết được phương pháp bí mật ra khỏi thành."


Mộ Dung Vân Thư nghe vậy trầm tư một lát, nói: "Nói như thế, chúng ta chỉ có thể xông vào."


Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Không xông vào được. Chúng ta xông vào rất nhiều lần, chưa một lần không chấm dứt trong thất bại. Tuy rằng võ công các ngươi cao cường, có thể vượt nóc băng tường, nhưng ngoài tường thành có sông đào sâu và rộng bảo vệ, phải chèo thuyền vượt qua. Vừa tới gần liền bị phát hiện."


Bắc hộ pháp nói: "Bị phát hiện mới tốt. Chúng ta chưa bao giờ làm việc lén lút."
Tây hộ pháp gật đầu đồng ý nói: "Đúng, phải bị bọn họ phát hiện. Phải để bọn họ nhìn thấy lợi hại của chúng ta."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Sau khi các ngươi nhìn thấy tường thành, sẽ không nói như vậy."


Đám người Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ là tường thành làm bằng sắt sao?


Lúc này, vẫn bàng quan không ý kiến - Lý Thiếu Khanh nói: "Lúc đi ta bị bịt mắt. Nhưng sau khi vào trong Hoa Thiên Thành liền không trói buộc ta. Ta đã thấy tường thành một lần. Chỉ nhìn từ bên trong, vẫn khiến ta chấn động. Đó là tường thành vững chắc cao nhất lớn nhất thích hợp phòng thủ nhất mà ta từng thấy. Hoa Thiên Thành nói cho ta biết, đó là dùng để đề phòng các ngươi. Có tường thành như vậy, mặc dù võ công Sở Trường Ca cao tới đâu, cũng không làm gì được hắn."


Lời Lý Thiếu Khanh nói khiến Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca cùng Đông Nam Tây Bắc càng thêm cảm thấy hứng thú với việc Hoa Thiên Thành gia cố tường thành. "Đưa ta đi xem tường thành chuyên dùng để đối phó ta một chút." Sở Trường Ca không quá để ý cười nói.


Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Được. Các ngươi đi theo ta."
Dưới chỉ dẫn của thiếu niên thủ lĩnh, rất nhanh, đoàn người đi vào trong rừng cây nhỏ cách sông đào bảo vệ ngoài tường thành mấy trăm thước.
"Cửa ở đối diện kia chính là cửa đông. Sông đào bảo vệ thành kia rộng năm mươi thước."


Nhìn tường thành xa xa bên kia sông, mọi người đều kinh ngạc một phen. Tường thành cao ít nhất hai mươi thước, cao gấp hai tường thành bình thường ở Trung Nguyên. Mà sông đào bảo vệ dưới thành, không thể dựng thang. Loại độ cao này không là vấn đề với khinh công rất cao của đám người Sở Trường Ca, nhưng với binh lính bình thường, quả thực còn khó hơn lên trời. Nhưng khiến người ta không thể ngờ được không phải là độ cao của tường thành, mà là bề mặt của nó, không phải đá, mà là sắt. Sắt hàng thật giá thật.


Mộ Dung Vân Thư nói: "Xây tường thành thật cao không khó, nhưng ngoài mặt mạ một lớp sắt thì rất khó có thể tin. Hoa Thiên Thành đã làm thế nào vậy?" Loại biện pháp gia cố hàng rào này ngay cả nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, càng đừng nói là làm. Xem ra sợ hãi của Hoa Thiên Thành đối với Sở Trường Ca quả nhiên đã thấm vào xương cốt.


Thiếu niên thủ lĩnh lắc đầu nói: "Ta cũng không biết. Trước kia tường thành chỉ cao bảy tám thước, xây từ đá. Bên ngoài cũng không có sông đào bảo vệ thành. Sau khi bị bọn họ chiếm lĩnh, liền biến thành như vậy."


Lý Thiếu Khanh nói: "Ta biết. Chỉ cần dùng nồi hơi nấu chảy sắt, hắt từ trên xuống lên tường thành, đợi nước thép đặt lại mà thành."


Mộ Dung Vân Thư nói: "Dựa theo điểm này mà xét, Hoa Thiên Thành nên được cho là nhà quân sự kỳ tài. Chỉ tiếc dùng sai chỗ. Hắn dường như biến tường thành thành lồng sắt, chúng ta muốn dùng sức mạnh mà đánh, chỉ sợ là không thể."


Sở Trường Ca nói: "Đợi đêm nay ta vào thành thám thính rồi lại tính."


Lý Thiếu Khanh nói: "Trăm lần không thể. Thành trì nơi này chính là chuyên dùng để đối phó ngươi. Tường thành chính là cửa đầu tiên. Sau khi vào thành còn có các loại cơ quan. Nhất là cấm cung nơi hắn ở, chỉ có thủ lĩnh dân bản xứ cùng quan viên cấp bậc Thừa tướng mới biết được trận pháp cơ quan, nếu ngươi xông vào, là đúng với ý hắn."


Sở Trường Ca nhíu này nói: "Trong chúng ta chỉ có Vân Thư biết về cơ quan, nhưng hiện tại nàng trúng độc của Hoa Thiên Thành, trời vừa tối là sẽ ngủ. Mà xông vào ban ngày, cung thủ trên tường thành rất nhiều, ta đi một mình thì được, mang theo Vân Thư, rất nguy hiểm."


Lý Thiếu Khanh nói: "Đây là chỗ lợi hại của Hoa Thiên Thành. Hắn hiểu ngươi, cũng hiểu Mộ Dung Vân Thư, biết các ngươi ai cũng có sở trường riêng, cho nên mới ra một chiêu mỹ nữ tuyệt thế kia, dùng cách thức kỳ lạ chế ngự Mộ Dung Vân Thư, do đó khiến ngươi không đường chống đỡ. Chỉ là hắn trăm lần cũng không nghĩ đến, ta sẽ ở cùng với các ngươi, mọi thứ đều nói cho ngươi."


Mộ Dung Vân Thư nói: "Trừ ngươi ra, hắn còn quên đi một thứ."
Lý Thiếu Khanh hỏi: "Cái gì?"
Mộ Dung Vân Thư chỉ vào thiếu niên thủ lĩnh nói: "Hắn."


Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Không sai. Hắn nhất định không dự đoán được các ngươi sẽ gặp ta. Cơ quan trong thành, ta gặp nhiều nên quen. Chỉ cần ta đi cùng Sở Trường Ca, cơ quan liền không là vấn đề. Một đường xông vào, đánh thẳng đến cấm cung."


Sở Trường Ca nói: "Được. Tối nay chúng ta đi trước dò đường."


Từ ngoài tường thành trở lại chỗ ở của dân bản xứ, Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca lại cùng thiếu niên thủ lĩnh trao đổi chi tiết cụ thể cho hành động buổi tối một chút. Trong quá trình trao đổi, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nhớ lại một vấn đề quan trọng cho tới nay vẫn bị bỏ qua, "Khi chúng ta rời khỏi Thục Châu, Hoa Thiên Thành đang ở thanh lâu, do Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh giám sát. Hiện nay hắn từ Thục Châu đến Núi Thiên Long, lại từ Núi Thiên Long chạy trốn tới Đảo Phổ Hoa. Truy Hồn và Đoạt Mệnh đâu mất rồi?"


Bắc hộ pháp nói: "Đúng. Khi chúng ta rời đi rõ ràng phu nhân đã dặn Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh giám sát chặt chẽ Hoa Thiên Thành, hiện tại Hoa Thiên Thành cũng chạy mất, sao không thấy bóng dáng hai người bọn họ?" Ba người Đông Nam Tây cũng đều tỏ vẻ rất kỳ quái.


Sở Trường Ca nói: "Nàng hạ mệnh lệnh gì cho bọn hắn?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Giám sát chặt chẽ Hoa Thiên Thành."


Sở Trường Ca nói: "Vậy hiện tại tất nhiên là bọn họ còn ở bên người Hoa Thiên Thành. Mười hai thiên sát đều mang loại tính cách này, nàng hạ mệnh lệnh gì, bọn họ liền làm chuyện đó. Nếu nàng bảo giám sát chặt chẽ Hoa Thiên Thành, không cho hắn rời Thục Châu, thì bọn họ liền sẽ không để Hoa Thiên Thành rời Thục Châu, trừ phi bọn họ chết. Nàng đã nói là giám sát chặt chẽ Hoa Thiên Thành, bọn họ liền giám sát chặt chẽ Hoa Thiên Thành. Hoa Thiên Thành đi đâu, bọn họ liền theo đó. Tuyệt sẽ không gián đoạn."


Ặc. Vạch đen nổi lên giữa trán Mộ Dung Vân Thư. "Chẳng lẽ bọn họ không biết ứng biến sao?"
Sở Trường Ca nói: "Không biết."


"..." Được rồi. Là nàng sai, không nói rõ ràng. Nhưng mà bây giờ bọn họ còn nhìn chằm chằm Hoa Thiên Thành, cũng là một chuyện tốt. Mộ Dung Vân Thư nói: "Nếu bọn họ vẫn đi theo Hoa Thiên Thành, vậy tất nhiên sẽ biết con đường bí mật ở đâu. Chàng mau liên lạc với hai người bọn họ, bảo bọn họ mang nhóm chúng ta vào theo đường bí mật."


Sở Trường Ca nói: "Ta liên lạc cũng vô dụng, nếu muốn thì nàng phải liên lạc. Hiện tại bọn họ là người của nàng, lời nói của ta đã thành vô dụng."
Mộ Dung Vân Thư sửng sốt, lập tức dở khóc dở cười, "Người nghe lời như vậy, sao chàng lại huấn luyện được?"


Sở Trường Ca nói: "Không phải ta huấn luyện được. Bọn họ trời sinh đã là như thế."


Đông Nam Tây Bắc gật đầu thật mạnh, "Giáo chủ nói không sai. Mười hai thiên sát trời sinh là như thế, trong đầu thiếu dây thần kinh. Phu nhân, ngươi mau liên lạc với bọn họ đi. Có bọn họ giúp, chúng ta có thể giết cho Hoa Thiên Thành không kịp trở tay!"


Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, nói: "Hay là không nên làm phiền bọn họ. Tay làm hàm nhai." (thật ra là tỷ không biết cách liên lạc chớ giề ^^)
Đông Nam Tây Bắc ngưng nghẹn không nói gì. Hiện tại là thời điểm tay làm hàm nhai sao? Đối mặt với kẻ địch hẳn là phải đoàn kết nhất trí!


Sở Trường Ca cười tủm tỉm nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, nói: "Phu nhân, có phải nàng không biết nên liên lạc với bọn họ thế nào hay không?"


"Ặc. Đúng." Mộ Dung Vân Thư xấu hổ cười cười, nói: "Bình thường bọn họ luôn luôn ở chung quanh thϊế͙p͙, khi cần bọn họ chỉ kêu một tiếng là được. Phương thức thϊế͙p͙ liên lạc với bọn họ chính là kêu một tiếng. Nhưng hiện tại, cho dù thϊế͙p͙ gọi một trăm tiếng, bọn họ cũng không nghe được."


Sở Trường Ca bất đắc dĩ cười nói, "Vậy thật sự là không còn cách nào. Tuy rằng ta và bọn họ có ám hiệu, nhưng hiện tại, cho dù bọn họ thấy ám hiệu cũng sẽ không xuất hiện."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Thϊế͙p͙ vẫn nghĩ bọn chàng dựa vào tâm linh cảm ứng mà liên lạc."
"..."


Bên trên chính là tiếng lòng của những người nghe hiểu được Tiếng Trung Nguyên.


Dùng cơm chiều xong. Mộ Dung Vân Thư liền ngủ. Trời vừa tối, Sở Trường Ca cùng thiếu niên thủ lĩnh liền chờ xuất phát. Sở Trường Ca nói: "Đại Đông, đại Nam, các ngươi ở lại bảo hộ phu nhân. Tiểu Tây, tiểu Bắc, các ngươi ở rừng cây nhỏ cách sông đào bảo vệ thành tiếp ứng chúng ta."


Lý Thiếu Khanh xen mồm nói: "Ta thì sao?"
Sở Trường Ca liếc hắn một cái, nói: "Ngươi giống Vân Thư, ngủ."
Lý Thiếu Khanh: "..."


Sở Trường Ca cùng thiếu niên thủ lĩnh và hai người Tây Bắc xuất phát không bao lâu liền đến sông đào bảo vệ thành. Sở Trường Ca nói nhỏ: "Tiểu Tây, tiểu Bắc, hai người các ngươi ở lại chỗ này. Nếu ta gặp phiền toái, sẽ phát tín hiệu báo cho các ngươi. Sau khi thu được tín hiệu lập tức trở về tìm phu nhân, nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ, tùy tiện vào thành."


"Dạ." Hai người Tây Bắc nhận lệnh.
Sở Trường Ca nói với thiếu niên thủ lĩnh: "Chuẩn bị xong chưa?"
Thiếu niên thủ lĩnh gật đầu, "Chuẩn bị xong rồi."


Ngẩng đầu nhìn cửa thành cao cao liếc mắt một cái, Sở Trường Ca nắm sau cổ áo thiếu niên thủ lĩnh, lấy tư thế nắm gà chết kéo hắn đi, đạp lên ánh trăng mà đi.


Hai người Tây Bắc liếc nhau, đối xử thật tốt. Nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ giáo chủ sẽ một cước đá bọn họ qua thành, sau đó lại bay lên chụp được.


Sở Trường Ca kéo thiếu niên thủ lĩnh, không chút cố sức bay lên đầu tường, khi rơi xuống đất làm hai gã binh lính giật mình, hắn lập tức vung hai tay đánh hai gã binh lính ngất xỉu, thấp giọng nói: "Lập tức đến cấm cung."


"Được. Xuống dưới thành đi chậm về một con đường màu xám xanh bên trái." Thiếu niên thủ lĩnh nói.


Sở Trường Ca lại nắm hắn nhanh nhẹn xuống lầu, trước mắt có chín con đường. Chính giữa là một con đường rộng thênh thang, tám con đường khác chia đều sang hai bên trái phải kéo dài về phía trước. Sở Trường Ca nói: "Trời rất tối, ta không nhìn rõ màu sắc của con đường. Ngươi nói là con đường thứ mấy bên trái."


Thiếu niên thủ lĩnh nghĩ nghĩ, nói: "Đường thứ ba."