Đến gần khách viện của Phi Dương sơn trang, lần đầu tiên kể từ lúc chào đời đến nay, Bắc hộ pháp cảm thấy luyện nội công là một chuyện vô cùng thất đức. Nếu hắn không có nội công cao như vậy, sẽ không có thính giác nhạy bén, nếu không có thính giác nhạy bén, hắn sẽ không nghe thấy ở bên trong.... cao triều thay nhau nổi lên.....
Bắc hộ pháp chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên một cỗ nhiệt, vội vàng xoay người, ở trong lòng mặc niệm, Nam mô a di đà phật, Nam mô a di đà phật.....
“Tiểu Bắc, lẩm bẩm cái gì đấy?”
“A?!” Bác hộ pháp bị âm thanh đột nhiên xuất hiện doạ, sợ đến mức nhảy dựng lên, thấy rõ người mới tới, hét lớn: “Phu nhân! Ngài sao lại tới đây?”
Lông mày Yêu Nguyệt tiên tử nhíu lại thành một đường thẳng: “Ngươi có thể đến, sao ta lại không thể đến?”
“Cũng không phải là không thể tới....” Bắc hộ pháp vừa đi vừa sâu kín nói: “Ta đi trước...”
Yêu Nguyệt tiên tử vội vàng nắm lấy y phục của hắn từ phía sau, nói: “Ngươi đừng đi vội!”
“Đau… đau….” Bắc hộ pháp đau đến nhe răng trợn mắt, quay lại khiếu nại: “Phu nhân, ngài kéo y phục thì kéo y phục, không cần cấu thịt ta! Cấu thì cũng thôi đi, không cần phải vặn nha!”
“À! A! Ngại quá! Nắm sai rồi”. Yêu Nguyệt tiên tử vội vàng buông tay ra, thầm nói: “Ta đang nghĩ sao quần áo ngươi dày như vậy, thì ra là da nha!”.
“...........” Bà ta sao không dứt khoát nói hắn da dày! Bắc hộ pháp tức giận, trợn mắt nhìn Yêu Nguyệt tiên tử ----- mắt liếc một cái, rầu rĩ nói: “Phu nhân mạnh mẽ giữ thuộc hạ lại, có gì phân phó?”
Yêu Nguyệt tiên tử cười nói: “Tiểu Bắc ơi Tiểu Bắc ơi, mạnh mẽ thì mạnh mẽ, ngươi cũng đừng thể hiện giọng điệu ta cường bạo (cưỡng bức) ngươi nha!"
“.........”
Phu nhân, dù sao người cũng là phụ nữ có tuổi, xin giữ chút rụt rè! Dĩ nhiên, lời này Bắc hộ pháp chỉ dám nói ở trong lòng. Nếu như nói ra khỏi miệng, không chừng phu nhân thực bắt hắn mà cường bạo........ Không đúng, với tính tình của phu nhân, nếu người ta nói bà không có chút rụt rè, hơn nữa đối phương lại có phong độ, dung mạo, dáng người dễ nhìn, có lẽ còn có thể lựa chọn các biện pháp cường bạo, nhưng nếu nói nàng già, vậy thì cho dù đối phương có là Phan An tái thế, thần tiên hạ phàm, kết quả cũng chỉ có một - trước hoạn sau giết! Cường bạo? Đó là ban ân rồi, dám nói nàng già sẽ không có cái phúc phận đó.
Vừa nghĩ tới một mình dây dưa với phu nhân còn khó hơn đối mặt với giáo chủ, Bắc hộ pháp liền giận dễ sợ. Đều là do ba tên vô tình vô nghĩa kia, hại hắn tứ cố vô thân!
Bắc hộ pháp trong lòng đang “thăm hỏi” tổ tông mười tám đời ba người Đông, Nam, Tây, chợt nghe Yêu Nguyệt tiên tử cười ha hả nói, “Bên trong náo nhiệt như vậy, không ở lại xem thật đáng tiếc”. Bộ mặt Bắc hộ pháp nhất thời đen lại, thầm nghĩ: Phu nhân, bên trong là con trai cùng con dâu ngài.... làm việc. Ngài làm ơn mang một chút dáng vẻ của bậc trưởng bối được không?
"Này, tiểu Bắc." Yêu Nguyệt tiên tử dùng chân đá đá chân Bắc hộ pháp, hưng phấn bừng bừng nói: "Ngươi nói, ở trong đó, là con trai ta đang trộm tình, hay là ta con dâu ta đang trộm hán tử (dụ dỗ nam nhân ^^)?"
“.......” Bắc hộ pháp cảm giác cơ mặt hắn bởi vì bi thương quá độ mà run rẩy.... Không, là mặt đen thành than rồi. Hắn muốn làm ra biểu tình gì, trong lòng chỉ có một ý tưởng ----- giáo chủ, người mau tới đem mẫu thân về giam lại đi, thần kinh ngài ấy đã thác loạn rồi.
Yêu Nguyệt tiên tử giống như sợ Bắc hộ pháp nhận kích thích chưa đủ lớn, lại nói: “Thật hy vọng là Mộ Dung Vân Thư đang trộm hán tử....... Đi, chúng ta đi bắt kẻ thông ɖâʍ! Hừ hừ, chờ ta đem nàng bắt gian tại trận, thử xem sau này còn dám không tôn kính ta!”.
"...... Phu nhân, Mộ Dung Vân Thư là con dâu ngài”, Bắc hộ pháp hữu khí vô lực nhắc nhở.
“Ta biết rõ! Cho nên ta mới đi bắt kẻ thông ɖâʍ! Nếu nàng không phải là con dâu ra, ta đi làm gì!” Yêu Nguyệt tiên tử tức giận trợn mắt nhìn kẻ "chuyên nói lời vô nghĩa” - Bắc hộ pháp một cái, nói: "Đi, chúng ta cùng đi, ngươi phụ trách đạp cửa”.
"Không đi". Bắc hộ pháp đột nhiên nhảy ra phía sau ba thước, nói “Muốn đi ngài tự đi đi, ta không đi”.
“Không đi thì không đi, chạy xa thế làm gì?” Yêu Nguyệt tiên tử liếc hắn nói: “Nói ngươi mấy lần rồi? Không cần làm ra vẻ mặt ta cường bạo ngươi”.
Lần này mới là lần thứ hai...... Phi phi phi! Hắn sao lại cũng biến thành thần kinh thác loạn. Lần thứ mấy không phải trọng điểm, trọng điểm là..... Bà ta không thể so sánh cái khác sao?
Đang chìm trong im lặng, linh quang chợt loé lên, bộ mặt tê liệt gần như than rốt cuộc khôi phục tri giác, ánh mắt loé sáng, cười nói: “Ngài đi đi, ta ở chỗ này canh chừng. Chính là, việc xấu trong nhà không nên lan truyền. Bất kể là ai bên trong vụng trộm, bị người ngoài thấy được đều không tốt”.
Yêu Nguyệt tiên tử như chợt hiểu, gật gật đầu, đang muốn vào cửa, lông mày bỗng nhiên nhướn lên, quay đầu lại nói: “Ngươi chưa đi à?”.
"Sao?" Đi? Hắn còn đang muốn ở lại xem náo nhiệt đây......
“Việc xấu trong nhà không nên lan truyền ra ngoài”. Yêu Nguyệt tiên tử lạnh nhạt nói.
Bắc hộ pháp ngó trái ngó phải, "Nơi này không có người ngoài!"
"Ngươi không phải sao?"
"Ta?" Bắc hộ pháp chỉ mình, "Ta dĩ nhiên không...... Phải..... Phải..... Ta là người ngoài, ta là người ngoài" Hắn kiên quyết không thể thừa nhận mình là ‘người nhà’, nếu không, tương lai không chừng sẽ rước vào bao nhiêu phiền toái.
"Vậy thì đúng rồi." Yêu Nguyệt tiên tử đi tới cười híp mắt nói, "Đi, chúng ta đi uống xoàng mấy chén."
Uống xoàng mấy chén? Bắc hộ pháp ngây ngẩn cả người, hắn không nghe lầm chứ? Bà ta không phải muốn đi bắt kẻ thông ɖâʍ sao......
Trong lòng tuy có nghi ngờ, Bắc hộ pháp cũng không dám làm trái ý phu nhân, đi theo bà ta ra ngoài. Đi được mấy bước, lại nghe bà ta nói: "Dám ở góc tường phòng con trai ta nghe trộm, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nha."
Trong chớp mắt, Bắc hộ pháp không dễ dàng khôi phục được tri giác, gương mặt tuấn tú lại ngây ra. Phu nhân, không phải chính ngài hưng phấn sao? Hơn nữa, lại còn một lòng muốn đi tham gia náo nhiệt........
Đi được vài bước, âm thanh mĩ lệ rung động làm người ta rợn cả tóc gáy lại lần nữa vang lên, “Lại còn dám bảo ta đi phá hư con trai và con dâu ta sinh cháu, ngươi thật là ăn gan hùm mật gấu nha tiểu Bác! Trước kia nhìn thế nào cũng không ra, ngươi lại tiềm tàng có gan làm bậy. Giấu được thật là sâu!”
Lúc này mặt than hóa thành xương trắng. Giờ phút này, Bắc hộ pháp chỉ muốn biết, trên thế gian này, kiểu chết nào có thể diện nhất......
*
Cùng lúc đó, bên trong phòng, Sở Trường Ca “ăn uống” no đủ, nằm trên người Mộ Dung Vân Thư, thấp giọng nói: "Vân Thư, sinh cho ta một hài tử nhé".
Mộ Dung Vân Thư còn chưa từ đỉnh Vu Sơn mây mưa hồi phục lại tinh thần, thần trí có chút mơ màng hỏi: "Sinh con làm gì?"
Sinh con làm gì? Cái này khiến cho Sở Trường Ca nghẹn giọng.
Suy tư hồi lâu, Sở Trường Ca rốt cuộc nghĩ ra đáp án. "Chơi", hắn thản nhiên nói.
Mộ Dung Vân Thư nhắm hai mắt ‘ừ’ một tiếng, an tĩnh mấy giây, chợt mở mắt ra, lông mày khẽ nhăn lại, vẻ mặt cổ quái hỏi: "Sinh đứa bé để chơi?"
"Ặc......" Vốn là Sở Trường Ca không cảm thấy sinh đứa bé để chơi có vấn đề gì, nhưng bị nàng hỏi như vậy, chợt có chút lo lắng. Vì vậy, hắn quyết định kết thúc đề tài này. "Chờ hài nhi sinh ra, sẽ suy nghĩ thêm nên dùng nó làm gì?”
Mộ Dung Vân Thư còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được một cỗ nóng rực từ bờ môi truyền đến, dẫn nàng vào thế giới khác.
Sẽ dùng để chơi ư...... ý tưởng cuối cùng của Mộ Dung Vân Thư trước khi rơi vào mây mù.
*
Hôm sau, tỉnh dậy không thấy Sở Trường Ca, tâm Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, theo bản năng vươn tay sang bên cạnh, thấy trống rỗng.
Cảm giác mất mát chưa từng thấy ập vào lòng. Thì ra, nàng đã sớm có thói quen mở mắt ra là bắt gặp đôi mắt đen trong suốt của hắn.
Chậm rãi ngồi dậy, thắt lưng đau nhức, xương cốt cả người tựa như rã rời cả ra.
Nhớ lại tối qua triền miên, Mộ Dung Vân Thư không khỏi đỏ bừng cả mặt. Tối hôm qua, Sở Trường Ca dường như không biết mệt mỏi, một lần lại một lần đem nàng thiêu đốt....
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một âm thanh rụt rè: “Mộ Dung tiểu thư, người đã tỉnh rồi sao? Nô tỳ được Sở công tử phân phó giúp người chuẩn bị nước tắm rửa, thay y phục”.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư hận không tìm được một cái động mà chui xuống. Sở Trường Ca, người này thật là........ săn sóc làm người ta giận sôi!
Gian khách viện này chia thành hai phòng, lúc nha hoàn dẫn bọn họ tới, cố ý nói bên này là phòng của nàng, bên kia là của Sở Trường Ca. Hiển nhiên người của Phi Dương Sơn Trang còn không biết nàng cùng Sở Trường Ca đã thật sự là phu thê, nhưng bây giờ...
Mộ Dung Vân Thư vô lực khẽ xoa mi tâm, thầm nghĩ: Thôi thôi, “thành tích” vinh quang của nàng đã nhiều không đếm xuể, thêm một việc nữa cũng chẳng sao, coi như tích đức cho đời đi. Lâu lâu, mọi người cần chút chuyện bát quái khuấy động cuộc sống vốn tĩnh lặng.
"Mộ Dung tiểu thư?" Nha hoàn ở ngoài bình phong thấp giọng kêu lên.
"Ngươi đi ra ngoài đi. Ta tự mình làm là được ". Thân là hòn ngọc quý trên tay Mộ Dung phủ, Mộ Dung Vân Thư sớm thành thói quen cuộc sống có người phục vụ, nhưng nàng chỉ quen được Lục Nhi hầu hạ, mặc dù mơ hồ, chung quy lại có thể để cho nàng cảm thấy uất ức.
Nhớ tới người chị em Lục Nhi, Mộ Dung Vân Thư không khỏi cảm thấy có chút đau lòng. Ban đầu, chỉ một lòng nghĩ cùng Sở Trường Ca hưởng thụ cùng một chỗ, hoàn toàn bỏ quên cảm thụ của Lục Nhi. Nha đầu kia, biết được nàng “không từ mà biệt”, chỉ sợ sẽ bị uất ức mà thôi.
Lý trí như nàng, cuối cùng cũng chạy không thoát bốn chữ ‘trọng sắc khinh bạn’.
Mộ Dung Vân Thư khe khẽ thở dài một hơi, nghe được tiếng chân nha hoàn rời đi, liền đứng dậy tắm rửa.
Nhắm mắt lại, hương hoa hồng thơm ngát, cảm nhận được luồng khí ấm thấm vào tận trong da thịt.
Chợt, một đôi tay đặt lên, che mắt Mộ Dung Vân Thư.
"Đoán xem ta là ai?" Người ở sau lưng dí dỏm hỏi.
"Tiểu Hồng?" Mộ Dung Vân Thư thăm dò.
"Tiểu Hồng là ai?"
"Không phải Tiểu Hồng? Là Tiểu Tử?"
"Tiểu Tử là ai?"
"Đều không phải à? Chẳng lẽ là Tiểu Hoàng?"
"A! Tiểu thư, người không có lương tâm! Mới có mấy ngày, người liền vừa Tiểu Hồng vừa Tiểu Tử, còn có cái gì Tiểu Hoàng!" Lục Nhi buông tay ra, lớn tiếng chỉ trích.
Mộ Dung Vân Thư buồn cười, nói: "Sao em lại tới đây?"
"Hừ!" Lục Nhi mất hứng hừ một tiếng.
"Em mà “hừ” nữa liền trừ tiền tiêu vặt hàng tháng".
"Tiểu thư!" Lục Nhi bất mãn dậm chân, "Người không thể dùng chuyện này uy hϊế͙p͙ em!"
"Vậy ta đổi lại cách nói" Mộ Dung Vân Thư vô cùng thấu tình đạt lý, đổi lại lời nói, "Còn “hừ” nữa liền đem em đi bán."
"...... Vậy vẫn là khấu trừ tiền tháng thôi" Lục Nhi vô lực lầm bầm một câu, sau đó nói với Mộ Dung Vân Thư: "Tiểu thư, lòng dạ người thật độc ác, người bỏ em lại, cùng cô gia bỏ trốn."
Bỏ trốn? Mộ Dung Vân Thư nhướng mày một chút, sửa chữa: "Là du ngoạn"
"Là chạy nạn!" Lục Nhi rất không khách sáo vạch trần chân tướng.
Mộ Dung Vân Thư giật giật khóe môi, từ chối cho ý kiến.
"Tiểu thư, người có biết không, trên đường theo tới, em đã trải qua bao nhiêu là khổ cực......"
"Ừ, trở về bảo Tiền tổng quản phát cho em mười lượng phí vất vả."
Lục Nhi kêu to, "Mười lượng phí vất vả?!"
"Hai mươi lượng."
"Hai mươi lượng?!"
Mộ Dung Vân Thư cau mày, "Chẳng lẽ em muốn ba mươi lượng?"
"......" Lục Nhi ngắm nóc phòng, "Tiểu thư, sao người mở miệng chỉ là bạc, cẩn thận cô gia chê người toàn mùi tiền."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta còn không ngại trên người chàng mang nặng mùi vị nam nhân nha."
"......" Mùi tiền cùng mùi nam nhân......... đây có thể là cùng một chuyện sao? Lục Nhi thật sự cảm thấy rõ ràng, giữa nàng cùng tiểu thư không có cách nào vượt qua ranh giới nhỏ như sợi chỉ, càng ngày càng không có cách nào vượt qua.