Mấy ngày nay, Mộ Dung Vân Thư phát hiện bên trong phủ càng ngày càng náo loạn hơn, đi đến chỗ nào cũng có thể bắt gặp người xa lạ.
Này xem nhé, vừa nhấc mắt lại bắt gặp một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Vừa chạm mặt, Mộ Dung Vân Thư còn chưa kịp mở miệng, Quý công tử trẻ tuổi đã bước đến thân thiện cười cười, nói: “Xin hỏi, chánh thất* của Mộ Dung phủ ở nơi nào?”
Mộ Dung Vân Thư run rẩy đôi mi thất dài, nói: “Ngươi hỏi là nghĩa địa và bài vị?”
(*)Chánh thất chỉ vợ cả, ý người kia hỏi chị nhưng hỏi nhầm, chị cố tình chơi chữ với anh ta.
Quý công tử trẻ tuổi ngẩn người một chút, tiếp đó ôm bụng cười lăn lộn, một mặt cười, một mặt ngọng nghịu giải thích: “Ý ta là …… đương gia Đại tiểu thư của Mộ Dung phủ ……phòng ở, ở nơi nào ……”
“À”. Mộ Dung Vân Thư nhướng mày.
“Ngươi biết ở đâu không?” Quý công tử trẻ tuổi ngưng cười hỏi.
“Đi thẳng về phía trước là đến.” Mộ Dung Vân Thư nói.
“Đa tạ.” Quý công tử trẻ tuổi mỉm cười nhìn nàng rồi vô cùng ưu nhã đi về phía trước.
Nhìn theo người đi xa, Lục Nhi không hiểu hỏi: “Tiểu thư, người không phải là sợ nhất có người làm phiền người hay sao? Sao lại còn chỉ đường cho hắn ……”
“Ta không có ở đây, hắn làm sao phiền ta?”
“……” Lục Nhi bộ mặt hắc tuyến, “Cũng phải đi về mà.”
“Ai nói nhất định phải trở về?”
“Ặc ……” Buổi tối không trở về nơi đó ngủ?
Mộ Dung Vân Thư vừa đi vừa nói: “Gần đây trong phủ có rất nhiều người tới.”
“Dạ.” Lục Nhi gật đầu nói: “Nghe nói đều là bằng hữu của Sở phu nhân.” Cuối cùng, Lục Nhi lại bổ sung thêm một câu, “Cũng đã đưa tiền phòng rồi, một ngàn lượng một đêm.”
Yêu Nguyệt tiên tử này ……
Thôi, dù gì, cũng là chính nàng gợi ý.
Mộ Dung Vân Thư buồn cười thở dài, nói: “Ta xong rồi, lập tức đổi nghề đi mở khách điếm thì tốt hơn.”
Lục Nhi nói: “Vậy còn phải giúp Sở lão phu nhân một tay để kiếm khách mới được.”
Kiếm khách …… Nàng mở cũng không phải kỹ viện. Mộ Dung Vân Thư nhìn Lục Nhi một cái, nói: “Em trở về Thanh Phong Các trước, một mình ta đi chung quanh một chút.”
“Dạ.” Lục Nhi thuận theo rời đi.
Lục Nhi mới vừa đi tới bên ngoài Thanh Phong Các, còn chưa bước vào cửa viện liền bị tầng tầng lớp lớp sóng người dọa sợ.
Đây là tình huống gì?
Lục Nhi nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, nghĩ ngợi xem là nên lập tức đi về phía tiểu thư báo cáo tình huống, hay là trước nên lên tiếng hỏi nguyên do mọi chuyện rồi sau hãy đi.
Lúc này, một bóng dáng đỏ rực hướng nàng ‘bay tới’.
Thấy rõ diện mạo người trước mặt, Lục Nhi mừng rỡ nói: “Sở phu nhân, bọn họ là ai vậy? Sao toàn bộ lại ngăn không cho tiểu thư ngủ trong viện?”
Yêu Nguyệt tiên tử ha ha cười mà nói: “Chẳng phải người tới là khách sao, bọn họ đương nhiên là khách.” Nói xong, rướn cổ, nhón chân lên, trợn to mắt hướng sau lưng Lục Nhi mà nhìn.
“Người đang nhìn gì vậy?” Lục Nhi không hiểu, hỏi, cũng quay đầu nhìn trở về phía sau lưng.
“Tiểu thư nhà ngươi đâu?” Yêu Nguyệt tiên tử hỏi.
Lục Nhi nói: “Vẫn còn đang tản bộ. Người tìm nàng?”
“Không phải là ta tìm, là bọn họ tìm nàng.” Yêu Nguyệt tiên tử chỉ vào một đám hoa y nam tử* cao thấp, mập ốm không đồng nhất, nói.
*hoa y nam tử: nam nhân ăn mặc sang trọng
Lục Nhi sâu kín nhìn bên trong một cái, run cầm cập, nàng đột nhiên cảm giác được, Yêu Nguyệt tiên tử trước mắt, rất có tiềm chất của tú bà ……
Yêu Nguyệt tiên tử thúc giục: “Nhanh đi gọi tiểu thư nhà ngươi tới gặp khách.”
Những lời này thật sự là rất có phong phạm tú bà nha! Lục nhi ở trong lòng thở dài nói.
Chợt, Lục Nhi cảm thấy sống lưng không hiểu sao lạnh một trận, lập tức ở trong lòng kêu to: phi phi phi, đoán mò cái gì! Sở phu nhân là tú bà, vậy tiểu thư chẳng phải thành đầu bài(*) rồi hả?
(*)đầu bài: giống như hoa khôi của thanh lâu đó ;>
May mà tiểu thư không có ở đây. Lục Nhi thở phào một cái, một hồi lâu sau lại chợt bất an. Nàng vẫn cảm thấy, tiểu thư thật ra là biết Đọc Tâm Thuật, nếu không vì sao lại có thể nhìn thấu ý nghĩ của người khác?
Không, nói chính xác, tiểu thư lúc này chính là đang nhìn thấu trong lòng của nàng ……
Bỗng dưng, Lục Nhi rùng mình một cái, cái gì cũng không dám nghĩ nữa.
“Kêu ngươi đi gọi Vân Thư, ngươi ngây ngốc làm gì?” Yêu Nguyệt tiên tử kỳ quái nhìn chằm chằm Lục Nhi.
“Dạ.” Lục Nhi lúng ta lúng túng đáp một tiếng, bước nhanh trở về đường cũ. Chỉ mong tiểu thư còn chưa đi xa.
Sau khi Lục Nhi rời đi, trong đám người đi ra một hoa y Quý công tử, dáng dấp mi thanh mục tú, nhất biểu nhân tài, chính là nam tử trước đây ở trên đường cùng Mộ Dung Vân Thư đã gặp qua, người con nhỏ nhất của Sở Vương, Hoa Tử Thanh.
“Nguyệt tiền bối, tiểu nha hoàn mới vừa rồi là ai?” Hoa Tử Thanh hỏi.
“Một tiểu nha hoàn.”
“Ý của ta là, nàng là nha hoàn của người nào?”
Yêu Nguyệt tiên tử cười nói: “Có thể nói với ta những lời đó, trừ nha hoàn bên cạnh Mộ Dung Vân Thư ra còn có thể là ai?”
Quả nhiên là nàng! Từ lúc nha hoàn kia xuất hiện, Hoa Tử Thanh liền đoán được nữ nhân đụng phải lúc trước rất có thể là Mộ Dung Vân Thư, nhưng mà, lời nói của Yêu Nguyệt tiên tử đã để cho hắn chịu nhiều đả kích. Hắn ngàn dặm xa xôi đi tới Kim Lăng, không tiếc tất cả vào ở Mộ Dung phủ, chính là vì muốn gặp được người giống như thần trong truyền thuyết – Mộ Dung Vân Thư, một lần, kết quả lại chỉ cùng nàng gặp thoáng qua!
Nhớ tới mới vừa rồi vô tình gặp gỡ, Hoa Tử Thanh không khỏi đen mặt, nữ nhân kia biết rõ hắn là đang tìm nàng, lại còn bình tĩnh chỉ đường cho hắn như vậy ……
Thật là một quái thai.
Hoa Tử Thanh ý định vừa lưu chuyển, Lục Nhi vừa đi đã quay lại, cảnh tượng vội vã, thần sắc nóng nảy.
Tâm Hoa Tử Thanh trầm xuống, chẳng lẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn?
Dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh. Không đợi Lục Nhi đến gần, Hoa Tử Thanh liền vội vã hỏi: “Sao Mộ Dung Vân Thư không tới?”
Lục Nhi tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: “Còn không phải đều tại ngài sao!”
“Oán trách ta cái gì?” Hoa Tử Thanh mang vẻ mặt không giải thích được.
Lục Nhi nói: “Tiểu thư thấy phiền toái tìm tới cửa, liền rời nhà đi ra ngoài.”
Lông mày Hoa Tử Thanh nhướng thành một đường, “Ngươi mới là phiền toái!”
“……” Yêu Nguyệt tiên tử im lặng đẩy Hoa Tử Thanh ra, hỏi Lục Nhi: “Đi đâu?”
Lục Nhi: “Không biết.”
Lông mày Yêu Nguyệt tiên tử nhíu lại, không biết tung tích thì phiền toái rồi. Nàng nhận ‘hối lộ’ nhiều như vậy, những người này nếu không nhìn thấy Vân Thư chẳng phải sẽ đem nàng ăn tươi nuốt sống ……
Lục Nhi cũng mặt ủ mày ê, tiểu thư trước kia đi đến chỗ nào cũng sẽ mang theo nàng, lần này lại bỏ nàng lại.
Hoa Tử Thanh suy nghĩ một chút, chợt vui vẻ nói: “Nàng chưa trở về thu thập hành trang, trên người không có tiền, khẳng định đi không xa.”
“……”
“……”
Tiền trang của Mộ Dung phủ trải rộng cả nước là không có tác dụng sao?
“Tiểu tử, loại thông minh như ngươi mà cũng được đầu thai thành Long tử Long tôn (con vua cháu chúa). Thành thật mà nói, ngươi có phải đã hối lộ Diêm Vương gia hay không?” Yêu Nguyệt tiên tử bộ dáng như ông cụ non vỗ vai Hoa Tử Thanh nói.
Khóe miệng Hoa Tử Thanh khẽ run, không lên tiếng.
Lục Nhi kỳ quái dò xét hắn một cái, “Ngài mới vừa rồi không phải rất biết lý luận sao? Sao lần này lại trầm mặc?”
Hoa Tử Thanh nghe vậy lạnh lùng mà nghiêng đầu về, nói: “Ngươi có hiểu được kính già yêu trẻ không.”
Lục Nhi sửng sốt, tiếp đó cười muốn gãy lưng. Đám người ‘phiền toái’ còn lại cũng đều cười lên ha hả.
Chỉ có Yêu Nguyệt tiên tử, mặt xanh biếc tức giận, “Ngươi nói ai già?”
“Ặc……” Hoa Tử Thành rất muốn nói, tuổi của người cùng mẹ ta không chênh lệch lắm nhưng cảm nhận được loại ánh mắt giết người của Yêu Nguyệt tiên tử, lập tức rất không khí phách đổi lời nói, “Là yêu trẻ ……”
Phút chốc, tiếng cười tạm ngưng, ngay sau đó là rung trời cười thật to.
Yêu Nguyệt tiên tử dở khóc dở cười, tiểu tử này …… Tiểu tử này quả thật hâm mộ nha đầu Vân Thư kia mà học thói nói chuyện nghẹn chết người!
“A Trường đâu?” Yêu Nguyệt tiên tử chợt nhớ tới con trai của mình. Có hắn ở đây, nha đầu kia sẽ không đi xa.
“Cũng đi rồi.” Lục Nhi nói.
Yêu Nguyệt tiên tử rất bị đả kích, tức giận nói: “Đi một mình là bỏ nhà rời đi, hai người đi liền kêu là bỏ trốn. Lần sau nói rõ một chút.” Hại nàng hi vọng rồi lại thất vọng.
Lục Nhi mặt vô tội, là người không có hỏi chứ sao ……
Cùng lúc đó, bên ngoài thành Kim Lăng, hai người một con ngựa, khoái ý giang hồ.
Con đường này, cùng với lúc họ đi qua lần đầu tiên, cảnh tượng giống nhau nhưng tâm tình lại bất đồng.
Lần trước cùng cưỡi ngựa, Mộ Dung Vân Thư ngồi ở sau lưng Sở Trường Ca, ôm hắn. Còn lần này, đổi thành Sở Trường Ca ngồi ở sau lưng Mộ Dung Vân Thư, ôm nàng.
Mộ Dung Vân Thư dựa vào lồng ngực kiên cố của Sở Trường Ca, ngước mắt nhìn ra xa nghìn vạn dặm trời xanh mây trắng, bên tai nghe từng đợt gió mát thổi qua, khoái trá cực kỳ.
Hạnh phúc, chính là ném xuống tất cả phiền toái, nằm ở trong ngực người yêu, nhìn gió cuốn mây tan.
“Bỏ đi như vậy, không lo lắng trong phủ gặp chuyện không may sao?” Sở Trường Ca cười hỏi.
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày liễu lên, nói: “Ta và chàng đều không ở đó, có thể xảy ra chuyện gì?”
“……” Đây cũng là lời nói thật. Cho dù có chuyện gì, tất cả đều là hướng về phía bọn họ mà tới. “Muốn đi nơi nào?” Sở Trường Ca buông dây cương, khiến con ngựa tùy ý đi lại.
“Muốn đi đâu cũng đều được sao?”
“Dĩ nhiên.” Giọng của Sở Trường Ca như chém đinh chặt sắt, thật giống như cho dù nàng muốn bay lên bầu trời, hắn cũng sẽ làm được.
Mộ Dung Vân Thư trầm ngâm một lát, nói: “Giang hồ.”
Sở Trường Ca nghe vậy sửng người, tiếp theo sảng khoái nói một tiếng ‘được’, sau đó níu lại dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, hô nhỏ một riếng, “Giá……”
Tuấn mã đi mất.
Thật ra thì Mộ Dung Vân Thư cũng không biết giang hồ ở nơi nào, nàng chỉ muốn đi đến thế gian của hắn xem một chút, mặt dù biết rõ tất nhiên là ‘đao quang kiếm ảnh’, ‘tinh phong huyết vũ’(cảnh chém giết, gió tanh mưa máu).
Lại nói, thế gian của nàng, tuy không phải là không gió tanh mưa máu, nhưng cũng có khói bụi tràn ngập sao?
Chỉ là, một bên có chảy máu, một bên không chảy máu thôi.
Lúc này, trong thành Kim Lăng, trừ binh hoang mã loạn ở Mộ Dung phủ, bên ngoài còn có một đám người khác cũng rối loạn trận tuyến.
“Có phải ngươi bị nàng phát hiện hay không?!” Phương Hồng Phi cực kỳ tức giận hỏi.
Người đứng ở trước hắn, nghiễm nhiên chính là người Mộ Dung Vân Thư từng đụng phải trong phủ, đại thẩm quét sân. “Cho dù thân phận bị phát hiện, cũng chỉ oán những người khác học nghệ không tinh.” Nói đến ‘những người khác’ thì nàng nhìn tên còn lại ở trong phòng một cái.
Người này, chính là thuộc hạ thân tính của tiểu Lương vương, Vương Triều.
Vương Triều vừa nghe có người dùng ‘học nghệ không tinh’ tới công kích Dịch Dung Thuật mà hắn vẫn kiêu ngạo, lập tức hét lớn: “Ngươi mới học nghệ tinh, ngươi thử dịch dung đi cho ta nhìn thử xem! Yến Tử chết tiệt!”
Đại thẩm quét sân, cũng chính là Ngân Yến Tử, lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Nếu ngươi không chột dạ, cần gì phải phản ứng mãnh liệt thế.”
“Ngươi……” Vương Triều nổi đóa.
“Được rồi, đừng cãi cọ nữa!” Phương Hồng Phi mặt trầm xuống, nói: “Các người đều là trợ thủ đắc lực của Vương gia, đừng động một chút lại gây sự đánh nhau.”
Ngân Yến Tử hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thấy thế, lỗ mũi Vương Triều cũng hướng lên trời, hừ lớn một tiếng.
Phương Hồng Phi nhìn hai người một cái, nói với Ngân Yến Tử: “Vốn dĩ muốn ngươi trà trộn vào bên trong Mộ Dung phủ, tùy thời có thể thu thập chứng cứ cấu kết của Mộ Dung Vân Thư với các Vương gia, đem đến trước mặt Hoàng thượng làm chứng cứ. Hôm nay kế hoạch mới bắt đầu, đã không bệnh mà mất. Xem ra, chúng ta phải ‘tự mình giải quyết’ rồi.”
Mặt Ngân Yến Tử không chút thay đổi, nàng chỉ muốn biết, bước kế tiếp phải làm sao.
Vương Triều thì âm thầm cười lạnh, lấy chứng cứ? Ở trước mặt người mình còn nói đường hoàng như thế, thật khiến người bội phục. Nói thật, nếu không phải là trên mình có mệnh lệnh của Vương gia, hắn tình nguyện cùng cái loại quái nhân Mộ Dung Vân Thư đó đối địch, cũng không tình nguyện cùng cái loại tiểu nhân hèn hạ Phương Hồng Phi này hợp tác.
Trương Dụ mặt cũng lạnh lùng. Vương gia là quân, có thể tiếp nhận các loại người, chỉ cần đối phương có giá trị. Nhưng hắn là thần, tức là đều cùng một chủ, cũng không cần tới làm bạn.