Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 71: Biết ngươi thống khổ, ta cũng không còn đau khổ nữa

Mộ Dung Vân Thư mới vừa đến Lương vương phủ, Hoa Dạ Ly y như nàng đoán, đơn độc tới chơi.
Đối mặt với Hoa Dạ Ly, Mộ Dung Vân Thư cũng không cần hư tình giả ý làm gì, gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Vương gia biết tại sao ta tới đây chứ?"
Hoa Dạ Ly nói: "Biết."


Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Không tìm được hắn, ta nhất định sẽ không đi. Chuyện này Vương gia biết không?"
"Biết." Đây chính là kết quả hắn muốn.


"Nếu Vương gia cũng biết, như vậy chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian lẫn nhau nữa. Nói điều kiện thôi." Khi Mộ Dung Vân Thư nói câu này thì không hề nhìn mặt Hoa Dạ Ly, mà là tựa đầu nghiêng sang một bên. Bởi vì nàng thật sự không muốn nhìn thẳng vào mắt của người hèn hạ như vậy.


Hoa Dạ Ly cho rằng Mộ Dung Vân Thư quay đầu đi, là vì bị vết sẹo trên mặt hắn hù sợ, sắc mặt lập tức ảm đạm không ít, lạnh lùng nói: "Nàng cho rằng ta dẫn dụ nàng tới, là vì muốn cùng nàng nói điều kiện?" Giọng nói có chút cực kỳ tức giận.


Mộ Dung Vân Thư nhíu nhíu mày, hỏi: "Tiểu Vương Gia năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hoa Dạ Ly không hiểu vì sao nàng hỏi như vậy, ngẩn người một chút mới nói: "25."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Người có tính khí lớn như vậy, có thể sống đến 25 tuổi, thật cũng không dễ dàng."


Màu sắc trên mặt Hoa Dạ Ly lại thay đổi mấy phần, lại tức giận không nói được một lời.


Mộ Dung Vân Thư không ngờ tiểu Lương vương sẽ bị một câu nói của nàng làm tức giận đến như vậy, thật sự rất kinh ngạc. Một người muốn làm hoàng đế, nên có lòng dạ thâm sâu, không dễ dàng đem tình cảm hỉ nộ biểu lộ ra bên ngoài mới đúng, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
*


Mộ Dung Vân Thư trăm mối vẫn không có cách giải, cuối cùng nhướng mày, một mặt nhấc bình châm trà, một mặt nói: "Bốn vị đi thăm dò như thế nào rồi?"
Lục Nhi mặt kỳ quái, mọi nơi rõ ràng không có người nào, tiểu thư đang cùng ai nói chuyện vậy?


Trong lúc Lục Nhi vô cùng ngạc nhiên, chỉ nghe bên tai xẹt qua một tiếng gió, bốn bóng dáng đột nhiên xuất hiện, xếp thành một hàng, đứng sững ở trước mắt.
Lục Nhi xoa xoa mắt, xoa xoa mắt lần nữa, nói: "Thân thủ của mọi người như thế này, ra giang hồ làm xiếc, nhất định có thể kiếm nhiều tiền!"


Khóe miệng của bốn người Đông Nam Tây Bắc vô cùng nhất trí hung hăng run lên mấy cái, đi giang hồ làm xiếc...... Đây coi là ca ngợi sao?
Mộ Dung Vân Thư hơi cong môi một cái, nhàn nhã chuyển động chân, nói: "Có phát hiện chỗ cổ quái gì hay không?"


"Có thể nói có, cũng có thể nói không có." Đông hộ pháp đáp.
"Chỉ giáo cho?"
Đông hộ pháp giải thích: "Không có là bởi vì Lương vương phủ trừ tương đối sang trọng quý giá ra, không khác gì những trạch viện bình thường."
Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu, lẳng lặng nghe hắn nói tiếp.


"Có là bởi vì gia nhân trong vương phủ này, lại không hề nghe nói qua chuyện giáo chủ bị bắt, thậm chí cũng không biết giáo chủ đã tới vương phủ."
Mộ Dung Vân Thư cau mày nói, "Chuyện lớn như vậy, cho dù không thấy tận mắt, cũng nhất định nghe nói qua."


"Đúng vậy. Cho nên thuộc hạ mới cảm thấy rất kỳ lạ." Đông hộ pháp lại nói: "Vô luận chúng thuộc hạ uy hϊế͙p͙ dụ lợi thế nào, đáp án lấy được đều chỉ có một —— Không biết."
Lục Nhi nói: "Có phải là tiểu Lương vương kia không cho phép bọn họ tiết lộ hay không?"


"Không biết." Mộ Dung Vân chậm rãi lắc đầu, nói: "Tiểu Lương vương nếu muốn giấu giếm, chuyện này cũng sẽ không truyền bá rộng rãi trên giang hồ như thế này."
"Nhưng hắn không sợ ma giáo tìm hắn báo thù sao?" Lục Nhi không hiểu.


"Giáo chủ cũng đã ở trên tay người khác, giáo đồ ma giáo sao lại dám hành động thiếu suy nghĩ?" Nói câu nói này thì Mộ Dung Vân Thư nhìn Đông hộ pháp một cái.


Đông hộ pháp vô cùng nặng nề gật đầu, "Phu nhân nói không sai, giáo chủ vẫn còn ở trong tay tiểu Lương vương, chúng thuộc hạ không dám động đến hắn, cho nên mới tụ tập tại Bát Quái lâu, chờ hiệu lệnh của phu nhân."


Mộ Dung Vân Thư cười khổ, "Các ngươi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ta lại càng không dám."
Đông hộ pháp yên lặng cúi đầu, sao hắn lại quên, phu nhân so với bọn hắn còn lo lắng an nguy của giáo chủ hơn ai hết......


Nam hộ pháp nói: "Nếu phu nhân không nắm chắc, vì sao lại phải quang minh chánh đại vào ở vương phủ?"


Mộ Dung Vân Thư thở dài nói: "Ta vốn tưởng rằng tiểu Lương Vương sẽ cùng ta nói điều kiện." Cũng đã từng nghĩ rằng bất cứ điều kiện gì cũng chuẩn bị đáp ứng, nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, tiểu Lương vương bắt Sở Trường Ca, thế nhưng không phải vì ép nàng đi vào khuôn khổ.


Bốn người cũng thở dài một hơi, giáo chủ thần thông quảng đại, làm sao lại bị tiểu Lương vương bắt chứ? Thật kỳ hoặc.
*


Sở Trường Ca bị nhốt trong sơn động, mỗi ngày trừ một gia nhân câm đúng hạn tới đưa cơm ra, hắn chưa từng gặp qua những người khác. Cuộc sống không thấy mặt trời mặc dù đè nén, nhưng Sở Trường Ca đã từ giận dữ thuở ban đầu tìm lý trí về, tỉnh táo lại, hơn nữa tâm tình cũng không tệ lắm. Bởi vì hắn hiểu biết rõ, có người mặc dù thấy được mặt trời, cũng không bằng chết thống khoái. Nghĩ đến kiệt tác của mình, khóe miệng Sở Trường Ca không khỏi hiện lên một nụ cười.


Biết Hoa Dạ Ly so với mình thống khổ hơn, nên hắn cũng không thống khổ nữa.
......
......


Hôm đó Sở Trường Ca đi tới Lương vương phủ, vốn muốn cho tiểu Lương Vương Hoa Dạ Ly một thống khoái, không ngờ Hoa Dạ Ly lại đang ở thư phòng tự uống một mình, thấy hắn xuất hiện, trên mặt hiện lên một tia tuyệt vọng, nói: "Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ đến."


"Biết rõ ta muốn tới giết ngươi, vì sao ngươi không trốn?" Sở Trường Ca đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nói. Hắn là tới giết người, cũng không cần cùng Hoa Dạ Ly nói nhảm, nhưng hắn thích cùng người thông minh nói chuyện với nhau, chỉ cần đối phương có đầu óc thông minh, cho dù là người hắn muốn giết, hắn cũng sẽ để cho đối phương sống lâu thêm mấy giây.


Hoa Dạ Ly ngửa đầu uống qua một ly, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi muốn giết ta, ta còn có thể chạy trốn đi đâu?"
"Nếu ngươi hiểu được mình trốn không thoát, đã nói lên ngươi không phải ngu. Nếu ngươi không ngốc, ban đầu cũng không nên có chủ ý với Mộ Dung Vân Thư."


Hoa Dạ Ly nói: "Nữ tử giống như nàng ấy, chỉ cần gặp qua một lần, sẽ làm cho người ta phải có chủ ý với nàng."
Nghe vậy, vẻ mặt Sở Trường Ca biến đổi, nói: "Ta thấy ngươi là người thông minh, vốn là muốn để cho ngươi được chết một cách thống khoái, không nghĩ tới ngươi cũng không biết hối cải."


Hoa Dạ Ly lại như đầu không có não nói: "Ngươi biết ta uống là rượu gì không?"


Sở Trường Ca đang muốn nói ‘không biết’, lại nghe Hoa Dạ Ly lại nói: "Ta uống là rượu độc. Ta đường đường là một Vương gia, nếu như chết ở trong tay loại ma đầu như ngươi, đến Địa phủ cũng không còn mặt mũi để thấy liệt tổ liệt tông. Thay vì chịu nhục, không bằng tự sát."


Sở Trường Ca mặc dù là giáo chủ ma giáo, bên ngoài tiếng xấu vang rền nhưng hắn cũng không dễ dàng giết người, bởi vì trên đời này đủ tư cách chết ở trong tay hắn cũng không có nhiều người. Mà Hoa Dạ Ly dám nói chết ở trên tay hắn là một loại sỉ nhục, bảo sao hắn lại có thể không bực?!


Sát khí ở đáy mắt Sở Trường Ca dâng lên, nói: "Ngươi đã cho chết ở trên tay ta là một loại sỉ nhục, vậy ta sẽ để cho ngươi cảm nhận sự sỉ nhục này sâu sắt hơn một chút!"


Lời còn chưa dứt, chỉ nghe ‘rốp’ một tiếng, cái ly trong tay Hoa Dạ Ly vỡ vụn, mà Sở Trường Ca cũng không biết khi nào đã tiến vào bên trong phòng, đứng ở trước mặt hắn.
"Hảo khinh công." Hoa Dạ Ly khen.


Sở Trường Ca lãnh khốc cười một tiếng, nói: "Làm cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể, cũng không phải khinh công này." Đang khi nói chuyện, tay phải nhanh chóng ở trên người Hoa Dạ Ly phất mấy cái, rất bình thường, trừ tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi ra, không khác gì những cái phất tay bình thường.


Nhưng Hoa Dạ Ly cũng trong khoảnh khắc đó, cảm thấy xương ống chân vặn vẹo, tựa như co rút lại, khoan tim thấu xương, sống không bằng chết.
"Phân, Phân Cân Thác Cốt Thủ." Hoa Dạ Ly đau đến dung mạo vặn vẹo, vết sẹo trên mặt có vẻ kinh khủng dị thường.


Sở Trường Ca lại cười, cười đến tuấn dật xuất trần, làm cho người khác nhìn thấy như ngọn gió xuân, dĩ nhiên, người khác này, cũng không bao gồm Hoa Dạ Ly. "Thân là một Vương gia ngu ngốc, có thể nhận ra Phân Cân Thác Cốt Thủ, thật không dễ dàng." Dừng một chút, Sở Trường Ca lại nói: "Nể tình ngươi còn có chút kiến thức, ta liền để cho ngươi sống thêm vài năm."


Hoa Dạ Ly còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói, mấy huyệt đạo trên người liền liên tiếp truyền đến cảm giác nhoi nhói. Mà trận đau nhức chỉ kéo dài không tới nửa phút, đau đớn toàn thân đột nhiên biến mất, giống như đau xót toàn tâm mới vừa rồi đều là ảo giác.


"Không đau phải không?" Thanh âm trầm thấp của Sở Trường Ca, nhu hòa, tuyệt đẹp, nhưng lại mang theo một loại khí chất tà dị làm người ta toàn thân rét run. Hắn cười tốt bụng nói: "Đừng lo lắng, cách mỗi một canh giờ, loại cảm giác mà ngươi quen thuộc đó sẽ xuất hiện một lần, mặc dù mỗi một lần chỉ kéo dài một phút, nhưng, ta cam đoan với ngươi, một phút này so cả đời còn dài hơn rất nhiều, cho nên đừng nóng lòng, cứ từ từ hưởng thụ."


Rõ ràng vừa nói ra lời nói kinh người, Sở Trường Ca lại mang một bộ dạng ‘Hoa đẹp, trời trong’, nghe cực kỳ kinh hãi.


Hoa Dạ Ly vạn vạn không nghĩ tới thân thủ của Sở Trường Ca lại nhanh như vậy, nhanh đến mức cơ hội hắn nhấn nút khởi động cơ quan cũng không có. Phải biết, cơ quan kia cách ngón tay của hắn chỉ là 2, 3 centimét, chỉ cần nhẹ nhàng động nhẹ một ngón tay xuống, là có thể khởi động.


Hoa Dạ Ly chịu đựng cơn đau đớn của Phân Cân Thác Cốt Thủ thật sự là đến khí lực để động đậy ngón tay cũng không có.Hắn vốn đã tuyệt vọng. Không lường trước được Sở Trường Ca lại thay hắn giải trừ đau đớn, tuy là an nhàn chốc lát chỉ dùng để đổi lấy sự hành hạ đến tận cùng, nhưng, đáng giá.


Khoé miệng Hoạ Dạ Ly ẩn hiện nét cười lạnh, vỗ mạnh lên cơ quan nằm trên bàn bên cạnh tay trái của hắn, chợt nghe “xoát” một tiếng, rồi “ba” một tiếng, kim loại va chạm vang trên mặt đất, toàn bộ cửa sổ đều đã bị một tấm cửa sắt vững chắc ngăn cách, thư phòng đột nhiên lập tức biến thành tường đồng vách sắt.


Sở Trường Ca không ngờ được sẽ xảy ra biến hoá như vậy, vội vàng vận khí, hướng cửa sắt tung ra một chưởng. Chỉ nghe chấn động “ầm” một tiếng, trà câu(*) trên bàn bị đánh rơi xuống đất, rơi đến nỗi dập nát, tranh chữ treo trên tường cũng bị rung rớt xuống.Nhưng đạo Thiết Hạm trên cửa kia, một chút cũng không động.


*(Mâm trà)
“Đừng lãng phí sức lực, cánh cửa này do huyền thiết ngàn năm tạo ra, ngươi phá không nổi.” Hoa Dạ Ly lạnh lẽo nói.
“Thì ra ngươi mới vừa rồi cố ý khích ta, chính là muốn đem ta đưa vào cửa. Mà hắn chuyên tâm suy nghĩ phải tra tấn Hoa Dạ Ly thế nào, hoàn toàn đã quên phòng bị.


“Không sai. Đối phó võ lâm cao thủ như ngươi, đương nhiên là phải dùng chút thủ đoạn.” Hoa Dạ Ly hiểu rất rõ loại người cuồng ngạo, bởi vì bản thân hắn vốn chính là dạng người như vậy. Phàm là người cuồng ngạo, thứ chịu không nổi nhất là phép khích tướng. Theo sự từng trải, hắn đã dần dần hiểu được mà thu lại, che dấu, khắc chế, Sở Trường Ca lại là tuổi trẻ chính trực, cao cao tự phụ, nhiệt huyết mạnh mẽ, dĩ nhiên trúng một đòn.


Sở Trường Ca vốn muốn nói: “Chính ngươi cũng đem mình vây bên trong.” Nhưng nghĩ lại, căn phòng sắt này nếu là đặc biệt vì hắn chuẩn bị, Hoa Dạ Ly tất nhiên có cách thoát ra…Thình lình ghế ngồi của Hoa Dạ Ly phút chốc bay lên, nóc nhà đột nhiên mở ra một cái cửa lớn trên mái, đẩy hắn ra ngoài, nháy mắt mất hút.


Sở Trường Ca đang chán nản, chợt nghe âm thanh “xuy xuy”, trên tường đột nhiên thoát ra một làn khói mù. Sở Trường Ca tuy rằng tự cao bách độc bất xâm, nhưng mà sau này trải qua liên tiếp biến cố, hắn cũng không dám tiếp tục khinh thường, lập tức nín thở. Đáng tiếc, vẫn là quá muộn, khói độc đã thâm nhập vào da thịt, tiếp theo, liền bất tỉnh nhân sự.


Tỉnh lại lần nữa, đã bị nhốt trong một cái sơn động cổ quái.
Sở Trường Ca nghĩ trăm mối vẫn không nghĩ ra, Hoa Dạ Ly sao lại biết, hắn tuy bách độc bất xâm, nhưng chỉ riêng mê hương của Tuyết Vực là hắn không có cách chống cự. Huống chi, mê hương Tuyết Vực chỉ có ở Tuyết Vực, Trung Nguyên ít có…