Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 127: Chớ đem tiểu giáo chủ phun ra (canh hai)

Cuối cùng, ngoại trừ độc nhãn hải tặc, tất cả hải tặc đều lựa chọn tìm kiếm Sở Trường Ca. Độc nhãn hải tặc không lựa chọn tìm kiếm Sở Trường Ca, không phải là bởi vì hắn không muốn chọn, mà là Mộ Dung Vân Thư không cho hắn quyền lựa chọn này.


"Cột vào trên cọc gỗ rồi ném xuống." Mộ Dung Vân Thư nói.
Bắc hộ pháp lập tức làm theo. Độc nhãn hải tặc vạn niệm câu hôi (tan tành hy vọng), cả phản kháng cũng tiết kiệm, chỉ ủ rũ cúi đầu thầm nói, "Báo ứng, đây chính là báo ứng......"


"Đáng tiếc ngươi giác ngộ đã quá muộn!" Dứt lời, Bắc hộ pháp không chút do dự đem độc nhãn hải tặc ném xuống biển, sau đó quay đầu hướng những người còn lại nói: "Người nào còn dám cùng chúng ta giở trò, người đó chính là người bị ném xuống! Đến lúc đó trói trên người không chỉ là cọc gỗ."


Chúng hải tặc nhao nhao mà gật đầu bày tỏ tuyệt không giở trò.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Không cần chèo thuyền, hướng thuyền theo gió mà đi sẽ chạy rất nhanh. Mọi người phân tán ra tìm kiếm trên mặt biển."
"Vâng" Bốn người Đông Nam Tây Bắc chỉnh tề có lực gật đầu, sau đó phân phối hải tặc đứng nghiêm.


*


Ở trên biển tìm tòi ba ngày, không thu hoạch được gì, độc nhãn hải tặc cũng không biết đi về phía nào. Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư cảm thấy vô cùng hoang mang. Ban đầu nàng cho đem độc nhãn hải tặc cột vào trên cọc gỗ ném xuống, chính vì muốn quan sát phương hướng hắn trôi đi, từ đó theo quỹ đạo của hắn tìm được Sở Trường Ca.


Cọc gỗ kia rất lớn, đủ để cho độc nhãn hải tặc trôi lơ lửng ở trên mặt biển. Nhưng mà, tại sao bóng dáng không thấy đâu? Mặc dù tốc độ thuyền đi không nhanh bằng hắn trôi đi, nhưng cùng là theo gió mà đi, nên gặp gỡ mới đúng.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?


Mộ Dung Vân Thư nhìn mặt biển trống trải, mơ hồ ngửi thấy hơi thở tuyệt vọng. Sở Trường Ca, chàng ngàn vạn lần không được có chuyện.
*


Độc nhãn hải tặc lâng lâng, biển rộng hoàn toàn cắn nuốt thần trí của hắn, vừa đói vừa lạnh, hắn giống như đã nhìn thấy đời sau của mình. Không biết nhẹ nhàng bao lâu, khi hắn mở mắt ra lần nữa thì thấy trời lam biển biếc như cũ làm người ta nôn mửa, nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện, mình cũng không ngâm mình ở trong nước, mà là —— nằm trên mặt đất.


Lục địa! Độc nhãn hải tặc chợt ngồi dậy, nhìn xem xung quanh, phát hiện mình thật ở trên đất bằng. Nơi này là bờ cát, cách đó không xa có một rừng cây.


"Aha...... A ha ha ha...... A ha ha ha ha......" Độc nhãn hải tặc giống như nổi điên nắm một nắm cát hướng không trung mà ném, vui mừng khôn xiết, cổ họng hướng về phía biển rộng điên cuồng gào thét, "Ta không chết, ta không chết, ta không chết...... A ha ha...... A ha ha......"


"Nhưng ngươi cách cái chết cũng không xa." Một đạo âm thanh lạnh như băng từ phía sau truyền đến.


Độc nhãn hải tặc nhất thời giống như sét đánh ngang tai, chết đứng tại chỗ không nhúc nhích, hồi lâu, cứng đờ xoay người lại ngó mặt đối phương, "Sở, Sở Trường Ca, ngươi còn sống......" Oan gia ngõ hẹp, thì ra chính là giải thích như vậy. Độc nhãn hải tặc khóc không ra nước mắt, hắn sai lầm rồi, hắn thật sai lầm rồi. Sớm biết trên đời có Sóng thần cùng Sở Trường Ca, hắn đời này cũng không nên đầu thai......


Sở Trường Ca tóc rối bù, râu ria xồm xàm, nhưng đôi mắt tĩnh mịch mà lạnh như băng, đằng đằng sát khí. "Ngươi còn chưa chết, ta sao dám chết trước ngươi?" Hắn nói ra từng lời.


Độc nhãn hải tặc cười khan hai tiếng, nói: "Ngươi xem, chúng ta bây giờ cũng là cùng một lứa bên trời lận đận. Ngươi giết chết ta rồi, trên hoang đảo này liền chỉ còn một mình ngươi. Không bằng chúng ta bắt tay giảng hòa tiêu tan hiềm khích lúc trước, ngươi cảm thấy như thế nào?" Dứt lời, hướng Sở Trường Ca đưa ra một cái tay.


"Ngươi nói đúng, hiện tại trên đảo này chỉ có hai người chúng ta, giết chết ngươi rồi, đối với ta không có bất kỳ cái gì tốt."
"Đúng vậy, đúng vậy nha. Chúng ta nên ở cùng nhau." Độc nhãn hải tặc lại đem tay vươn về trước vài phần.


"Không cần làm điều thừa, bởi vì chúng ta chưa từng tốt hơn." Sở Trường Ca xoay người hướng trong rừng cây đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: "Chỉ cần ngươi tạm thời chăm chỉ làm việc, trước khi rời đi nơi này, ta sẽ không giết ngươi."


Độc nhãn hải tặc lập tức đặc biệt chân chó gật đầu, "Ta rất chịu khó."


Đi ước chừng năm phút đồng hồ, Sở Trường Ca dừng ở một chỗ đất trống chung quanh có rất nhiều cọc gỗ. Độc nhãn hải tặc cũng dừng lại theo. Chỉ thấy trên đất trống ngã ngổn ngang rất nhiều cây, chính là mới vừa bị người chặt xuống không lâu.


"Ngày mai trước khi hừng đông, đem bè gỗ làm xong, nếu không, ngươi trở vào trong biển tiếp tục trôi." Ném xuống những lời này, Sở Trường Ca nghênh ngang rời đi.


Ngày mai trước khi hừng đông? Hiện tại trời đã tối nha! Độc nhãn hải tặc giương mắt nhìn hướng trời xanh đất biếc, đập vào mi mắt cũng là từng tầng mây đen dày đặt. Mới ra biển lửa, lại vào chảo dầu. Xui xẻo, thật là xui xẻo. Hắn cũng không hiểu nổi mình tại sao còn có dũng khí để sống nữa, không chỉ có, còn tương đối to lớn......


*
Mộ Dung Vân Thư bắt đầu xuất hiện phản ứng có thai. Mùi gió biển khiến cho nàng dù hô hấp cũng không nhịn được muốn ói. Lại phát hiện dược liệu lúc trước mang theo thuyền toàn bộ bị nước biển nuốt sống, một chút cũng không còn dư lại.


Lục Nhi gấp đến độ xoay quanh. Trên thuyền chạy tới chạy lui, cố gắng tìm một chút đồ giúp Mộ Dung Vân chậm rãi giảm cảm giác khó chịu.
Bốn người Đông Nam Tây Bắc cũng vô kế khả thi, vây thành một vòng tròn đứng ở góc than thở.


Bắc hộ pháp vội la lên: "Các ngươi mau suy nghĩ một chút biện pháp! Phu nhân còn ói như vậy, tiểu giáo chủ cũng muốn bị ói ra."
"Đừng nói mò!" Tây hộ pháp lườm hắn một cái, nói: "Tiểu giáo chủ không có ở trong dạ dày phu nhân, làm sao có thể phun ra?! Nói ngươi không có não ngươi còn không thừa nhận!"


Hai người Đông, Nam nhìn nhau một cái, than thở lắc đầu. Đều nói gần đỏ thì đỏ, đi theo bọn họ lâu như vậy, hai người này sao một chút cũng không thay đổi thành thông minh?
"Đại Đông, Đại Nam, hai người các ngươi đừng cứng cỏi than thở lắc đầu nữa! Mau suy nghĩ một chút biện pháp." Bắc hộ pháp nói.


Đông hộ pháp nói: "Phu nhân hiện tại mùi vị gió biển cũng ngửi thấy, trừ phi nàng không hô hấp, không có biện pháp khác."
"Cái này là cái chủ ý cùi bắp gì! Không hô hấp không phải là người chết sao!" Bắc hộ pháp kêu to.
"Cho nên ta cũng không có cách nào." Đông hộ pháp thất bại nói.


Lúc này, Lục Nhi hùng hùng hổ hổ chạy tới, đôi tay chống nạnh, một bộ dạng Mẫu Dạ Xoa, nói: "Tiểu thư cả ngày chưa ăn gì, các ngươi vẫn còn ở nơi này nói chuyện phiếm!"


"Lục Nhi cô nương, ngươi hiểu lầm, chúng ta không có nói chuyện phiếm, chúng ta là đang nghĩ biện pháp." Nam hộ pháp tính khí tốt liền giải thích.
Lục Nhi nói: "Vậy các ngươi nghĩ ra biện pháp chưa?"
Nam hộ pháp nói: "Tạm thời còn không có."


Nghe nói không có biện pháp, Lục Nhi càng nóng nảy, chỉ vào lỗ mũi Nam hộ pháp nói: "Đến biện pháp cũng không nghĩ ra được, ngươi nói, các ngươi còn có công dụng gì?!"
"Ặc......" Nam hộ pháp cứng họng. Tiểu nha hoàn cận thân của phu nhân này từ lúc nào trở nên sắc bén thế này......


Mặt ba người Bắc Đông Tây cũng kinh ngạc, nếu như bọn họ nhớ không lầm, nha hoàn này trước kia chính là rất rất sợ bọn họ......
Chẳng lẽ là, uống lộn thuốc? Bốn người nghĩ trong lòng như vậy.
Lục Nhi thở phì phò dậm chân một cái, ưm một tiếng chạy lại giúp Vân Thư.


Mộ Dung Vân Thư mặt mũi tái nhợt suy yếu nằm ở bên giường, trong dạ dày đã không còn gì nhưng cảm giác phun, nôn mửa vẫn như cũ liên tiếp đến.
Lục Nhi đứng ở bên giường, nhìn chủ nhân tiều tụy không chịu nổi, không khỏi đỏ hốc mắt, khóc lên.


Mộ Dung Vân Thư dùng khăn tay lau khóe miệng một cái, cười nói: "Chờ ta chết em hãy khóc."
"Tiểu thư, làm sao ngươi còn cười được!"
"Em hi vọng thấy ta khóc?"
"Dĩ nhiên không hy vọng."


"Làm thế nào được?!" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, ngược lại nói: "Đây chỉ là phản ứng bình thường khi có thai mà thôi. Không chết được."
"Em biết rõ. Nhưng mà...... Nhưng mà người sao khó chịu......"
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Thân thể khó chịu, nhưng mà ở trong lòng của ta lại là cao hứng."


"Tại sao?" Lục Nhi không hiểu.
"Bởi vì trong bụng ta là cốt nhục của chàng." Mộ Dung Vân Thư khẽ vuốt bụng, trên mặt đều là nhu tình.


Lục Nhi cực kỳ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tiểu thư cười đến dịu dàng như thế, thuần túy như vậy. Không hiểu, nàng chợt có chút hâm mộ, đáy lòng lại cũng dâng lên dục vọng nào đó.


Hù dọa! Lục Nhi chợt trợn to mắt, sau đó liều mạng lắc đầu. Đoán mò cái gì, không sợ bị……
"Em không đồng ý quan điểm của ta?" Mộ Dung Vân Thư kỳ quái hỏi.
"Hả?" Lục Nhi ngẩn người một chút, hồi hồn, liên tục không ngừng lắc đầu, "Đồng ý, tiểu thư nói cũng đúng."


"Vậy em lắc đầu cái gì?"
Lục Nhi mặt đỏ lên, "Em......"
Thấy trên mặt Lục Nhi hiện ra thẹn thùng, hai mắt Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, hiểu rõ ngoắc ngoắc môi, nói: "Có phải em coi trọng người nào hay không?"
"Không có, không có nha!" Mặt của Lục Nhi càng ngày càng hồng.
"Đó chính là muốn gả cho người."


Ý định bị nói trúng. Lục Nhi càng thêm luống cuống tay chân, không có sức lực phủ nhận, "Em không có."
"Chờ sau khi chúng ta tìm được Sở Trường Ca, trở lại Trung Nguyên, ta liền tìm cho em một nhà khá giả."


"Không cần!" Lục Nhi cầu khẩn đầy trời kêu lên, "Em không muốn cùng tiểu thư tách ra, không cần." Nàng không cần lập gia đình, không muốn xa cách tiểu thư, không muốn xa cách Mộ Dung phủ.
"Như vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Vậy em gả cho người trong phủ thôi."


Lục Nhi không lên tiếng. Chính là tiếp nhận an bài này.
"Nhưng mà trong phủ hình như không có người nào xứng với em." Mộ Dung Vân Thư một mặt nói ở trong đầu một mặt sưu tầm thanh niên tài tuấn bên trong Mộ Dung phủ. Một hồi lâu, Mộ Dung Vân Thư nói: "Bốn người ngoài kia, em cảm thấy như thế nào?"


Nghe vậy, mắt Lục Nhi trừng to như chuông đồng, gương mặt không thể tưởng tượng nổi, cất giọng kỳ quái: "Tiểu thư, em làm sao có thể gả cho bốn người đây?!" (^,^)
"......" Mộ Dung Vân Thư nâng trán, mặt đen lại nói: "Để cho em chọn một."


Ặc. Lục Nhi đại 囧, cúi đầu, mè nheo hồi lâu mới nói: "Nhưng em chỉ là một nha hoàn......"
Không đợi Lục Nhi nói xong, Mộ Dung Vân Thư liền ngắt lời nói: "Nha hoàn Mộ Dung phủ so với tiểu thư nhà khác không kém." Vô luận là dáng ngoài hay là nội tâm.
"Nhưng là......"


"Em yên tâm, ta chuẩn bị đồ cưới cho em, cũng sẽ không kém so với người khác."


Lục Nhi nghe vậy hốc mắt nóng lên, lại khóc nữa, "Ô ô......" Nàng cho là người không cha không mẹ như nàng sẽ không có người thay mình chuẩn bị đồ cưới, không nghĩ tới tiểu thư lại không quên nàng."Tiểu thư, người đối với em thật tốt."


"Ụa ——" Mộ Dung Vân Thư lại hướng trong ống nhổ ói một hớp nước chua.
"Đây, tiểu thư." Lục Nhi vội vàng đưa cho nàng một cái khăn tay sạch sẽ.
Mộ Dung Vân Thư nhận lấy khăn tay lau khô khóe miệng, thở dài nói: "Mới có thai ba tháng mà phản ứng mãnh liệt như vậy, về sau chỉ sợ càng khó chịu đựng hơn."


Lục Nhi cau mày, "Vậy thì không cần sinh."
"Nói càn."
"Ưm." Lục Nhi câm miệng. Nàng cũng là lo lắng chứ sao.
Lúc này, Bắc hộ pháp chợt như một trận gió chạy vào, hét lớn: "Phát hiện một hòn đảo!"