Sở vương ầm ầm ngồi trở về ghế trên, vẻ mặt không dám tin. Hắn lại bị một tiểu nha đầu không đầu không đuôi đùa giỡn! Trước là tương kế tựu kế ức hϊế͙p͙ bức phú thương uống rượu độc, sau lại giúp hắn nói chuyện làm cho phú thương đâm lao phải theo lao, cuối cùng lại động tay chân trong thuốc giải...
Tuyệt diệu, thật sự là hay lắm! Khó trách Hoa Dạ Ly không từ thủ đoạn muốn có được nàng! Tâm tư kín đáo đến như vậy, làm cho hắn cũng mặc cảm. Nhưng mà, nàng thông minh, hắn cũng không ngốc! Sở vương bỗng nhiên cười ha ha đứng lên, nói: "Các ngươi muốn cùng bổn vương lật bài ngửa, sẽ ra được khỏi cửa sao?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức xuất hiện vô số cung thủ. Tên đã trên dây, chỉ mành treo chuông.
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, lặng lẽ bắt lấy tay Sở Trường Ca, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt đều là lo lắng.
Sở Trường Ca lật tay chế trụ năm ngón tay của nàng, cho nàng một ánh mắt "Yên tâm", sau đó mặt không chút thay đổi nhìn về phía Sở vương, nói: "Ngươi cho là chỉ bằng bọn họ, cũng chắn được đường của ta sao?"
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Sở giáo chủ là người nào chứ, chỉ bằng bọn họ đương nhiên không được." Lời còn chưa dứt, một nam tử quần áo sang trọng lập tức xuất hiện trước cửa.
"Là Tam ca!" Hoa Tử Thanh quát to một tiếng, đáy mắt lộ vẻ phức tạp.
Theo một tiếng kêu to của Hoa Tử Thanh, trên mặt Sở vương lộ ra một tươi cười nắm chắc thắng lợi, nói: "Vân nhi, cuối cùng con cũng đến, không làm cho bổn vương thất vọng." Thanh âm vô cùng hiền lành.
Hoa Tử Vân nói: "Nhi thần không làm nhục sứ mệnh, mời Phương minh chủ tới." Dứt lời, thối lui đến một bên, đứng ở phía sau hắn, đúng là Võ lâm minh chủ Phương Hồng Phi.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp. Dưới đáy lòng Mộ Dung Vân Thư thở dài: phụ thân ơi phụ thân, nam tử trong thiên hạ nhiều như vậy, sao ngài lại cứ chọn trúng gã biến chất này chứ? Ngài có biết, lúc trước ngài nghĩ sai hỏng hết cũng thôi đi, bây giờ lại hại nữ nhi thê thảm. Nếu có thể, con thật hy vọng chưa từng cùng hắn có bất kỳ liên quan gì.
Trái ngược với đau đầu của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca lại tương đối thuận tiện vì chuyện này, Phương Hồng Phi tự động đưa lên cửa, đỡ cho hắn phải hao tâm tốn sức đi tìm.
"Vân Thư, chúng ta lại gặp mặt." Phương Hồng Phi nói, trong mắt lóe cảm tình yêu hận đan xem. Nếu sớm biết rằng nàng cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư chỉ biết phá sản, mà là huệ chất lan tâm (khí chất như hoa huệ thanh nhã như hoa lan), thông minh tuyệt đỉnh buôn bán kỳ tài, lúc trước hắn sẽ không vứt bỏ nàng. Phải nói rằng, là nàng giấu quá sâu, không để hắn nhìn thấy mặt chân thật của nàng, không thể trách hắn vô tình. Nếu không phải Sở Trường Ca ở giữa quấy rối, nàng sớm đã trở về trong ôm ấp của hắn, như vậy nói không chừng hôm nay Mộ Dung phủ đã sớm mang họ Phương! (ngươi nằm mơ à (>.<))
Đều do đại ma đầu Sở Trường Ca kia! Nếu không phải hắn, Vân Thư sao lại tuyệt tình với hắn như thế! Nghe được tin tức của nàng càng nhiều, hắn lại càng cảm thấy nàng mới là thê tử lý tưởng của hắn, mới là người có tư cách đứng ở bên người hắn.
"Vân Thư, ta lại cho nàng một cơ hội, chỉ cần nàng trở lại bên người ta, ta có thể quên hết chuyện trước kia, chúng ta bắt đầu lại từ đầu." Vẻ mặt Phương Hồng Phi thành khẩn nói.
Đối với chân tình biểu lộ của Phương Hồng Phi, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy buồn cười, "Phương minh chủ, ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu rõ, ta cùng với ngươi, chưa từng có bắt đầu, càng đừng nói bắt đầu lại từ đầu. Mặt khác, lòng dạ ngươi rộng lớn, bụng dạ ta lại hẹp hòi, ngươi có thể không ngại chuyện trước kia, ta lại không thể không tính nợ cũ. Cho nên, ngươi vẫn nên kiên trì theo nguyên tắc, đứng ở phe đối địch của ta, nếu không, ta sẽ rất khó hành động."
Lời này khiến sắc mặt Phương Hồng Phi xanh mét, đùng đùng nổi giận, trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư rất lâu mới nghiến răng thốt ra một câu, "Nàng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta xưa nay không uống rượu, mặc kệ là rượu mời hay là rượu phạt, Phương minh chủ giữ lại để chính mình chậm rãi uống đi."
"Nàng..." Phương Hồng Phi chán nản, tay âm thầm nắm lại, vận sức chờ phát động.
Với Sở Trường Ca mà nói, chuyện vui sướng nhất chính là thưởng thức Mộ Dung Vân Thư chế nhạo tình địch. Lúc này, giờ này khắc này, tâm tình của hắn tương đối tốt. "Sở mỗ có một vấn đề muốn thỉnh giáo Phương minh chủ." Sở Trường Ca cười từ từ mở miệng.
Phương Hồng Phi hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi và ta, không có gì để nói."
"Điểm này ta đồng ý, nhưng mà chuyện này không phải chuyện giữa ngươi và ta." Sở Trường Ca cười nói: "Ta chỉ muốn hỏi Phương minh chủ, vì sao có vài người đối với loại chuyện tự rước lấy nhục lại vô cùng chú ý?"
Phương Hồng Phi hừ mạnh một tiếng, tức giận nói: "Ta làm sao mà biết!"
"Ta thấy ngươi tựa hồ thực tinh thông nên mới hỏi." Sở Trường Ca lộ ra tâm tình "Không chọc cho giận chết thì không ngừng", tiếp tục nói: "Chẳng lẽ hành vi tự rước lấy nhục này của ngươi, đều là trong tiềm thức? Từng nghe nói trời sinh ngu dốt, chưa từng nghe nói trời sinh vô sỉ nha!"
Sắc mặt Phương Hồng Phi càng ngày càng khó coi, hô hấp cũng càng ngày càng nặng, nhưng hắn vẫn cố nén tức giận, không phát tác. Việc nhỏ không nhịn sẽ hư việc lớn. Hắn không thể tức giận, một khi tức giận, sẽ làm bại lộ nhược điểm của mình, để cho bọn họ thừa cơ đánh trả. "Tiểu nhân mới có thể giỏi đấu võ mồm." Hắn lạnh lùng nói.
Sở Trường Ca cười nói: "Không sai, Sở mỗ là tiểu nhân, cho nên chuyện dùng ám tiễn đả thương người, vô cùng thuận tay."
Phương Hồng Phi còn chưa kịp phản ứng lại ý tứ của những lời này, chỉ nghe Hoa Tử Vân ở bên cạnh hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.
"Tam ca!" Hoa Tử Thanh kinh hô một tiếng, lập tức chạy tới đem Hoa Tử Vân nâng dậy.
"Ụa ——" Hoa Tử Vân phun ra một búng máu, máu có màu đen.
"Tam ca, ngươi không sao chứ?" Hoa Tử Thanh một mặt dùng thân thể đem Hoa Tử Vân lung lay sắp đổ dựa vào người, một mặt nói với Sở Trường Ca: "Tam ca của ta cùng ngươi không oán không thù, vì sao ngươi muốn ám tiễn đả thương người?"
"Bởi vì ta là tiểu nhân, không ám tiễn đả thương người, liền hữu danh vô thực." Mặt Sở Trường Ca không chút thay đổi nói.
"Ngươi không phải!" Hoa Tử Thanh liều mạng lắc đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi non nớt tràn đầy quật cường cùng chắc chắn, "Chúng ta là bằng hữu, ta biết ngươi không phải loại người như vậy, tuyệt đối không phải!"
Đối mặt với Hoa Tử Thanh tín nhiệm lại gần như trách móc nặng nề, đáy mắt Sở Trường Ca hiện lên một tia xúc động, nhưng rất nhanh lại biến mất bên trong một mảnh lạnh như băng. "Ngươi còn chưa có tư cách làm bằng hữu của ta." Hắn nói.
Nghe thế, Hoa Tử Thanh giật mình, bên trong đôi con ngươi trong suốt tràn ngập bị thương, không thể nhận sự thật.
Mộ Dung Vân Thư không phải người mềm lòng, nhất là đối với địch nhân, nhưng lúc này nhìn thấy biểu tình của Hoa Tử Thanh, lại không thể không dâng lên đồng tình. Gia đình đế vương, người có thể có được một đôi mắt thuần khiết như vậy cũng không nhiều, nàng thật sự không muốn nhìn đôi mắt này, lúc tuổi còn trẻ như vậy đã bị sự thật đánh bại. "Chính bởi vì Tam ca ngươi cùng chúng ta không oán không thù, Sở Trường Ca mới muốn đả thương hắn." Mộ Dung Vân Thư giải thích.
"Vì sao?" Hoa Tử Thanh không hiểu.
Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại, "Đổi lại là ngươi, nếu một người cùng ngươi không oán không thù lại mang theo người đến vây đánh ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Giết hắn..." Bỗng dưng, Hoa Tử Thanh bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vạn phần kinh sợ nhìn Sở Trường Ca nói: "Tam ca chỉ là nhất thời hồ đồ, cầu ngươi tha cho hắn một mạng."
"Chỉ sợ người nhất thời hồ đồ không phải hắn." Sở Trường Ca lạnh lùng nhìn Sở vương liếc mắt một cái, lại nói: "Ta cũng không muốn lấy tính mệnh của hắn. Mệnh không đáng giá, mang tới chỉ khiến càng thêm vướng bận."
Nghe được tánh mạng huynh trưởng không sao, Hoa Tử Thanh thở phào một cái, hướng Sở Trường Ca nói tạ ơn, liền giúp đỡ Hoa Tử Vân đi vào trong phòng.
Không như người khác, Phương Hồng Phi quan tâm cũng không phải là tánh mạng của Hoa Tử Vân, mà là võ công của Sở Trường Ca. "Ba tháng không gặp, không nghĩ tới võ công của ngươi tiến bộ nhanh như vậy." Hắn nói.
Sở Trường Ca khẽ cười một tiếng, trên mặt lộ vẻ trào phúng, "Chuyện rất hiếm xảy ra nên ngươi không nghĩ tới."
"Phải không?" Phương Hồng Phi cười lạnh nói, "Cho dù võ công của ngươi tiến rất xa, nhưng giờ này khắc này bị rất nhiều cung thủ vây quanh, ngươi có đủ tự tin có thể mang nàng hoàn toàn không tổn hao gì sống sót chạy đi sao?"
Phương Hồng Phi không nói ngoa, ngay cả Sở Trường Ca võ công cao tới đâu, hắn cũng chỉ là một người, chỉ có một đôi mắt, dưới tình huống bận tâm đến an nguy của Mộ Dung Vân Thư, không thể một mặt cùng Phương Hồng Phi chiến đấu hăng hái, một mặt còn đề phòng cung thủ ở bốn phía khi nào sẽ phóng tên tới.
Nhưng mà, chuyện Sở Trường Ca là loại người thông minh thế nào, Phương Hồng Phi sao lại có thể xem nhẹ?
"Ngươi có bao nhiêu tự tin có thể khiến cho Sở vương kiên định lập trường đối địch với ta?" Sở Trường Ca nói không chút để ý, khóe môi nhếch lên một chút kiêu ngạo không ai bì nổi, ánh mắt sắc bén cười như không cười nhìn Sở vương.
Phương Hồng Phi cũng nhìn về phía Sở vương, hy vọng có thể nhận được một ít tín hiệu, xác định bọn họ vẫn hợp tác quan hệ.
Sở vương tránh đi ánh mắt hai người, do dự.
Hoa Tử Thanh nói: "Phụ vương, ngài còn do dự cái gì? Hiện tại Tam ca đang mang kịch độc, không chỉ hộc máu, nếu không có thuốc giải, hắn chỉ có một con đường chết!"
"Vân nhi..." Sở vương nâng mắt nhìn hướng Hoa Tử Vân, trong mắt tràn đầy giãy dụa.
Chỉ liếc mắt một cái, tâm Mộ Dung Vân Thư liền trầm xuống, âm thầm nhéo tay Sở Trường Ca một chút, bất động thanh sắc nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái: cách này không thể thực hiện được.
Quả nhiên, rất nhanh Sở vương đã nói: "Vân nhi, Sở Trường Ca là đại ma đầu, là tai họa của Đại Nghiệp Vương Triều, hôm nay nếu không trừ bỏ hắn, ngày sau chỉ sợ cũng không còn cơ hội. Con... Con coi như vì nước hy sinh thân mình đi." Nói xong, quay đầu sang một bên, không hề nhìn Hoa Tử Vân cùng Hoa Tử Thanh. (hoàng tộc và chính nghĩa thật đáng khinh bỉ >.<)
Phương Hồng Phi thở phào một hơi, cao giọng nói: "Vương gia quả nhiên thâm minh đại nghĩa (luôn vì nghĩ lớn), Phương mỗ bội phục, bội phục!"
Hay cho câu "Thâm minh đại nghĩa", quả nhiên là vô sỉ hết thuốc chữa. Dưới đáy lòng Mộ Dung Vân Thư cười lạnh.
Sở Trường Ca cười to nói: "Vương gia không tiếc hy sinh tánh mạng chính con mình cũng muốn trừ bỏ đại ma đầu như ta, thực khiến người được yêu quí mà lo sợ! Sở Trường Ca ta tự mình náo loạn giang hồ tới nay, đụng tới vô số "người Chính nghĩa", trong đó gặp qua người không nghĩ đến tánh mạng chính mình không ít, nhưng giống như Vương gia, không nghĩ đến tánh mạng con mình, vẫn là lần đầu tiên gặp được. Thật mở rộng tầm mắt."
Trên mặt Sở vương giống như ảo thuật, lúc xanh lúc trắng, cực kỳ náo nhiệt.
Hoa Tử Thanh lớn tiếng chất vấn, "Phụ vương, Sở Trường Ca cùng Sở vương phủ chúng ta không oán không thù, ngài vì giết hắn hy sinh tánh mạng Tam ca, đáng giá sao?!"
"Câm miệng!" Sở vương quát lớn nói: "Mang Tam ca con đi xuống."
"Phụ vương..."
"Đi xuống!"
Hoa Tử Thanh bất đắc dĩ, đành phải giúp đỡ Hoa Tử Vân lui ra.
"Vương gia không cần áy náy. Con đã chết một người thì còn ba người, cho dù cả bốn người đều chết chỉ cần chính mình không chết, cũng còn có thể sinh thêm. Nhưng mà ngôi vị hoàng đế chỉ có một, mất đi cơ hội lần này, vốn không có cơ hội thứ hai, cho nên lựa chọn của Vương gia là sáng suốt." Người nói những lời này, là Mộ Dung Vân Thư.
Lúc này, trên mặt Sở vương chỉ còn lại có một màu —— trắng bệch.