Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 22: Quạt ba tiêu

Dịch giả: quantl


Vách đá trước Thái Cực Cung cũng không cao, một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuống. Cây cối trên núi xanh um tươi tốt, bình thường những yêu thú gặp mặt sẽ đánh nhau lúc này đều vô cùng yên tĩnh. Những điều này do kề bên núi này đều là những yêu thú mới chỉ sơ khai linh khí, đối với một số việc chỉ dựa vào cảm giác mà phán đoán. Gần một năm qua mỗi ngày Nam Lạc đều tụng kinh ở đây, bọn họ liền chậm rãi tụ hợp, ban đầu chỉ có một con rắn xanh nhỏ, về sau có càng ngày càng nhiều.


Nguyên một đám tránh ở dưới tán lá cây trong rừng hoặc ẩn sau quái thạch. Bọn họ tới đương nhiên Nam Lạc biết tuy hiện giờ hắn chưa sinh ra pháp lực nhưng mỗi ngày đả toạ tồn thần, mỗi ngày tụng “Hoàng Đình” đã mang tới hiệu quả rõ ràng, xung quanh hắn trong vòng trăm mét tất cả mọi vật đều hiện ra rõ ràng...


Hiểu biết của Nam Lạc vẫn chỉ dừng lại ở xung quanh Thái Cực Cung. Thông Huyền Thiên Sư hôm này không có nhà, nghe Kim Giác, Ngân Giác nói là đi luận đạo với người khác, hai người kia một tên Nguyên Thuỷ, một tên Thông thiên. Theo như Nam Lạc thì danh tự càng lớn thì đạo hạnh lại càng không tốt. Hắn nghe xong hai danh tự này nghĩ một lát, không dám hạ lời bình, nhưng có thể luận đạo với Thông huyền Thiên Sư hiển nhiên họ rất cường đại.


Từ khi Nam Lạc tỉnh lại thì Khổng Tuyên vẫn chưa có tới, truyền âm cũng không. Nam Lạc hỏi thăm thì Thông Huyền Thiên Sư chỉ nói Khổng Tuyên có chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì cũng không biết.
Đột nhiên Nam Lạc cảm nhận được một làn sóng pháp lực chấn động khác thường.


“Di, Thái Cực Cung, chúng ta vào xem” Một giọng nữ thanh thuý truyền tới. Ngôn ngữ khinh cuồng, tựa như muốn tới là tới, không coi Thái Cực Cung ra gì.


“Các ngươi là ai, lại dám xông vào Thái Cực Cung” Người nói chuyện là Kim Giác, nó vốn ở bên ngoài, đương nhiên có thể nghe được lời của nữ tử này, lúc này lớn giọng nói.


Nam Lạc vừa sải bước ra thì thấy khói vàng xuất hiện, người liền xuất hiện bên ngoài Thái Cực Cung. Chỉ thấy một lục y nữ tử và một nam tử mặc đạo bào màu trắng đứng trước mặt Kim Giác.


Lục y nữ tử thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt có vẻ ngang ngược. Bạch y nam tử cực kì trầm tĩnh, thậm chí có vẻ vô cùng lãnh tĩnh, không có bất cứ biểu lộ nào, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng nàng.


Lục Y nữ tử vừa muốn mở miệng nói chuyện liền nhìn thấy Nam Lạc xuất hiện có chút kinh ngạc nói: “Tiên Thiên độn thổ?”


Nam Lạc mỉm cười nhưng lại nhìn Bạch Y Nam Tử đứng phía sau nàng... Trong mắt của Nam Lạc bạch y nam tử lãnh tĩnh kia vô cùng giống thập lục trong lồng giam, hắn không dám khẳng định, chỉ là nhìn mà không có ý lên tiếng.


Lục Y nữ tử nhìn Nam Lạc không để ý tới mình, khẽ nâng cằm nói: “Biết tiên thiên độn thổ thì sao, ta còn biết tiên thiên vân độn cơ! Có dám đấu với ta không?”
“Ta chưa thành Luyện Khí sao dám tỷ thí với cô nương” Nam Lạc mỉm cười nhìn Lục Y nữ tử nói


Kim Giác trong mắt Nam Lạc thì hồn nhiên vô cùng nhưng ở trước mặt người khác thì lại có chút uy thế không khϊế͙p͙ nhược trước bất cứ ai... Nghe được lời của Nam Lạc liền lớn tiếng nói: “Không cần sợ, đấu với nàng là được. Ngân Giác cầm hồ lô của lão gia tới”


“A” Trong Thái Cực Cung truyền tới lời của Ngân Giác. Nam Lạc không khỏi dở khóc dở cười, hiển nhiên Kim Giác cho rằng mình sợ, nhưng không biết hồ lô này là bảo bối gì, có nó thì mình không sợ nữa sao? Hơn nữa Ngân Giác vẫn không xuất hiện nhưng lại đáp lại lời của Kim giác. Từ điều đó Nam Lạc có thể khẳng định bọn họ nhất định đã phối hợp kiểu này vô số lần.


Lục Y nữ tử chỉ thoáng nhìn Kim Giác cũng không đáp lời chỉ nói với Nam Lạc: “Chưa Luyện Khí thành sao có thể sử dụng Tiên Thiên Độn Thổ được, đã không dám đấu, vậy thì biến, bổn tiên cô muốn đi vào chơi...”


“Ngươi nghĩ Thái Cực Cung là nói nào, muốn vào là có thể vào sao. Xem ta dùng Pháp bảo thu phục các ngươi” Ngân Giác lúc này từ trong Thái Cực Cung đi ra trên tay nó cầm một cây quạt bình thường dùng để quạt lò.


“Không phải đã bảo cầm hồ lô ra sao? Lâu như vậy, sao lại cầm thanh phiến ra đây” Kim giác nhận quạt xanh trên tay Ngân Giác thấp giọng nói...
“Hồ lô không biết từ lúc nào bị lão gia hạ cấm pháp, ta không lấy được” Ngân Giác uỷ khuất nói.


“Hì hì, thế nào, không thể mang nổi pháp bảo ra sao, nếu đã không được thì để ta vào lấy ra chơi nào” Lục Y nữ tử khẽ cười nói. Dứt lời liền bước thẳng vào Thái Cực Cung.


“Đứng lại, Thái Cực Cung không được xông loạn vào, nhanh rời đi, miễn cho ta phải thổi ngươi đi năm vạn bốn nghìn dặm” Kim Giác giương cây quạt xanh nhỏ trong tay, uy thế lẫm nhiên. Ngân giác đứng một bên gương mặt cũng nghiêm cẩn, giơ quạt lên cao, tựa hồ nếu như Lục Y nữ tử bước tiếp một bước thì sẽ quạt...


Nam Lạc thấy biểu lộ của Kim Giác và Ngân Giác rất có lòng tin với quạt xanh thì nghĩ thầm: “Chẳng lẽ là một pháp bảo cực kỳ lợi hại sao?”


Lục Y nữ tử tựa hồ cũng đã nhìn ra, có thể chiếm một đỉnh núi tốt như vậy trong Côn Luân Sơn, còn xây được một toà cung điện như vậy là hết sức khó khăn. Cũng lâu rồi mà chủ nhân của Thái Cực Cung không đi ra hiển nhiên không ở nhà, chỉ dựa vào hai đồng tử và một người còn chưa Luyện Khí làm sao thủ nổi. Nghĩ tới đây nàng càng chắc chắn rằng hai cây quạt trong tay đồng tử nhất định là một pháp bảo lợi hai...


“Giản dị tự nhiên lại có chứa cảm giác nguy hiểm, chẳng lẽ là Tiên Thiên linh bảo” Lục Y nữ tử tự mình đánh giá “Ta còn chưa có một pháp bảo thuận tay, cây quạt xanh này tinh xảo, có thanh khí vờn quanh thích hợp cho ta dùng. Ta cướp cây quạt của bọn chúng rồi về chỗ sư phụ, cho dù chủ nhân Thái Cực Cung tìm đến cũng không sợ”


Nghĩ tới đây, Lục Y nữ tử không nói lời nào mà chớp động thân hình, mờ ảo tựa mây trôi, bàn tay nhỏ bé lao thẳng tới cây quạt trong tay Kim Giác và Ngân Giác. Đúng là muốn một lần cướp cả hai cây quạt trong tay hai đứa.


Nam Lạc kinh ngạc không ngờ rằng nữ tử này lại cả gan như vậy... Đang định xông lên ngăn cản thì thấy cây quạt trong tay Kim Giác đã động, lục sắc quang mang xuất hiện, trong nháy mắt một luồng ác phong từ quạt xanh phun ra ngoài, Nam Lạc vốn chuẩn bị tiến lên lập tức dừng lại, lui về phía sau.


Lục Y nữ tử ở phía trước, thấp giọng kêu lên một tiếng, mặt đầy kinh ngạc, chỉ hơi chống cự một chút thì thân thể đã biến thành một làn khói nhẹ bay đi, còn bạch y nam tử sau lưng nàng cũng bị ác phong trong quạt thổi bay giống như một chiếc lá cây trắng nhanh chóng biến mất trong một ngọn núi ở phía sau.


Nam Lạc không khỏi kinh hãi, hắn có nghĩ tới việc quạt xanh là một pháp bảo lợi hại nhưng thật không ngờ lại lợi hại như thế.
“Kim Giác, đây là bảo bối gì vậy, lợi hại thế” Nam Lạc chỉ vào quạt xanh hỏi.


Kim Giác phất phất quạt trong tay đắc ý nói: “Lão gia bảo quạt này dùng chiếc lá đầu tiên trên cây chuối tiêu đầu tiên trong thiên địa luyện thành, nên gọi là quạt ba tiêu, lợi hại không? Chỉ là ta không thích dùng cái này, quạt một cái người đã bay xa tít tắp. Ta thích hồ lô của lão gia, có thể nhốt người vào, không thể chạy thoát được.”


Nam Lạc im lặng, lúc này hắn chỉ nhìn cây quạt nhỏ, rồi lại nhìn đôi mắt tinh khiết của Kim Giác, chẳng biết nói cái gì.


“Ta cũng thế, không thích dùng cây quạt xanh này, quạt một cái người sẽ bị đốt thành tro. Thật không thú vị, hồ lô của lão gia vẫn tốt hơn, có thể bắt người, bắt rồi có thể chậm rãi chơi” Ngân Giác đứng một bên đột nhiên nói.


Nam Lạc cười khổ, Thông Huyền Thiên Sư giao bảo bối lợi hại như vậy cho bọn chúng nhưng chúng lại không thích. Nam Lạc nhìn hai cây quạt nhỏ này, ánh mắt có chút nóng bỏng.


“Quạt ba tiêu, theo lời Kim Giác thì tựa hồ một quạt có thể bay năm vạn bốn nghìn dặm, lợi hại như vậy đấy, nếu có nó thì ngày nào đó trở về sẽ không còn sợ nguy hiểm nào trên đường nữa. Chỉ cần một quạt, thiên địa thanh tĩnh”