Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 962: Hoa Tư thị (2)

Tân Hỏa quát lớn một tiếng, dốc hết toàn lực thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, tốc độ truyền tống càng lúc càng nhanh hơn. Vận dụng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh tới loại trình độ kỹ thuật như Thần này của hắn, cho dù là Chung Nhạc cũng cam bái hạ phong, tự thẹn không bằng.

Mặc dù Chung Nhạc cũng đã học được Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, nhưng vẫn chưa thể đạt tới tình trạng tâm niệm vừa động liền truyền tống đi như Tân Hỏa vậy. Hắn nhất định phải dùng Thần Kim luyện chế ra Trận pháp Truyền tống, định rõ phương vị truyền tống, lúc này mới có thể truyền tống đi. Mà Tân Hỏa thì lại có thể tùy thời tùy chỗ tùy tâm tùy ý truyền tống, tạo nghệ bậc này chính là cao hơn Chung Nhạc rất nhiều.

- Bản thân Tân Hỏa không có thân thể, không có pháp lực, không có tinh thần lực. Hắn phải mượn dùng pháp lực, tinh thần và thân thể của ta để thi triển ra thần thông truyền tống đáng sợ như vậy. Hắn có thể làm được, nói rõ ta cũng có thể làm được!

Chung Nhạc tán thán, trong lòng thầm nghĩ:

- Mà hiện tại ta không làm được, nói rõ ta còn có không gian đề thăng cực lớn! Ta vốn cho rằng tu luyện tới một bước này, không gian để ta có thể đề thăng đã có hạn, hiện tại xem ra, nhãn giới của ta vẫn là quá cạn. Xưng hùng trong các Luyện Khí Sĩ của Ngục Giới cũng không tính là cái gì, có thể xưng hùng trong toàn bộ Luyện Khí Sĩ của ba ngàn Lục Đạo Giới, thậm chí xưng hùng trong toàn bộ các Luyện Khí Sĩ của Tử Vi Đế Tinh, đây mới thật sự là cường giả!

Theo Tân Hỏa không ngừng truyền tống, tiếng ca kia cũng càng lúc càng mơ hồ, dần dần đã không thể xác định được rõ ràng thanh âm nữa. Chung Nhạc dùng ba khỏa Thần Nhãn nhìn về phía trước. Chỉ thấy theo hắn không ngừng di chuyển, không ngừng tiếp cận cửa vào, thân thể của Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ vậy mà cũng dần dần thu nhỏ lại, mà cái cửa vào kia cũng từ từ thủ nhỏ lại.

Rốt cuộc, thân thể Chung Nhạc cũng dừng lại, xuất hiện ngay trước mặt Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ. Cánh cửa vào cung điện và hai người này đều đã khôi phục lại kích thước bình thường. Tân Hỏa thở phào nhẹ nhõm, trả quyền chưởng khống thân khô lâu lại cho Chung Nhạc, tiếp tục trốn trong góc Thức hải của hắn tự than tự oán.

Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:

- Chung huynh, ngươi vừa rồi làm sao lại đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện như vậy?

Chung Nhạc cau mày há miệng, lại không biết phải giải thích thế nào cho bọn họ hiểu đoạn kinh lịch vừa rồi của chính mình. Đoạn kinh lịch vừa rồi quá không thể tưởng tượng nổi, cho dù có nói ra, sợ rằng bọn họ cũng sẽ không tin.

- Các ngươi ngàn vạn lần không được tiến về phía trước! Bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ!


Cuối cùng Chung Nhạc chỉ khuyên răn bọn họ một câu. Hai người không hiểu chút nào, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong não hải Chung Nhạc vang vọng tiếng ca của nữ tử kia, trong đầu hắn không ngừng ngâm xướng. Bất quá, hắn nghĩ muốn hát ra, nhưng lại không cách nào phát ra bất kỳ thanh âm gì. Đó chính là Tiên Thiên Thần Ngữ, thanh âm đại đạo trời sinh, cổ họng Nhân Tộc căn bản không thể phát ra âm điệu như vậy, càng huống chi hiện tại thân thể hắn là một bộ khô lâu? Hơn nữa, nghĩ muốn hát ra, còn cần phải có lĩnh ngộ hơn người đối với thanh âm đại đạo Tiên Thiên. Phương diện này hắn lại là không biết gì cả.

Chung Nhạc có chút suy tư, đột nhiên hỏi:

- Tân Hỏa, ngươi có thể hát ra âm điệu như vậy không?

Tinh thần lực hắn ba động, truyền tiếng ca chính mình nghe được cho Tân Hỏa. Tân Hỏa nói:

- Ta thật ra cũng học qua một chút Tiên Thiên Thần Ngữ, chỉ là có thể hát ra hay không cũng không biết được. Ngươi đã không có nhục thân, cho nên chỉ có thể dùng tinh thần để ngâm xướng. Để ta thử xem sao!

Chung Nhạc buông ra tinh thần, Tân Hỏa một lần nữa nhập chủ thân thể hắn, điều động tinh thần. Tinh thần Chung Nhạc nhất thời ông minh, hát lại một lần tiếng ca mà hắn nghe được kia.

Đột nhiên, huyết hải phía trước cánh cửa nhất thời dậy sóng. Tinh thần của hắn vậy mà cộng minh với tiếng ca truyền tới từ dưới huyết hải. Chỉ thấy huyết hải cuộn sóng càng lúc càng dữ dội, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhào lên tới trên cánh cửa.

Tân Hỏa cũng nhìn ra chỗ không thích hợp, lập tức một lần lại một lần ngâm xướng. Chỉ thấy huyết hải dậy sóng càng lúc càng cao, tựa hồ dưới huyết hải có một con ma quái khổng lồ đang gây sóng gió vậy.

Đột nhiên, huyết hải chợt tách ra, một nàng giai nhân xinh đẹp từ trong huyết hải từ từ dâng lên. Nhãn mâu sáng ngời chiếu rọi, sáng hơn minh nguyệt, hơn cả thái dương. Vẻ đẹp của nàng là loại xinh đẹp kinh tâm động phách, là xinh đẹp vô song, là xinh đẹp không cách nào hình dung, không có bất kỳ một tỳ vết. Cảm giác kinh diễm mang tới cho Chung Nhạc giống như đang đối diện với Tiên Thiên Nguyệt Thần vậy, đồng dạng là không thể tả nổi.


Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, nhìn về phía khỏa Thần Nhãn thứ ba tại mi tâm vị Tiên Thiên Thần Nữ kia, sau đó đã thấy thân thể khổng lồ vô biên của vị Thần Nữ này từ trong huyết hải triệt để dâng lên. Đó là một cỗ thân thể đầu người thân rắn.

- Phục Hy Thần Tộc?

Trong lòng Chung Nhạc đại chấn, ngay sau đó đã lắc đầu. Nàng không phải là Phục Hy Thần Tộc! Thân thể nàng không có Long lân, hơn nữa Phục Hy Thần Tộc cũng không phải là Tiên Thiên Thần, mà là hậu duệ của Lôi Trạch thị và Hoa Tư thị. Nàng cũng không phải là Lôi Trạch thị. Tiên Thiên Thần Long Lôi Trạch thị không có Thần Nhãn thứ ba.

- Hoa Tư thị là Tiên Thiên Xà Thần, trời sinh có Thần Nhãn thứ ba! Thần Nhãn thứ ba của Phục Hy Thần Tộc chính là kế thừa từ Hoa Tư thị. Nàng là Tiên Thiên Xà Thần Hoa Tư thị!

Chung Nhạc khẽ lẩm bẩm. Nàng Thần Nữ trong huyết hải từ từ dâng lên này, chính là một tôn Tiên Thiên Thần Nữ Hoa Tư thị, chẳng biết tại sao nàng lại chìm trong huyết hải, hơn nữa còn ở trong huyết hải ca xướng.

Tinh thần Tân Hỏa ba động, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi là người nào của Hoa Tư thị? Vì sao lại bỏ túi da của chính mình ở nơi này?

- Bỏ túi da ở nơi này?

Chung Nhạc nghi hoặc không hiểu. Nàng nữ tử trước mặt này rõ ràng là một vị Tiên Thiên Thần Nữ Hoa Tư thị còn sống sờ sờ, vô cùng linh động, vì sao Tân Hỏa lại nói đây là một bộ túi da? Vì sao lại nói là bỏ túi da lại nơi này?

- Đây chỉ là bộ da mà nàng đã trút bỏ, cũng không phải là chân thân của nàng! Chân thân của nàng đã rời khỏi rồi!

Tân Hỏa truyền âm cho Chung Nhạc, nói.

- Ngươi là Trụ Hồn Chi Hỏa do Toại Hoàng sáng tạo a? Thời đại Toại Hoàng đã yên diệt, thời đại Phục Hy cũng đã xuống dốc, không ngờ ngươi vẫn còn sống!

Thanh âm của vị Tiên Thiên Thần Nữ Hoa Tư thị kia dễ nghe giống như âm luật vậy, giòn giả nói:

- Ta là túi da của Hậu Thổ lưu lại! Nàng trút bỏ một thân dơ bẩn, chỉ lưu lại Đạo thân tinh khiết nhất. Trụ Hồn Chi Hỏa do Toại Hoàng sáng tạo, những năm qua ngươi đã đi nơi nào?