Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 937: Huyết Cốt Tà Thần (1)

Trong Cốt Giới, Chung Nhạc đứng ở trên hồng kiều Thần quang. Đạo hồng kiều Thần quang này dần dần ảm đạm xuống, bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến mất, mà khe nứt không gian thiên ngoại cũng đang chậm rãi ghép lại.

Kiếm Chủ, Họa Chủ và Thư Chủ vẫn còn đang kinh hồn táng đảm, không dám tiến lên.

Sau lưng Chung Nhạc, chiếc áo choàng đỏ thắm rung bay phần phật, ý nghĩa tâm cảnh của hắn đang bốn bề sóng dậy, tâm tình sợ rằng cũng không chút thoải mái.

- Vẫn không có cách nào rời khỏi…

Chung Nhạc lẩm bẩm. Hắn đã dùng hết thủ đoạn, cũng không thể từ trong đạo khe nứt trên thiên khung này chui ra ngoài. Mỗi khi hắn phát lực, hắn đều có thể cảm giác được trong thiên địa Cốt Giới có một loại lực lượng to lớn mà vô danh đang bắt lấy hắn, kềm chế hắn, quấn lấy hắn, khiến cho hắn không thể bay ra, không thể thoát thân. Loại lực lượng này không chỉ quấn lấy thân thể hắn, mà còn quấn lấy Nguyên thần của hắn, thậm chí còn quấn lấy pháp lực của hắn nữa.

Đây là lực lượng của Đạo, quy tắc đại đạo thiên địa của Cốt Giới đang ngăn cản hắn rời khỏi. Như vậy, hắn làm sao có thể chạy thoát được?

Không chỉ như vậy, thời điểm hắn thử muốn đột phá, nhảy thoát ra ngoài, màng thời không của Cốt Giới cũng ngăn cản hắn, khiến cho hắn có dốc hết toàn lực cũng không thể phá vỡ được màng thời không.

Hắn thậm chí còn có thể cảm giác được, cho dù lực lượng của chính mình có đề thăng lên gấp trăm lần, gấp ngàn lần thậm chí gấp vạn lần, cũng không thể nhảy ra khỏi Cốt Giới, thoát khỏi nơi này. Trừ phi hắn có được lực lượng hủy diệt Cốt Giới, triệt để phá hủy Cốt Giới, biến Cốt Giới thành Hỗn Độn, thành Hồng Mông, hủy diệt toàn bộ quy tắc đại đạo thiên địa đầy rẫy Cốt Giới này, mới có khả năng rời khỏi.

Bất quá, cho dù là vị Giới Chủ Ngục Giới kia, tồn tại đỉnh cao trong Thần Hoàng cũng không thể làm được điều này, không thể không chết già ở đây. Chung Nhạc tự nhiên cũng không có khả năng làm được.

Qua một lúc lâu sau, chiếc áo choàng sau lưng Chung Nhạc dần dần bình ổn trở lại, tỏ rõ tâm cảnh của hắn đã bình phục. Chỉ là trong lòng đám người Kiếm Chủ, Họa Chủ và Thư Chủ chợt dâng lên một loại cảm giác sợ hãi. Chung Nhạc càng bình tĩnh, bọn họ ngược lại càng cảm giác được nguy hiểm.

- Ba vị, ta có mấy vấn đề muốn hỏi các ngươi, mong các ngươi thành thật trả lời!

Chung Nhạc xoay người lại, tinh thần lực ba động, hỏi:


- Thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi?

- Thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi?

Ba người nhất thời ngẩn ra. Họa Chủ đầu tiên tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:

- Ngươi không phải là sinh linh của Giới này, ngươi cũng giống như chúng ta, cũng là Luyện Khí Sĩ của Ngục Giới!

Chung Nhạc chậm rãi gật đầu, lẳng lặng chờ bọn họ trả lời.

Kiếm Chủ và Thư Chủ cũng kinh nghi bất định. Gã Cốt Hoàng trước mắt này vậy mà cũng giống như bọn họ, cũng là Luyện Khí Sĩ của Ngục Giới. Gã Luyện Khí Sĩ này vậy mà có thể dưới tình huống rơi vào trong Giới này, biến thành một sinh linh hạ đẳng, vẫn có thể tu luyện tới tình trạng như hiện tại, thật sự quá đáng sợ rồi!

- Bên ngoài đã trôi qua bảy năm lẻ hai tháng!

Thư Chủ mở miệng nói.

- Bảy năm lẻ hai tháng? Ta bị vây ở trong này đã bảy mươi hai năm trời, bên ngoài chỉ mới trôi qua bảy năm lẻ hai tháng. Xem ra, dòng chảy thời gian ở hai thế giới quả thật là bất đồng. Vị tồn tại sáng tạo ra Cổ địa vực Thần Tàng kia sợ rằng vì muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả thí nghiệm, cho nên đã tăng nhanh dòng chảy thời gian!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, tiếp tục hỏi:

- Vậy vì sao các ngươi vẫn chưa được Giới Chủ và Thượng Thiên Vương tiếp dẫn, rời khỏi nơi này?


Ba người không ngừng ho ra máu, cật lực nghĩ muốn trấn áp thương thế. Chỉ tiếc thần thông đạo pháp của Chung Nhạc cường hãn, thương tổn trên người bọn họ không chỉ là thương tổn nhục thân, đồng dạng cũng là lạc ấn thần thông của Chung Nhạc, nghĩ muốn loại trừ cũng cực kỳ khó khăn, nhất định phải luyện hóa đi lạc ấn thần thông của Chung Nhạc.

Kiếm Chủ mở miệng thở hổn hển, nói:

- Theo ta suy đoán, dòng chảy thời gian của thế giới hiện thực bất đồng với dòng chảy thời gian của Cổ địa vực Thần Tàng! Thế giới hiện thực có khả năng chỉ mới trôi qua thời gian bảy ngày mà thôi, cách thời hạn hai mươi tám ngày còn có một đoạn thời gian nữa!

- Là vậy sao? Nói như vậy, ta còn có thời gian! Vẫn còn có thời gian…

Chung Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba người, bình tĩnh vạn phần nói:

- Ta cho các ngươi hai sự lựa chọn. Thứ nhất, các ngươi lưu lại nơi này với ta, có thể tiếp tục sống sót. Thứ hai, các ngươi có thể rời khỏi Cốt Giới, bất quá, phải chết ở bên ngoài!

Trong lòng ba người khẽ chấn động một cái. Kiếm Chủ cắn răng một cái, thanh âm khàn khàn, nói:

- Ta lựa chọn chết ở bên ngoài! Vị sư huynh này, Tương Tư và Hồng Đậu là kẻ đi theo của ta…

- Ngươi ra ngoài, ta cũng sẽ đưa các nàng ra ngoài với ngươi!

Chung Nhạc hờ hững nói.

Ngữ khí Họa Chủ buồn bã, nói:

- Ta cũng tình nguyện chết ở bên ngoài! Chết ở bên ngoài còn có hy vọng, sống ở trong nơi này cũng chỉ có thể đắm chìm trong tuyệt vọng, chờ đợi linh hồn của chính mình từ từ tiêu vong!

Thư Chủ thì lại cười lạnh, nói:

- Cốt Hoàng, chúng ta chết ở bên ngoài, còn có cơ hội chuyển thế trở lại, còn có thể chuyển sinh trong Lục Đạo. Mà ngươi thì lại vĩnh viễn bị nhốt ở trong này, trọn đời biến thành một bộ khô lâu, không biết đau đớn, không biết ngọt bùi cay đắng, không có hết thảy cảm giác! Cặp mắt ngươi không nhìn thấy bất luận màu sắc gì, bàn tay ngươi không có bất kỳ xúc giác gì, ngươi không có bất kỳ cảm thụ gì…

Hắn còn định nói thêm, nhưng Chung Nhạc đã mở bàn tay ra, phóng xuất Tương Tư Nữ và Hồng Đậu Nữ đang bị trấn áp trong Nguyên đan ra ngoài, hờ hững nói: