Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 915: Liên thủ (1)

Chung Nhạc và Nghịch Hoàng chém nát lực lượng tế tự, đám Luyện Khí Sĩ bị gã nam tử trẻ tuổi kia tẩy não phạt thần nhao nhao rơi xuống, giật mình tỉnh lại, trong lòng không khỏi vẫn còn sợ hãi.

Chung Nhạc và Nghịch Hoàng liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt ngưng trọng.

Một chiêu này của gã nam tử trẻ tuổi kia thật sự quá kinh diễm. Nhương Thiên Tế Tự Đại Pháp, quả thật chính là công pháp vô địch, chỉ trong nháy mắt đã bắt giữ một đám cường giả đẳng cấp như bọn họ, suýt chút nữa đã bị luyện hóa, biến thành kẻ tín ngưỡng hắn. Suy nghĩ một chút thôi cũng khiến cho người không rét mà run.

- Ta vẫn là lần đầu tiên gặp được tồn tại bậc này…

Nghịch Hoàng lẩm bẩm.

- Chưa mò tới chân ý của Luân Hồi… Chưa mò tới chân ý của Luân Hồi…

Chung Nhạc không ngừng lẩm bẩm, trong lòng thầm than một tiếng:

- Gã nam tử trẻ tuổi kia nói Lục Đạo Luân của ta chỉ là hào nhoáng bên ngoài, cũng không phải là nói quá! Ta mặc dù đã mở ra sáu đại Bí cảnh Nguyên thần, cũng đã tìm hiểu ra một chút thần thông Lục Đạo Luân Hồi, nhưng thủy chung cũng không thể hiểu ra chân ý của Lục Đạo Luân Hồi. Trong công pháp Thần Ma Thái Cực Đồ của ta cũng chưa bao quát ảo diệu của Lục Đạo Luân Hồi…

Trong lòng hắn đã cảm giác được áp lực. Vừa rồi gã nam tử trẻ tuổi kia xuất hiện, khiến cho hắn cảnh giác, khiến cho hắn tỉnh ngủ.

Từ khi Lục Đạo Luân Hồi xây dựng nên cho tới bây giờ, tính toán thời gian hẳn là khoảng chừng hơn hai mươi vạn năm. Rất đơn giản, thọ nguyên của Luân Hồi Đại Thánh Đế là mười hai vạn năm, sau thời gian đó hắn đã nhắm mắt xuôi tay. Mà Luân Hồi Đại Thánh Đế chính là Giới Đế của Đệ Nhất Lục Đạo Giới. Đệ Nhất Lục Đạo Giới lại là sau khi Luân Hồi Đại Thánh Đế chết đi mới tiêu tan. Bởi vậy, Lục Đạo Luân Hồi hẳn là xây dựng nên khoảng chừng hai mươi hai vạn năm trước. Đây chỉ là tính toán đại khái, về phần thời gian chính xác, Chung Nhạc cũng không biết rõ.

Thời gian hai mươi hai vạn năm, ảo diệu của Lục Đạo Luân Hồi hẳn cũng đã được nghiên cứu vô cùng thấu triệt, công pháp liên quan tới Lục Đạo Luân Hồi hẳn cũng không phải là số ít. Nhương Thiên Tế Tự Đại Pháp mà vừa rồi gã nam tử trẻ tuổi kia thi triển ra hẳn chính là một cái trong số đó.

Mặc dù Chung Nhạc đã mở ra Lục Đạo Luân, nhưng thời gian thấm nhuần dù sao cũng còn ngắn ngủi, tìm hiểu còn thấp, căn bản không thể thành thục bằng được công pháp Lục Đạo Luân Hồi. Đây chính là địa phương hắn không bằng người!

Hắn xuất thân từ Tổ Tinh, thật sự quá hẻo lánh, quá lạc hậu rồi, Tân Hỏa cũng đã ngủ say không biết bao nhiêu vạn năm, đối với chuyện này cũng hoàn toàn không biết gì cả, không thể chỉ điểm được cho hắn.

Hiện tại hắn có thể đối kháng với tồn tại đẳng cấp như Nghịch Hoàng, nhưng đối mặt với cường giả trẻ tuổi tu luyện công pháp Lục Đạo Luân Hồi, sẽ không dễ dàng như vậy rồi.


Vừa rồi gã nam tử trẻ tuổi kia xuất thủ đáng sợ tới mức nào? Chỉ trong nháy mắt đã bắt lấy hết thảy hàng trăm Luyện Khí Sĩ, suýt chút nữa đã luyện hóa toàn bộ. Nếu không phải hắn liên thủ với Nghịch Hoàng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Gã nam tử trẻ tuổi kia đạp xuống một cước, đạp ra trên cây Thần kiều do vô số Thần binh, Ma Thần binh của Thần Ma xây dựng ra này một cái động lớn. Chỉ riêng phần thực lực này, Chung Nhạc tự nghĩ đã khó có thể làm được. Hơn nữa, cho dù là hắn liên thủ với Nghịch Hoàng, cũng không thể lưu lại gã nam tử trẻ tuổi kia, ngược lại để cho hắn ung dung chạy thoát, có thể thấy được chỗ lợi hại của hắn.

Nhương Thiên Tế Tự Đại Pháp chỉ là một loại trong vô số công pháp Lục Đạo Luân Hồi, sợ rằng còn có những công pháp khác truyền lưu. Những công pháp kia lại có những chỗ thần diệu gì? Đối với chuyện này, Chung Nhạc hoàn toàn không biết gì cả.

- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Không thể xem thường bất luận tồn tại nào!

Trong mắt Chung Nhạc chớp động tinh quang, trong lòng thầm nghĩ:

- Bất quá, lần này tiến vào Cổ địa vực Thần Tàng cũng là một cơ hội hiếm có, nói không chừng có thể từ trong Thí nghiệm tràng Lục Đạo Luân Hồi này lĩnh ngộ ra càng nhiều ảo diệu của Lục Đạo Luân Hồi, sau đó kết hợp với Thần Ma Thái Cực Đồ của ta, khiến cho Thần Ma Thái Cực Đồ của ta không còn sơ hở nữa!

Ánh mắt hắn càng lúc càng sáng ngời, đột nhiên đao quang vung lên, công kích về phía Nghịch Hoàng, cười ha hả, nói:

- Nghịch Hoàng, lại tới a!

Nghịch Hoàng trở tay không kịp, suýt chút nữa bị một đao của hắn chém chết, không khỏi giận dữ, cật lực đối kháng, miệng không ngừng la mắng:

- Nhân Tộc Chung Sơn thị, ngươi khốn kiếp! Chúng ta hẳn là phải liên thủ mới đúng!

- Trước khi tiến vào nơi này, ta mở miệng mời ngươi liên thủ, ngươi đã nói thế nào?

Chung Nhạc đao xuống như mưa, mỉm cười nói:

- Hiện tại, chúng ta cũng là đang liên thủ. Bất quá, chỉ là ta bức ngươi liên thủ, đợi tới lúc giết tới điểm cuối, ta mới xử lý ngươi!

- Nằm mơ!


Hai người chiến đấu vô cùng hung ác. Chung Nhạc song đao tung bay, không rời khỏi hai bên Nghịch Hoàng. Mà Nghịch Hoàng cũng cực kỳ cường hãn, sau khi giết chết Luyện Khí Sĩ liền trực tiếp hấp thu tinh huyết nhục thân của đối phương, bổ sung cho chính mình, lớn mạnh bản thân, khiến cho chính mình duy trì không chết.

Bất quá, dù sao vẫn là Chung Nhạc kỹ cao một bậc, thủy chung khiến cho hắn nằm trong trạng thái bị thương, để cho hắn không thể hấp thu thi thể của những Luyện Khí Sĩ khác lớn mạnh chính mình, tránh cho thực lực của Nghịch Hoàng đề thăng, nhảy ra khỏi sự chưởng khống của hắn.

Hai người điên cuồng giết về phía trước, Khâu Cấm Nhi thì bảo vệ phía sau, không nói một lời, một mực bảo hộ Quân Tư Tà và Bạch Thương Hải.

o0o

Thần Đình Ngục Giới, trên Thiên đàn…

Thiên tướng Thiên Thị đột nhiên truyền âm cho Thượng Thiên Vương, nói:

- Thiên Vương, đạo ba động này lại xuất hiện! Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng chúng ta đã phong tỏa phạm vi đại khái của kiện bảo vật kia!

Trong lòng Thượng Thiên Vương khẽ động, ngưng mắt nhìn lại. Sau đầu Thiên Thị hiện ra một khỏa Thần Nhãn, chỉ thấy trong Thần Nhãn xuất hiện hình ảnh của hơn ba trăm gã Luyện Khí Sĩ, chính là tình hình đám người Chung Nhạc, Nghịch Hoàng bị gã nam tử trẻ tuổi kia bắt giữ.

- Kiện bảo vật Thượng Cổ kia chính là ở trong đám Luyện Khí Sĩ này!

Thiên tướng Thiên Thị nói nhỏ:

- Chỉ tiếc thời gian kiện bảo vật Thượng Cổ kia ba động quá ngắn, Bát Bộ Thiên Tướng chúng ta không thể phong tỏa chính xác phương vị của nó!

Thượng Thiên Vương yên lặng gật đầu, âm thầm truyền âm, nói:

- Vô phương! Có được phạm vi đại khái cũng đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi. Lần thi đấu Cổ địa vực Thần Tàng này, đám Luyện Khí Sĩ này sẽ chết đi tới tám chín thành, có thể còn sống sót đi ra cũng không nhiều lắm. Các ngươi chỉ cần tra xét đám Luyện Khí Sĩ còn sống sót kia là được!

Thiên tướng Thiên Thị gật đầu, tiếp tục yên lặng quan sát trận chiến đấu trên tòa Thần kiều này.

Nhưng lúc này, ánh mắt Giới Chủ Ngục Giới đột nhiên chớp động, nhìn về phía này. Thượng Thiên Vương khẽ mỉm cười với hắn, Giới Chủ Ngục Giới cũng mỉm cười hoàn lễ.

- Tên cáo già Thượng Thiên Vương này nhất định là đã phát hiện ra cái gì! Đáng tiếc trong đám bộ hạ của ta không có hạng người thiên phú dị bẩm như Bát Bộ Thiên Tướng bậc này. Bất quá, bọn họ nghĩ muốn cướp đi bảo vật của Ngục Giới ta, đó chính là nằm mơ!

Trong lòng Giới Chủ Ngục Giới bình thản, thầm nghĩ:

- May mà ta kỹ cao một bậc! Thượng Thiên Vương có Bát Bộ Thiên Tướng, có thể nghe lén giám thị, mà ta thì bày mưu nghĩ kế, có Thần Nhãn của Hồn Thú!