Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 887: Trấn Ngục Thâm Uyên (1)

Khâu Cấm Nhi gật đầu. Mấy ngày nay, nàng có thể nói là ăn uống đến cực kỳ sảng khoái. Ngoại trừ không dám ăn sống Thần Linh ra, tiểu cô nương Nhân Tộc này cơ hồ đã nếm qua một lần tất cả các kỳ trân dị thú của Địa Ngục, thậm chí còn phát huy bốn chữ ăn cầm đòi lấy tới vô cùng nhuần nhuyễn. Nàng đã hỏi mấy vị Phủ phán và Thần tướng Quỷ quan rất nhiều kỳ trân dị thú của Địa Ngục, nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, dự định sau khi rời khỏi lại ăn.

Bất quá, cái miệng tiểu cô nương này không bao giờ chịu ngồi yên, cái miệng nhỏ nhắn thường xuyên không ngừng ăn uống. Đám mỹ thực chứa đựng trong Bí cảnh Nguyên thần cũng dần dần vơi đi, cho nên tiểu cô nương này chỉ có thể lại đòi.

Bởi vậy, trên dưới Địa Ngục đều biết rõ sở thích của vị Tuần Sát Sứ này, nghĩ mọi cách làm ra các loại mỹ vị tới hiếu kính nàng, thậm chí còn tạo thành sự tình Thần thú tọa kỵ của một số vị Thần tướng Quỷ tướng biến mất. Đương nhiên, bọn chúng là đã biến thành từng bàn từng bàn mỹ vị, hoặc là biến thành mỹ vị chui vào trong Bí cảnh Nguyên thần của vị Tuần Sát Sứ này.

Khâu Cấm Nhi ăn uống vui chơi tới mức không biết trời đất, suýt chút nữa đã quên mất mình chỉ là một hàng giả.

- Đám Thần tướng Quỷ quan kia vì muốn lấy lòng ta, đã giết chết rất nhiều Thần thú tọa kỵ của đám Thần Ma Địa Ngục. Nếu thân phận ta bị bại lộ, tuyệt đối là sống không bằng chết. Sư ca nói không sai! Nhất định phải sớm rời khỏi một chút!

Hoàn thành chuyện hai huynh đệ Bệ, Ngạn giao phó là chính sự, chỉ cần cứu ra tên gia hỏa ‘Ta là bại hoại’ đang bị trấn áp trong Trấn Ngục Thâm Uyên kia, vậy chuyến đi này của bọn họ liền xem như đại công cáo thành, có thể trở về hiện thực được rồi.

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nhờ một gã Thần tướng gọi Lan Hủy Tôn Thần tới, nói:

- Tôn Ma Thần đã ăn mấy trăm vạn linh hồn kia vẫn còn chứ?

Phó nhờ chủ mà quang vinh, mấy ngày nay, tên tùy tùng Lan Hủy Tôn Thần này cũng là lăn lộn tới phong sinh thủy khởi, không ngừng xưng huynh gọi đệ với đám Thần tướng Quỷ quan, nghiễm nhiên tự cho mình là thân tín của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, cũng thu được không ít chỗ tốt.

Lan Hủy Tôn Thần vội vàng lấy ra linh hồn của tôn Ma Thần kia, cười bồi nói:

- Vẫn còn!

Chung Nhạc gật đầu, nói:

- Ta muốn đích thân đưa kẻ này vào trong Trấn Ngục Thâm Uyên trấn áp, để cho hắn chịu khổ chịu tội cho tới lúc linh hồn tiêu vong!


Một gã Thần tướng mỉm cười, nói:

- Chuyện nhỏ bậc này, cần gì phải làm phiền Thượng sứ chứ? Vẫn là để cho huynh đệ chúng ta đi làm, tránh cho ô uế bàn tay của Thượng sứ!

Chung Nhạc lắc đầu, nửa cười nửa không nói:

- Ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết đây?

Gã Thần tướng kia khẽ ngẩn ra. Sở dĩ hắn nói ra lời này, một mặt là vì muốn giám sát động tĩnh của đám người Chung Nhạc, một mặt cũng là muốn lấy lòng Chung Nhạc. Không ngờ Chung Nhạc lại hỏi ngược lại như vậy.

Chung Nhạc cười lạnh, nói:

- Lần này ta tiến vào Địa Ngục Luân Hồi, nếu không làm ra được chút chiến tích, làm sao trở về báo cáo kết quả công tác đây? Trấn áp cái tên này vào trong Trấn Ngục Thâm Uyên, đây cũng là chiến tích của ta, trở lại Thiên Đình, ta cũng có thể hướng lên thượng cấp tranh công nhận thưởng. Nếu là do ngươi đưa đi, vậy công lao này là của ngươi hay là của ta?

Trên trán gã Thần tướng kia toát ra mồ hôi lạnh, không ngừng vâng vâng dạ dạ, đột nhiên nói:

- Hai vị Thượng sứ lần đầu tiến vào Trấn Ngục Thâm Uyên, không biết rõ đường lối bên trong, hãy để tiểu thần dẫn đường cho hai vị, tránh cho sinh ra sai lầm gì không tốt!

- Cũng được! Ngươi dẫn đường đi!

Chung Nhạc gật đầu đồng ý. Gã Thần tướng kia lập tức đi ở phía trước dẫn đường, hai người Chung Nhạc đi theo sau lưng hắn. Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành A Tỳ Thành, Lan Hủy Tôn Thần nhìn thấy hắn đã rời khỏi, lập tức vênh váo tự đắc, không ngừng khoe khoang với đám Thần tướng Quỷ tướng kia. Đám Thần tướng Quỷ tướng kia cười lấy lòng không thôi, không ít tên còn hiến bảo vật cho hắn, Lan Hủy Tôn Thần cứ việc thu lấy.

- Sau khi ta và Cấm Nhi rời khỏi, tên Lan Hủy Tôn Thần này liền sẽ không may rồi! Tên Lan Hủy này cũng là một tên tiểu nhân, chết cũng không có gì đáng tiếc!

o0o


Cũng không lâu lắm, bọn họ đã đi tới trước Trấn Ngục Thâm Uyên. Tới nơi này, tâm thần Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cũng đều đại chấn, cảm giác giống như là đã tiến vào trong một cái thời không khác.

Bọn họ từ Lục Đạo Giới tiến vào Địa Ngục Luân Hồi, đã giống như tiến vào trong một cái thời không khác, bởi vì quy tắc đại đạo thiên địa hoàn toàn bất đồng. Mà hiện tại đi tới Trấn Ngục Thâm Uyên, không ngờ cũng có loại cảm giác này.

Tiếp cận cái vực sâu trong vũ trụ này, có một loại cảm giác vạn pháp trầm tịch, vạn đạo héo rũ, mười phần kỳ diệu. Phảng phất như hết thảy đạo và pháp ở nơi này đều đã điêu linh tử vong.

- Cỗ khí tức này, vô cùng tương tự với cỗ khí tức bao phủ Tổ Tinh!

Thanh âm kinh ngạc của Tân Hỏa chợt vang lên.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Đạo và pháp điêu linh tử vong? Không phải là chuyện tình tương lai sẽ phát sinh trên Tổ Tinh sao?

Bất quá, so với Tổ Tinh, nơi này lại càng cực đoan hơn. Đạo và pháp trên Tổ Tinh điêu linh, nhưng cũng không trấn áp được Thần Ma. Mà lực trấn áp ở nơi này, sợ rằng cho dù có là Thần Hoàng tới đây cũng sẽ bị trấn áp, trở nên ngoan ngoãn.

- Trấn Ngục cần phải có phù văn đặc thù mới có thể mở ra. Nếu không có tiểu thần dẫn đường, chỉ sợ hai vị Thượng sứ ngay cả tiến vào cũng đều không được a!

Gã Thần tướng kia mỉm cười nói, hai tay kết ấn, mở ra Trấn Ngục.

Chung Nhạc lập tức tập trung tinh thần, quan sát ấn pháp và văn lộ Đồ đằng mà hắn dùng để mở ra cửa vào Trấn Ngục, lâm vào suy tư. Bộ ấn pháp này cực kỳ phức tạp, các loại văn lộ Đồ đằng không ngừng tung bay, phiền phức tới cực điểm. Mặc dù gã Thần tướng kia là một tồn tại cấp Thiên Thần, thi triển ấn pháp này cũng phải mệt mỏi tới thở hồng hộc.

- Ấn pháp có thể cởi bỏ phong ấn cửa vào Trấn Ngục Thâm Uyên, nói không chừng cũng có thể cởi bỏ phong ấn Tổ Tinh!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, Thần Nhãn thứ ba lặng yên mở ra, hai khỏa Thần Nhãn trái phải một nhật một nguyệt, không ngừng chớp tắt bất định, cẩn thận ghi nhớ quy luật biến hóa của những ấn pháp và văn lộ Đồ đằng này, đợi sau này có thời gian rảnh rỗi mới lại tìm hiểu nghiên cứu sau.

Trôi qua gần nửa canh giờ, gã Thần tướng này mới cởi bỏ xong phong ấn cửa vào Trấn Ngục Thâm Uyên. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tiến vào Trấn Ngục, gã Thần tướng kia vẫn như cũ đi ở phía trước dẫn đường.

Hai người không ngừng quan sát bốn phía, chỉ thấy Trấn Ngục Thâm Uyên này một mảnh tối tăm mờ mịt. Nơi này không biết trên dưới, không có bốn phương tám hướng, bốn phía không nhìn thấy bất luận quang mang gì, không nghe được tiếng bước chân, không nghe được tiếng tim đập, không nghe được thanh âm khí huyết lưu động.

Yên tĩnh! Yên tĩnh tuyệt đối!

Khâu Cấm Nhi không tự chủ được cầm tay Chung Nhạc. Sự trầm tịch tuyệt đối dễ dàng khiến cho người ta phát cuồng, không biết chính mình còn sống hay là đã chết. Mà trong Trấn Ngục Thâm Uyên chính là tạo ra một bầu không khí như vậy. Thử nghĩ một chút, một người bị giam giữ trong loại địa phương như thế này, một hai canh giờ còn có thể chịu đựng được, nhưng một ngày hai ngày thì sao?

Nếu là một năm hai năm thì sao?