Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 866: Bà con xa (2)

Mà pháp tắc đại đạo thiên địa Ngục Giới vẫn còn hoàn chỉnh, nhất là địa phương Khâu Cấm Nhi đã nói kia, đại đạo thiên địa cực kỳ viên mãn, đối với sinh linh của Ngục Giới, có lẽ không có cảm giác bất đồng gì, nhưng đối với bọn họ, tuyệt đối là địa phương tu luyện tuyệt giai!

Nếu có thể ở nơi đó tu luyện, làm ít lời nhiều, đủ để khiến cho tu vi thực lực của bọn họ lại đề thăng một mảng lớn.

Chung Nhạc đứng dậy, mỉm cười nói:

- Nếu đã như thế, vậy chúng ta liền đi một chuyến, nhìn một chút chỗ bảo địa kia!

Trong lòng hắn một mảnh hừng hực. Lục Đạo Quả đã bị hắn để vào trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình, phiêu phù trên đỉnh đầu của tôn Thần Nhân Bàn Cổ kia, mượn Thần Nhân Bàn Cổ để cảm ngộ luyện hóa quả Thần quả này.

Nếu có thể tìm được địa phương đại đạo thiên địa cực kỳ viên mãn kia, sẽ rất có lợi đối với việc hắn luyện hóa Lục Đạo Quả, đạt được càng nhiều kiến giải đối với Lục Đạo, khẳng định sẽ có chỗ tốt càng lớn hơn.

Sáu người vừa mới đi ra khỏi cung điện, vị Sơn mỗ mỗ kia đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện, hờ hững nói:

- Mấy vị công tử, tiểu thư dự định đi nơi nào?

Chung Nhạc khách khí nói:

- Mỗ mỗ, chúng ta định đi xung quanh một chút, tìm kiếm một địa phương tu luyện thích hợp, tiến hành tu luyện một thời gian. Không biết mỗ mỗ có thể dàn xếp hay không?

Sơn mỗ mỗ nói:

- Trong Bệ Ngạn Nhai Vực này của lão gia có rất nhiều Cấm địa Cấm khu. Chỉ cần không phải là những chỗ này, lão thân ngược lại có thể làm chủ!

- Vậy xin mỗ mỗ chỉ điểm!

Chung Nhạc khẽ nháy mắt với Khâu Cấm Nhi một cái. Khâu Cấm Nhi lập tức đi trước dẫn đường, mượn cảm ứng đối với pháp tắc đại đạo thiên địa đi về phía chỗ bảo địa kia.

Không bao lâu sau, đám người đã đi ra dãy cung điện này, đi tới trước vách đá. Khâu Cấm Nhi đột nhiên chuyển hướng, bay xuống phía dưới vách núi cao và dốc vô cùng này.

Đám người Chung Nhạc cũng nhao nhao nhảy xuống Bệ Ngạn Nhai, đột nhiên cảm thấy nguyên lực địa từ thay đổi. Bọn họ rõ ràng là nhảy xuống vách núi, nhưng Lực tràng Nguyên Từ của Bệ Ngạn Nhai Vực vẫn như cũ hút bọn họ về phía vách núi, cũng không rơi xuống dưới.


Bọn họ phi hành không biết bao nhiêu vạn dặm, đi tới một phiến Hải vực bát ngát. Trong Hải vực, vô số các loại Dị thú Hải thú hiếm quý xuyên toa trong biển, khi thì nhảy lên khỏi mặt biển, khi thì chìm xuống đáy biển. Có Hải thú đang phun ra nuốt vào linh khí thiên địa, có Hải thú đang hấp thực nhật nguyệt tinh hoa.

Sư Bất Dịch nhịn không được, chùm lông xám nơi cổ bay loạn, một cái đầu sư tử thật lớn mọc ra, răng rắc một tiếng đã đớp trúng một con bạch tuộc kích thước như ngọn núi, nguyên lành nuốt xuống.

- Tư vị này, thật sự là ngon! Quả thật giống như linh đan diệu dược vậy!

Sư Bất Dịch tán thán một tiếng. Nào ngờ Sơn mỗ mỗ chợt lạnh lùng nói:

- Lần sau không được như vậy nữa!

Sư Bất Dịch còn đang định sảng khoái ăn uống một trận, nghe nàng nói vậy, liền vội vàng bỏ đi cái ý niệm này.

Khâu Cấm Nhi một đường bay về phía trước. Qua gần nửa canh giờ, đột nhiên chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện từng đóa từng đóa đại hoa kim sắc phiêu phù, lộ ra vô số đóa hoa cao tới ba ngàn trượng.

Những đóa hoa này bén nhọn như kiếm, cắm thẳng vào trong thương khung. Linh khí linh lực nồng nặc hội tụ thành mây, tầng tầng tường vân phiêu phù bốn phía đám hoa này, quanh quẩn không tiêu tan.

Những đóa hoa này đều là hai đóa hoa tịnh đế diễn sinh, vô cùng kỳ lạ.

Nơi này có tổng cộng chín mươi tám gốc đại hoa kỳ quái, đều là những nụ hoa chưa nở, tổng cộng có một trăm chín mươi sáu nụ hoa, không có một đóa nào đã nở ra cả.

Từ xa nhìn lại, thậm chí còn có vô số văn lộ Đồ đằng Thần cấp vô cùng sáng chói, vô cùng mạnh mẽ lượn lờ quanh những đóa hoa này, sáng lạn chói mắt, chiếu rọi những đóa đại hoa này giống như làm bằng vàng ròng vậy, không pha lẫn bất kỳ tạp chất gì.

Đi tới phụ cận, đám người ngẩng đầu lên quan sát. Chỉ thấy những đóa đại hoa này lộ ra càng thông thấu hơn, so với Thần Kim còn thuần túy vô hạ hơn, khiến cho người ta không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

Từ rất xa bọn họ đã cảm giác được linh khí linh lực vô cùng sung túc, so với ở trong Thần điện Bệ Ngạn còn nồng nặc hơn nhiều.

Chỉ là, ở nơi này còn có từng cỗ từng cỗ lực lượng đáng sợ, hạn chế bước chân của bọn họ, khiến cho bọn họ không thể nào tiếp cận.

- Nơi này là một chỗ Cấm khu, không thể đi vào!


Ngữ khí Sơn mỗ mỗ lạnh như băng, nói:

- Các vị hãy chọn một chỗ khác, bằng không đừng trách lão thân động thủ!

Ngữ khí Khâu Cấm Nhi có chút khẩn cầu, nói:

- Mỗ mỗ, có thể dàn xếp một chút hay không? Chúng ta là khách quý của hai vị Bệ, Ngạn sư huynh, mỗ mỗ cần gì bất cận nhân tình như vậy? Sao không hỏi hai vị Bệ, Ngạn sư huynh một tiếng? Nếu bọn họ cho phép, chúng ta sẽ đi vào tu luyện một đoạn thời gian. Nếu bọn họ không cho phép, chúng ta rời khỏi là được!

Sơn mỗ mỗ thấy nàng băng tuyết khả ái, cũng đành miễn cưỡng khó khăn. Nàng lập tức tinh thần lực ba động, truyền tới Thần điện Bệ Ngạn. Sau một hồi mới miễn cưỡng nói:

- Lão gia đồng ý cho các ngươi tu luyện ở đây! Bất quá, chỉ có thể ở lại mười ngày. Mười ngày sau, nhất định phải rời khỏi nơi này!

Khâu Cấm Nhi đại hỉ, luôn miệng chân thành tạ ơn.

Trên khuôn mặt già nua của Sơn mỗ mỗ giăng đầy nếp nhăn, như vô số đạo khe rãnh xen kẽ giao thoa với nhau. Nàng giơ tay lên, cởi bỏ đạo phong cấm vờn quanh nơi này, để cho đám người Chung Nhạc tiến vào trong đó, nói:

- Cần gì cảm tạ ta? Lão thân là phụng mệnh hành sự. Nếu lão gia không cho phép, các ngươi dám can đảm xông vào nửa bước, lão thân sẽ giết chết hết thảy các ngươi!

o0o

Trong Thần điện Bệ Ngạn…

Bệ và Ngạn đang ngồi chồm hỗm, cùng nhìn về phía một tôn Thần tượng. Tôn Thần tượng này không có mặt mũi, nhưng lại có một loại khí khái bá đạo, thần vận nội tàng. Trước Thần tượng đang cắm ba nén nhang.

Sau một hồi, Thần tượng đột nhiên chấn động, phảng phất như có một cỗ lực lượng to lớn xuyên qua không gian khôn cùng mà tới, hàng lâm trên Thần tượng.

Bệ và Ngạn nhất tề quỳ lạy, mở miệng nói:

- Quấy nhiễu Phụ thần, trong lòng hài nhi hổ thẹn! Mấy ngày gần đây hài nhi gặp được một vị bà con xa, trong cơ thể có huyết mạch tương tự với chúng ta, cho nên mới bẩm báo với Phụ thần!

- Bà con xa?

Pho Thần tượng kia chợt mở miệng, thanh âm chấn động:

- Hắn đang ở nơi nào? Để ta nhìn một chút!

o0o

Chung Nhạc vừa mới tiến vào rừng hoa kim sắc trên mặt biển kia, đột nhiên cao thấp toàn thân chợt nổi lên vô số sợi lông măng. Hắn cảm giác được có một cặp mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm chính mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng cái gì cũng không phát hiện, trong lòng không khỏi kinh nghi bất định.