Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 823: Đại thế đã mất (1)

Sau gần nửa canh giờ, đạo quang mang huyết sắc từ trên Tế đàn Hắc Sơn bắn ra kia rốt cuộc cũng đi tới Mộc Diệu Tinh.

Đạo Thần quang huyết sắc này hóa thành một khỏa quang cầu thật lớn, phiêu phù trên không Mộc Diệu Tinh. Trong Thần quang ẩn chứa nguyền rủa huyết mạch của Chung Nhạc. Ngàn vạn Côn Bằng Thần Tộc trên Mộc Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía khỏa quang cầu này.

Quang cầu huyết sắc xinh đẹp mê người, có một loại mỹ cảm khiến người ta sợ hãi.

Sau đó, ngoài mặt khỏa quang cầu lưu chuyển từng đạo từng đạo quang hoàn, dần dần tróc ra, nhao nhao rơi về phía Mộc Diệu Tinh.

Những đạo quang hoàn này càng lúc càng lớn, bao vây toàn thể Mộc Diệu Tinh. Trung tâm đám quang hoàn là một màn sáng màu đỏ nhạt, phảng phất như một tấm lưới, tinh tế sàng lọc, một lần lại một lần sàng lọc tất cả các sinh linh trên Mộc Diệu Tinh.

Ông ông ông!

Thần quang huyết sắc không ngừng sàng lọc, mấy trăm đạo quang hoàn trôi đi, năng lượng khỏa quang cầu thật lớn này dần dần tiêu hao hết, biến mất không thấy đâu nữa.

Đám Côn Bằng Thần Tộc trên Mộc Diệu Tinh cũng đều kinh nghi bất định. Trong đám Côn Bằng Thần Tộc lưu lại trên Mộc Diệu Tinh này cũng không thiếu cường giả, vội vàng kiểm tra bản thân, lại không kiểm tra ra bất luận dị trạng gì. Huyết mạch của bọn họ vẫn như cũ là huyết mạch Côn Bằng, vẫn không có bị phong ấn.

Nhưng đây chỉ là ngoài mặt, trên thực tế huyết mạch bị phong ấn chính là huyết mạch của con cháu hậu đại bọn họ. Loại nguyền rủa này lạc ấn vào trong huyết mạch của con cháu hậu đại bọn họ, một đời trầm trọng hơn một đời. Đợi tới mười mấy đời, mấy chục đời sau, Thần huyết của bọn họ sẽ triệt để bị phong ấn, đánh mất sự cường đại trời sinh của Thần Tộc, trở thành phàm huyết.

o0o

- Đại Sư Tử, trên lồng ngực Văn Thường Công có thương thế chưa lành!

Trên Tế đàn Hắc Sơn, Chung Nhạc khẽ xoay nhẹ tấm gương lân phiến, chiếu rọi về phía Văn Thường Công, mở miệng nói.

Sư Bất Dịch nghe hắn nói vậy, lập tức công kích về phía lồng ngực Văn Thường Công. Sắc mặt Văn Thường Công kịch biến, thương thế trên lồng ngực hắn là do Lục Đạo lão nhân gây ra, cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Vị trí lồng ngực chính là nhược điểm của hắn.

Long Hầu thu kiếm, đi tới bên cạnh Chung Nhạc, đứng trước tấm gương lân phiến, dùng tấm gương chiếu rọi chính mình một hồi. Sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến, trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói:


- Vừa rồi chính là tấm gương này đã chiếu rọi ra sơ hở của Côn Hầu sao?

Sau lưng Chung Nhạc, năm tôn Thần Minh bọn Hoàng Xà, Thường Chân, Khoa Phụ nhao nhao chạy tới, nhìn thấy Côn Hầu đã bị mạnh mẽ tế diệt, Long Hầu đang đứng bên cạnh Chung Nhạc, cũng không dám có chút dị động gì.

Chung Nhạc bình thản nói:

- Côn Hầu chết, không phải là do tấm gương này, mà là do hắn lo lắng cho chủng tộc của chính mình, hắn là vì chủng tộc mà chết!

Long Hầu có chút phiền muộn, nói:

- Từ thời đại Ích Tà, ta đã bắt đầu bất hòa với hắn. Hai người đấu tới đấu lui, thời điểm còn sống đã đấu, sau khi chết đi cũng vẫn còn đấu, đã đấu suốt năm vạn năm rồi. Ta thủy chung cũng không thể làm gì được hắn. Hiện tại có thể xử lý được hắn, lại là dựa vào tấm gương này mà thắng, vẫn luôn cảm thấy thắng có chút không anh hùng. Chung Sơn thị, tấm gương này của ngươi quá mức nghịch thiên, trên thế gian hẳn là không nên xuất hiện loại bảo vật như vậy. Trời cao đố kỵ, Chư Thần ganh ghét a!

Chung Nhạc chiếu rọi tấm gương về phía Chư Cửu Mục, trên mặt lộ ra thần sắc không đành lòng, khóe miệng khẽ giật, cuối cùng cũng không có mở miệng chỉ điểm thiếu niên Hiên Viên.

Hắn đã chiếu rọi ra khuyết điểm trong công pháp và chiêu thức của Chư Cửu Mục. Nếu hắn nói cho thiếu niên Hiên Viên biết, với uy năng của Hiên Viên Kiếm, chỉ một kiếm sẽ có thể chém chết Chư Cửu Mục.

Nhưng hắn và lão giả này vốn có tình bạn cố tri, có chút không đành lòng giết Chư Cửu Mục.

Chung Nhạc xoay chuyển tấm gương, kính quang chậm rãi chiếu rọi, nhất nhất chiếu qua trên người đám Thần Minh bọn Thường Chân, Hoàng Xà, Khoa Phụ. Long Hầu nhìn thấy hình ảnh trong kính, thở dài một tiếng, nói:

- Vô hạn chi tiết a! Thần vật đẳng cấp này, thật sự không nên xuất hiện trên thế gian!

Tấm gương này chiếu rọi người cùng vật, có thể chiếu rọi ra vô hạn chi tiết, chiếu rọi ra cảnh tượng vi mô nhất. Vừa rồi Long Hầu dùng tấm gương này chiếu rọi chính mình, từ trong gương nhìn thấy vô hạn chi tiết của chính mình. Từ khuyết điểm của công pháp, sơ hở của thần thông đến khuyết điểm của Thần binh… hết thảy mọi thứ của hắn, toàn bộ đều không có bí mật gì đáng nói.

Thậm chí tại thời điểm công kích, sự phân bố lực lượng trong thần thông, hướng đi của năng lượng trong Thần binh, sự biến hóa của trận pháp… toàn bộ đều phản ánh rõ ràng trong tấm gương này. Hắn giống như là bị lột sạch thân thể, trần trụi đặt ở trước gương, không có bất kỳ bí mật gì có thể che giấu cả.


Mà vừa rồi, Chung Nhạc dùng kính quang chiếu rọi Văn Thường Công, chiếu rọi Chư Cửu Mục, chiếu rọi năm tôn Thần Minh bọn Hoàng Xà, Thường Chân… cũng toàn bộ đều là như vậy.

Loại bảo vật như thế này, ngay cả Long Hầu cũng chưa từng nghe nói qua, hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn, cho nên hắn mới nói thế gian không nên có loại bảo vật nghịch thiên bậc này.

Theo như hắn thấy, đây chính là bảo vật nghịch thiên, loại bảo vật hẳn là không nên tồn tại!

Đám Thần Minh bọn Thường Chân, Hoàng Xà đứng ở sau lưng Chung Nhạc, đối với Long Hầu chính là vạn phần kiêng kỵ. Nếu Côn Hầu vẫn còn chưa chết, bọn họ ngược lại còn có thể đánh một trận, mà hiện tại ngay cả Côn Hầu cũng đã bị tế diệt, khiến cho bọn họ tiến thoái khó khăn.

Chung Nhạc đối với bọn họ chính là làm như không thấy, ba khỏa Thần Nhãn bắn ra ba đạo Thần quang, quét nhìn khắp Tế đàn Hắc Sơn một lượt. Tràng đại tế này đã tế diệt hơn năm trăm tôn Thần Linh, Thần Minh, Thần binh, Thần thi, cộng thêm Côn Hầu và Hiếu Mang Lão tổ, uy lực lúc này đã trở nên cực kỳ khủng bố.

Vô số văn lộ Đồ đằng vô cùng thô to xoay chuyển xung quanh Hắc Sơn. Lôi đình trong thiên địa không ngừng đánh xuống, mà khu vực Hắc Sơn nơi này lại hình thành nên một khu vực lôi bạo, thắp sáng hắc ám bốn phía, sấm chớp rền vang, ầm ầm đùng đùng.

Huyết vũ ào ào đổ xuống, giống như thác nước vậy treo ngược, không ngừng huyết tẩy thiên hạ.

Chỉ là, cho dù lực lượng tế tự cường đại như vậy, cũng khó có thể phân giải được nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ. Xung quanh nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ, vô số đạo văn lộ Đồ đằng hiện ra, chủ động chống lại sự luyện hóa của Đại tế Phong Thiện.

Hắn dùng tấm gương lân phiến chiếu rọi tòa Tự Nhiên Chi Thành này, chỉ nhìn thấy một đám hoa văn vô cùng phức tạp. Cho dù là tấm gương này cũng khó có thể hoàn toàn phân tích ra đám văn lộ Đồ đằng chất chứa trong nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ, không thể triệt để phản ánh ra toàn bộ chi tiết của nhục thân Tự Nhiên Lão tổ.

- Linh của một tôn Thần Hầu, cho dù được cường giả Long Tộc tế tự, có thể bảo trì được mấy phần thực lực?

Thường Chân Tôn Thần thấp giọng hỏi, nghiêng đầu nhìn về phía Thần Nhân Khoa Phụ. Tôn Thần Nhân của Khoa Phụ Thần Tộc này tên là Khoa Phụ Ngạn Sơn, nghe nàng hỏi vậy, thoáng suy tư một chút, nói:

- Khoảng chừng ở giữa Thuần Dương Thần với Thiên Thần. Nếu là toàn lực tế tự, khôi phục tới trạng thái viên mãn, chính là tương đương với một tôn Thiên Thần. Bất quá, nghe nói Long Tộc đã di chuyển tới Côn Lôn Cảnh, tế tự xuyên qua không gian, hắn cũng không thể phát huy ra chiến lực cấp Thiên Thần được!

Mấy tôn Thần Minh nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Xà Tôn Thần khách khí nói:

- Nếu Long Hầu có thể nhường một bước, chúng ta vô cùng cảm kích!

Long Hầu không đáp lời hắn, ánh mắt chăm chú quan sát nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ trong tấm gương, chỉ thấy có rất nhiều chỗ mơ hồ, chỉ một vài chỗ là rõ ràng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Xem ra tấm gương này cũng không phải là không gì không làm được. Ta còn tưởng rằng nó có thể chiếu rọi hết thảy mọi thứ a. Là ta suy nghĩ nhiều rồi!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Chiếu rọi hết thảy mọi thứ? Làm sao có thể? Sợ rằng trong Đế lăng tùy tiện đi ra một kiện bảo bối, nó cũng không thể chiếu rọi ra được bao nhiêu chi tiết!