Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 810: Văn Thường Công (2)

- Là cừu gia của ngươi hay là kẻ thù của ta?

- Cả hai đều có thể!

Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống, tế khởi Thần Dực Đao, đằng đằng sát khí, ngữ khí ba phải, nói:

- Bất luận là cừu gia của ngươi hay là kẻ thù của ta, cũng đều sẽ hạ thủ với ngươi và ta. Nếu đã như vậy, cần gì phải phân biệt chứ? Cứ việc giết chết là được!

Lục Đạo lão nhân gật đầu. Hắn cũng không phân rõ hai tôn Côn Thần này rốt cuộc là theo đuôi chính mình mà tới, hay là Thần Ma của Tổ Tinh. Nếu đã là kẻ địch, vậy thì không cần phải lưu tình.

Thân thể tôn Kim Giáp Côn Thần kia khẽ động, nhất thời trời long đất lở. Hắn dẫm mạnh chân một cái, phóng vọt về phía Chung Nhạc và Lục Đạo lão nhân. Chỉ trong nháy mắt đã xông tới trước mặt hai người, sáu kiện đao binh trong tay lan tỏa ra Thần uy ngập trời, chém thẳng xuống hai người.

Chung Nhạc tế đao đón đỡ. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Lục Đạo lão nhân chợt cuộn trào. Từng sợi từng sợi rễ cây từ dưới lòng đất chui lên, soạt một tiếng đã quấn lấy tôn Côn Thần kia.

Sau một khắc, Chung Nhạc giơ tay chém xuống, đao quang kinh diễm chém đứt tôn Côn Thần này ra làm đôi.

Cũng trong lúc này, đại địa sau lưng hai người chợt nứt ra, lại một tôn Côn Thần khác xông lên khỏi mặt đất, toàn thân trắng như tượng, nhưng lại có hình dáng Côn Tộc, phóng thẳng về phía hai người.

Cũng trong nháy mắt tôn Côn Thần này hiện thân, mái tóc lộn xộn của Lục Đạo lão nhân giống như vô số thanh kiếm đâm thẳng về phía sau. Vô số sợi tóc điên cuồng bành trướng, trong nháy mắt đâm vào thân thể tôn Côn Thần kia, mái tóc đã hóa thành một tán cây vô cùng rộng lớn, phương viên khoảng chừng trăm dặm. Chỉ trong nháy mắt mái tóc của hắn đã chia năm xẻ bảy thân thể tôn Côn Thần này.

Chung Nhạc tế khởi cây đèn đồng, thu đám tàn thi ngập trời của tôn Côn Thần này vào trong cây đèn, kể cả hai mảnh thi thể của tôn Côn Thần đã bị hắn chém thành hai mảnh kia, cũng đồng thời thu vào trong cây đèn.

- Bảo bối tốt a!

Lục Đạo lão nhân liếc nhìn cây đèn đồng một cái, mở miệng tán thưởng.

Chung Nhạc đậy nắp cây đèn đồng lại, liếc nhìn cặp mắt của Lục Đạo lão nhân, nhìn thấy trong đó xuất hiện một tia tham niệm, tiện tay đưa cây đèn đồng cho hắn, mỉm cười nói:

- Mời tiền bối xem thử!

Lục Đạo lão nhân nhận lấy cây đèn đồng, quan sát một phen, thử thôi động, lại không phát huy ra bất luận uy năng gì. Tia tham niệm trong mắt hắn dần dần biến mất, lắc lắc đầu, trả cây đèn lại cho Chung Nhạc. Chung Nhạc thu hồi cây đèn đồng, mỉm cười nói:


- Hiện tại hẳn là không còn tồn tại nào dám ngăn trở chúng ta nữa rồi a?

- Vẫn còn một tên!

Lục Đạo lão nhân đột nhiên nói. Chung Nhạc tiến về phía trước một bước, mỉm cười nói:

- Ta biết hắn là ai! Nhưng sau khi chúng ta giết chết hai tôn Côn Thần kia, hắn đã không dám xuất hiện!

Lục Đạo lão nhân đuổi theo hắn, nghi hoặc hỏi:

- Cỗ khí tức như có như không này từ lúc mới bắt đầu đã luôn nhìn chăm chằm chúng ta, sao ngươi có thể khẳng định hắn không dám xuất hiện?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, cũng không giải thích.

o0o

Xa xa phía sau, Phong Vô Kỵ thu hồi ánh mắt, sắc mặt ngưng trọng, ngay sau đó viễn độn bỏ chạy.

- Không ngờ tên tiểu tử Chung Sơn thị này lại dẫn theo cứu binh từ Côn Lôn Cảnh trở về. Lão giả này thật lợi hại! Thua thiệt ta nghe được tin hắn tiến vào Côn Lôn Cảnh, phí công cổ động Văn Thường Công, gây xích mích hai tôn Côn Thần, sắp đặt mai phục chặn giết hắn ở nơi này. Không ngờ bên cạnh hắn lại có một đại cao thủ như vậy, một chiêu đánh trọng thương Văn Thường Công, liên thủ với Chung Sơn thị dễ dàng giết chết hai tôn Côn Thần. Kẻ này có lai lịch gì? Thực lực gì?

Không bao lâu sau, hắn đã hội hợp với Văn Thường Công. Văn Thường Công bị thương tổn không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, thanh âm khàn khàn nói:

- Đại Tế ty, Chung Sơn thị rốt cuộc đã tìm được đại cao thủ này từ chỗ nào? Chỉ một chiêu đã đánh trọng thương ta, thực lực quả thật đáng sợ! Chẳng lẽ là một tôn Thiên Thần sao? Không quá giống a! Thực lực của hắn mặc dù khủng bố, nhưng thần thông tựa hồ lại rất bình thường…

- Thần thông bình thường?

Phong Vô Kỵ thoáng ngẩn ra, suy nghĩ một hồi mới nói:

- Giống như Thiên Thần, lại cũng không phải là Thiên Thần… Lão quỷ này có cổ quái! Chỉ bằng vào chúng ta, sợ là không thể lưu lại Chung Sơn thị rồi. Xem ra chỉ có mời Ma Thần Đồ Tư Ba của A Tu La Thánh Tộc liên thủ với chúng ta. Còn có Côn Hầu nữa, cũng có thể mượn lực một phen. Chung Sơn thị đã là đại địch của các tộc, thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng. Kẻ này không trừ, Vạn Tộc khó an!


Văn Thường Công vội vàng nói:

- Tây Hoang ta còn có Chư Cửu Mục sư huynh, thực lực của hắn rất cường đại…

Phong Vô Kỵ cười lạnh, nói:

- Chư Cửu Mục nhiều lần giúp đỡ Chung Sơn thị, có giao tình thâm hậu với hắn. Nếu ngươi đi mời hắn, hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng!

Văn Thường Công nhíu mày, nói:

- Nếu không như vậy, ta đi mời Cửu Mục sư huynh, ngươi đi mời Đồ Tư Ba và Côn Hầu? Cho dù không mời được Cửu Mục sư huynh, cũng sẽ không có tổn thất gì!

Phong Vô Kỵ gật đầu, hai người lập tức chia nhau hành sự.

o0o

Chung Nhạc và Lục Đạo lão nhân cũng không nóng lòng trở về Kiếm Môn, mà là đi Đại lục hải ngoại một chuyến. Hai người nhanh chóng tiến vào dưới lòng đất. Lục Đạo lão nhân nhìn thấy Tự Nhiên Chi Thành, không khỏi hoảng sợ, trên dưới quan sát một lúc lâu, mở miệng tán thưởng:

- Đúng là một tôn Thần Ma cường đại!

- Tòa Tự Nhiên Chi Thành này là do hậu đại đời thứ nhất của một tôn Tiên Thiên Thần biến thành. Lần trước khi ta tới nơi này, đã nhiều lần gặp phải nguy hiểm thập tử nhất sinh!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Tiền bối có thể giúp ta một tay, thu tòa Tự Nhiên Chi Thành này lại không?

- Có gì không thể?

Ánh mắt Lục Đạo lão nhân chớp động, mỉm cười nói:

- Bất quá, hậu đại đời thứ nhất của tôn Tiên Thiên Thần này cũng không phải tầm thường, nếu biến huyết nhục của hắn thành Thần Thổ, đối với ta cũng có ích lợi rất lớn. Chỉ cần ngươi tặng cho ta một phần huyết nhục của hắn, ta sẽ giúp ngươi thu tòa thành này!

Chung Nhạc gật đầu, tế khởi cây đèn đồng. Lục Đạo lão nhân lập tức kích khởi pháp lực. Chung Nhạc giá ngự pháp lực của hắn, điều khiển cây đèn đồng, hút tòa Tự Nhiên Chi Thành vô cùng to lớn này vào trong cây đèn đồng.

Đợi tới lúc Tự Nhiên Chi Thành sắp sửa hoàn toàn chui vào trong cây đèn, Chung Nhạc đột nhiên dùng sức đậy nắp đèn lại, mạnh mẽ cắt xuống một khối huyết nhục kích thước cỡ một ngọn núi nhỏ trên nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ.

Lục Đạo lão nhân đại hỉ, vội vàng thu hồi khối huyết nhục này, mỉm cười nói:

- Ta đối với nhân loại các ngươi chính là Thần dược, mà nhục thân của Tiên Thiên Thần đối với ta cũng là Thần dược!