Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 528: Người tài bận rộn nhiều (2)

Tòa Bí cảnh này là Bí cảnh phụ trách trấn thủ Cấm khu Ma Hồn do tôn Thần Nữ kia kiến tạo ra. Khi đó Chung Nhạc từ Cấm khu Ma Hồn tiến vào sơn thể Kiếm Môn Sơn, thông qua Đại trận Truyền tống tiến vào tòa Bí cảnh Thần Linh này, lại từ trong Bí cảnh đi ra, dọa cho đám người Quân Tư Tà giật mình một trận.

Về sau, Bí cảnh đã bị Chung Nhạc mở ra, nơi này đã trở thành một chỗ bảo địa của Kiếm Môn. Kiếm Môn còn thu hoạch được hai kiện Thần binh từ nơi này, còn có nhục thân của một tôn Thần Nữ nữa. Cứ cách một đoạn thời gian, Bí cảnh Thần Linh này sẽ được mở ra một lần, để cho đệ tử Kiếm Môn vào trong này lịch lãm.

Chung Nhạc và Quân Tư Tà tiến vào Bí cảnh, lại thấy Chung Nhạc vẫn chưa dừng lại, trực tiếp đi về phía Đại trận Truyền tống. Hiển nhiên hắn cho rằng tòa Bí cảnh Thần Linh này vẫn chưa đủ an toàn. Trong lòng Quân Tư Tà lại càng thêm hiếu kỳ, đi theo hắn tiến vào Đại trận Truyền tống, đi tới Tế đàn Thánh Linh.

Đứng trên Tế đàn Thánh Linh nhìn xuống dưới, chỉ thấy toàn bộ Bí cảnh Ma Hồn giống như một tòa ngục giam thật lớn, giam cầm vô số Ma Hồn trong đó, nhìn từ xa giống như một viên cầu thật lớn. Từ nơi này còn có thể nhìn thấy khỏa trái tim thật lớn kia. Mà ở trên khỏa viên cầu lớn này còn có một khỏa viên cầu nhỏ hơn. Nơi đó vốn là địa phương luyện hóa Ma Thần Chi Linh, hiện tại sớm đã trống rỗng. Mà tòa Tế đàn cũng đã trống rỗng, Thánh Linh không biết đã bị kẻ nào lấy đi mất, Thánh dược Liên Hoa cũng rơi vào trong tay Chung Nhạc, hiện tại đã bị Chung Nhạc hoàn toàn dùng sạch.

Chung Nhạc đứng trên Tế đàn, tế khởi cây đèn đồng, mở nắp đèn ra, nói:

- Sư tỷ, mời xem!

Hắn tế khởi kim kiếm bằng vũ, khều viên Nguyệt Hạch thật lớn kia ra khỏi cây đèn đồng. Quân Tư Tà nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Hạch này lúc mới bắt đầu chỉ giống như một viên minh châu nho nhỏ, vô cùng chói mắt. Nhưng theo minh châu chậm rãi bay ra khỏi cây đèn đồng, nó cũng càng lúc càng lớn hơn. Đợi sau khi nó hoàn toàn rời khỏi cây đèn đồng, viên minh châu đã lớn tới mức không thể tin nổi, giống như một vầng mặt trăng xuất hiện trước mặt, nguyệt quang chiếu rọi lung linh, sáng ngời vô cùng. Mà ở bên trong vầng minh nguyệt này còn có một nàng thiếu nữ đang ngủ say trong đó.

Quân Tư Tà nhìn tới mức kinh ngạc, thất thanh hỏi:

- Đây là… đây là cái gì?

Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Nguyệt Hạch, Tinh hạch của mặt trăng! Thiếu nữ trong Nguyệt Hạch chính là Linh của mặt trăng, một tôn Linh sắp sửa biến thành Tiên Thiên Thần!

Quân Tư Tà nhất thời dại ra:

- Nguyệt Hạch? Tiên Thiên Thần?

Đại não nàng đã không thể suy nghĩ được nữa. Cái tin tức này quá mức rung động rồi. Chung Nhạc vậy mà mang trở về Nguyệt Hạch và một tôn Nguyệt Thần! Quân Tư Tà thất thanh nói:


- Sư đệ, ngươi lên mặt trăng khi nào vậy? Ngươi còn móc rỗng mặt trăng, đào đi Nguyệt Hạch, bắt trở về một vị Nguyệt Thần để chơi đùa sao? Ngươi… trong khoảng thời gian này, ngươi đừng nói là đã chạy lên mặt trăng làm chuyện này a? Ngươi… ngươi làm sao có thể moi Nguyệt Thần ra được?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Không phải do ta làm! Mà là Lão tổ tông của Hiếu Mang Thần Tộc đã móc rỗng mặt trăng, đánh cắp Nguyệt Hạch. Hắn còn giấu Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần ở bên dưới Hiếu Mang Thần Miếu. Cách đây không lâu, ta mới lẻn vào Hiếu Mang Thần Miếu, lấy trộm Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần ra!

Quân Tư Tà lại một lần nữa dại ra. Lẻn vào Hiếu Mang Thần Miếu, lấy trộm đi Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần? Nàng đột nhiên nghĩ tới, lần phản ứng ứng kích dây chuyền cách đây không lâu kia, khiến cho Thần Minh, Thần Linh, Thần binh… các tộc trên Tổ Tinh bạo động, cơ hồ suýt chút nữa đã bạo phát một trận Thần chiến.

Nghe nói nguyên nhân gây ra chính là chân thân Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc đột nhiên xuất hiện, dẫn tới phản ứng ứng kích dây chuyền. Lại liên hệ tới chuyện Chung Nhạc lẻn vào Hiếu Mang Thần Miếu đánh cắp Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần, nàng nhất thời biết rõ vì sao Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc lại đại động can qua như vậy rồi.

- Hết thảy chuyện này, vậy mà… vậy mà đều là do Chung sư đệ dẫn xuất ra!

Lồng ngực Quân Tư Tà phập phồng kịch liệt. Chung Nhạc phải kêu gọi mấy tiếng, lúc này mới kéo suy nghĩ của nàng trở về. Chung Nhạc dò hỏi:

- Sư tỷ, phải xử lý Nguyệt Thần này như thế nào?

- Xử lý như thế nào?

Thần sắc Quân Tư Tà vẫn còn có chút dại ra. Chung Nhạc tiếp tục hỏi:

- Đúng vậy! Xử lý như thế nào? Ta đặt nàng ở trên tòa Tế đàn này, hẳn là có thể ngăn cách cảm nhận của ngoại giới a. Trong Hiếu Mang Thần Tộc có không ít Luyện Khí Sĩ có được Nguyên thần Nguyệt Linh, ta hoài nghi bọn họ có thể cảm ứng được Nguyệt Thần. Chỉ có tòa Tế đàn này mới có thể phong bế được cảm ứng của bọn họ, che lại khí tức của Nguyệt Thần!

Quân Tư Tà triệt để phục hồi tinh thần lại, kiên quyết bác bỏ, nói:

- Không được! Nếu để cho Hiếu Mang Thần Tộc phát giác ra Nguyệt Thần đang ở nơi này, vậy Kiếm Môn ta sẽ có tai ương ngập đầu! Ngàn vạn lần không thể lưu nàng lại Kiếm Môn! Nơi này mặc dù an toàn, nhưng khó bảo đảm sẽ để lộ tin tức. Ta không thể để cho Kiếm Môn bốc lên hung hiểm lớn như vậy! Nguyệt Hạch và tôn Nguyệt Thần này, chỉ có thể do ngươi mang theo trên người đi thôi!


Chung Nhạc khẽ nhíu mày, hỏi:

- Đặt ở bên cạnh ta sao?

Quân Tư Tà hít mạnh một hơi thật dài, bộ ngực nhô lên thật cao, nói:

- Chỉ có thể như vậy! Ngày nào Nguyệt Thần còn chưa xuất thế, ngươi liền không thể hiển lộ nàng ra! Nếu hiển lộ ra, bị người ngoài biết được, Kiếm Môn ta cũng sẽ có một trận tai ương ngập đầu!

Chung Nhạc gật đầu, lộ ra thần sắc ngượng nghịu, nói:

- Sư tỷ, nhờ ngươi giúp ta thôi động cây đèn đồng, thu hồi Nguyệt Hạch vào trong cây đèn a!

Quân Tư Tà vận khởi pháp lực, thôi động cây đèn đồng rách nát tả tơi này, thu Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần vào lại trong cây đèn. Chỉ thấy một thân tu vi của chính mình bị hao tổn đi hơn phân nửa, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

- Sư đệ, sự tình lần này, ta và ngươi đều phải giấu kín trong lòng!

Quân Tư Tà đột nhiên nói. Chung Nhạc gật đầu. Quân Tư Tà vẫn còn có chút hãi hùng khiếp vía, nhiều lần dặn dò:

- Ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết! Càng không thể lấy Nguyệt Hạch này ra!

Chung Nhạc một lần nữa gật đầu, mỉm cười nói:

- Sư tỷ yên tâm! Ta tự biết rõ nặng nhẹ!

Trong lòng nàng thầm nghĩ:

- Ta làm sao có thể yên tâm được? Chung sư đệ mỗi lần ra ngoài đều chọc ra cái sọt không nhỏ. Lần trước là chém nát Hỏa Đô Thành, bổ đôi Thần Nhân Võ đạo của người ta, lần trước nữa là chạy tới Ma Tộc, quậy một trận khiến cho Thánh Tộc trưởng Bát Bộ Thánh Tộc đều chết sạch. Lần này lại là ăn trộm Nguyệt Hạch cùng Nguyệt Thần, suýt chút nữa đã dẫn phát đại chiến Chư Thần! Ta cái chức Môn chủ này làm thật sự rất biệt khuất a, luôn cảm thấy kinh hồn táng đảm, phảng phất không biết tới lúc nào sẽ bị kẻ thù của Chung sư đệ đánh chết…

- Sư đệ, sắp tới ngươi không cần đi dạo khắp nơi nữa, thành thành thật thật lưu lại trong Kiếm Môn tu luyện a!

Quân Tư Tà nghiêm giọng phân phó. Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Ta đúng là đang muốn nỗ lực đột phá, trùng kích Pháp Thiên Cảnh, cũng cần bế quan một đoạn thời gian!