Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 518: Đắc thủ bỏ trốn (2)

Cô Hồng Tử càng là nhìn tới mức ngây người. Bọn họ rốt cuộc đã đi tới địa phương trấn áp luyện hóa Nguyệt Linh. Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng. Chỉ thấy trong phiến không gian này còn có Luyện Khí Sĩ của Hiếu Mang Thần Tộc. Một vị lão giả Bàn Ngao tóc bạc đang ngồi xếp bằng trên Nguyệt Hạch, hấp thu ánh trăng, tu luyện Nguyên thần Nguyệt Linh của chính mình. Cô Hồng Tử cũng nhìn thấy vị lão giả này, trong lòng nhất thời giật mình:

- Một vị Cự bá!

Vị lão giả Bàn Ngao kia cũng nhìn thấy Chung Nhạc, thoáng ngẩn ra, hỏi:

- Đại Tế ty như thế nào có thời gian rảnh rỗi tới nơi này?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, cất bước đi tới, vừa đi vừa nói:

- Ta liền không thể tới đây sao? Ngươi tu luyện ra sao rồi? Không cần đứng dậy! Ta chỉ tới đây tùy tiện nhìn một chút mà thôi!

Lão giả Bàn Ngao tóc bạc kia vội vàng cười nói:

- Đa tạ Đại Tế ty quan tâm! Lão phu… Tu vi của ngươi kém như vậy, không phải là Đại Tế ty! Ngươi rốt cuộc là ai?


Hắn đang muốn đứng lên, đột nhiên quang luân sau đầu Chung Nhạc khẽ chuyển động, Cô Hồng Tử phóng người lao ra, nhanh như thiểm điện phóng tới trước mặt lão giả kia. Hai tay hắn mạnh mẽ đẩy về phía trước, song chưởng đánh lên trên lồng ngực của lão giả Bàn Ngao kia. Lồng ngực lão giả Bàn Ngao kia lập tức nổ tung, máu chảy đầm đìa. Chưởng lực của Cô Hồng Tử xuyên thấu qua thân thể hắn, đánh cho thân thể hắn văng lên thật cao, rơi thẳng về phía sau. Lão giả kia rống giận một tiếng, trên cổ nhanh chóng chui ra hai cái đầu Bàn Ngao.

Tiếng hô của hắn vừa mới vang lên, đã thấy sau người Cô Hồng Tử mở ra một cặp Thần dực, giống như hai thanh kim đao chém thẳng về phía trước. Xuy xuy hai tiếng, hai cái đầu Bàn Ngao đã chém rớt, kể cả hai cánh tay của hắn cũng cùng một chỗ bổ xuống. Cô Hồng Tử lại đá mạnh một cước về phía trước. Chân hắn vừa mới đá ra, cái chân đã biến thành kích thước hơn trăm trượng, hóa thành một cái Yêu Thần Trảo, răng rắc một tiếng chụp lấy lồng ngực lão giả kia, mạnh mẽ bóp vỡ trái tim hắn.

Cũng ngay trong nháy mắt Cô Hồng Tử bay ra, trong quang luân đang chuyển động sau đầu Chung Nhạc, một cây đèn đồng cũng cùng lúc bay ra. Bay ra cùng với cây đèn đồng còn có nửa khối Thánh dược Liên Hoa. Đây là Thánh dược mà hắn vẫn luôn không nỡ sử dụng, còn dư lại cũng không nhiều lắm. Cho tới nay Chung Nhạc vẫn xem nó như là chí bảo trân tàng chỉ dùng để bảo mệnh. Lúc này hắn bất chấp quá nhiều, lập tức mở nắp đèn ra, tế khởi Thánh dược Liên Hoa, thôi phát toàn bộ dược lực còn lại của Linh dược, biến nó thành năng lượng vô cùng tinh thuần, toàn bộ dung nhập vào trong cây đèn đồng.

Trong cây đèn đồng, Tinh hồn Tinh hệ chậm rãi xoay tròn, hấp lực khủng bố nhất thời bạo phát, lôi kéo Nguyệt Hạch. Soạt một tiếng, đã thu toàn bộ khỏa Nguyệt Hạch khổng lồ như vậy, kể cả Nguyệt Thần trong đó, cùng nhau chui vào trong cây đèn đồng.

Khỏa Nguyệt Hạch bị ba cái đầu lâu Bàn Ngao thật lớn kia cắn chặt trong miệng, lúc này bị hấp lực của cây đèn đồng lôi kéo, đã mạnh mẽ cày ra trên Nguyệt Hạch từng đạo từng đạo vết tích thật sâu.

Bản thân Nguyệt Hạch cứng rắn tới mức nào? Chung Nhạc đã từng dùng kim kiếm bằng vũ chém Hạo Nguyệt Kính do Hiếu Viên luyện thành. Kiện Hạo Nguyệt Kính kia cũng là do Nguyệt Hạch luyện thành, kết quả Thần binh đẳng cấp như kim kiếm bằng vũ chém lên nó, ngay cả một điểm vết tích cũng không lưu lại. Ba cặp hàm răng Bàn Ngao này vậy mà còn cứng rắn hơn cả Nguyệt Hạch, có thể thấy được Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc là tồn tại đáng sợ tới mức nào.

Chung Nhạc thu Nguyệt Hạch vào trong cây đèn đồng, vặn chặt nắp đèn, lắc mình một cái liền bay thẳng ra ngoài, lớn tiếng quát lên:

- Sư huynh, đi mau!


Cô Hồng Tử từ phía sau bay tới, trong chớp nhoáng đã bay vào trong quang luân sau đầu hắn, chui trở lại vào trong Bí cảnh Nguyên thần. Chung Nhạc bước nhanh phóng chạy, dọc theo thông đạo chạy nhanh lên trên, thẳng tới chỗ vách đá phong ấn. Sau khi chạy tới trước mặt vách đá, hai tay hắn lập tức thiên biến vạn hóa, không ngừng cởi bỏ phong ấn, muốn từ nơi này chạy thoát ra ngoài.

Mà lúc này, trong phiến không gian dưới lòng đất kia, toàn bộ không gian ầm ầm chấn động kịch liệt. Ba cái đầu Bàn Ngao đột nhiên đồng loạt mở mắt ra, ba cặp mắt nghi hoặc đảo loạn tìm kiếm bốn phía. Biểu tình trên khuôn mặt ba cái đầu Bàn Ngao càng lúc càng tức giận, khí tức càng lúc càng dâng trào. Trong lúc bất chợt, ba thanh âm rống to từ trong miệng ba cái đầu vang lên, chấn cho không gian ầm ầm vỡ nát.

Chung Nhạc cảm nhận được một cỗ chấn động đáng sợ từ dưới lòng đất truyền tới, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tốc độ hai tay càng lúc càng nhanh hơn. Dưới nách hắn mọc ra từng đầu từng đầu cánh tay, liều mạng cởi bỏ phong ấn trên vách đá. Ngay trước khi đợt sóng thanh âm chấn động kia truyền tới thân thể hắn, Chung Nhạc rốt cuộc cũng phá vỡ được vách đá phong ấn, lắc mình xông ra.

Cũng trong nháy mắt hắn vừa mới bay ra khỏi Chí Cao Thần Miếu, tòa Thần Miếu hùng vĩ mỹ lệ này nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, bị chấn thành bột mịn.

Thân thể Chung Nhạc bay lên giữa không trung, thân hình mạnh mẽ rơi thẳng xuống đám Thần Miếu bên dưới. Vừa mới rơi vào giữa tầng tầng Thần Miếu, hắn lập tức lắc mình một cái, từ bộ dạng Phong Vô Kỵ biến trở lại thành bộ dạng của Hiếu Sơ Chính. Hắn nhanh chóng xuyên qua từng tòa từng tòa Thần Miếu, thời điểm chạy ngang qua một gã Tế ty áo bào trắng nghe tin chạy tới, hai người chạy lướt qua nhau, khuôn mặt và thân thể Chung Nhạc khẽ biến, hóa thành bộ dạng gã Tế ty áo bào trắng kia, nhanh chóng phóng nhanh xuống núi.

Mà lúc này, đám người Phong Vô Kỵ và Sa Kỳ Sơn sớm đã phóng thẳng lên cao, bay thẳng tới chỗ Chí Tôn Thần Miếu. Đợi tới lúc bọn họ lên tới Chí Tôn Thần Miếu, Chung Nhạc đã xuống tới dưới chân núi. Bốn phía xung quanh có không biết bao nhiêu Hiếu Mang Thần Tộc chen chúc chạy về phía Chí Tôn Thần Miếu, tràng cảnh một mảnh đại loạn.

Chung Nhạc chạy vòng qua một cây đại thụ, thân thể đột nhiên biến đổi, hóa thành một gã Luyện Khí Sĩ Câu Xà Thần Tộc, hình dạng giống như một con đại xà toàn thân mọc đầy gai nhọn hình móc câu. Hắn soạt một tiếng chui vào trong lòng đất, không ngừng chui thẳng xuống dưới lòng đất. Trong một cái hô hấp, hắn đã chui vào sâu bên trong đại địa, sâu ít nhất cũng hơn trăm ngàn trượng, ở dưới lòng đất phóng đi như bay. Đây là thần thông của Câu Xà Thần Tộc, di chuyển dưới lòng đất như giẫm trên đất bằng.

Chung Nhạc xuyên qua dưới lòng đất mấy ngàn dặm, đoán chừng chính mình đã rời khỏi địa giới của Hiếu Mang Thần Tộc, tiến vào lãnh địa của một Thần Tộc khác, Sơn Thần Tộc, lập tức phá đất chui lên.

Hắn khẽ lắc mình một cái, hóa thành một gã Luyện Khí Sĩ Sơn Thần Tộc bốn cánh tay, không có mặt mũi. Trong lòng bàn tay của bốn cánh tay đều mọc ra một con mắt, nghênh nghênh ngang ngang rời đi. Sau khi ra khỏi lãnh địa của Sơn Thần Tộc, tiến vào lãnh địa Minh Xà Thần Tộc, thân thể Chung Nhạc lại biến đổi, hóa thành một con đại xà bốn cánh, bay lên không trung, biến mất ở chân trời.

Mà trong Hiếu Mang Thần Miếu cách nơi này mấy ngàn dặm, chỉ thấy một con Bàn Ngao ba đầu to lớn khôn cùng từ trong lòng núi Thánh Sơn từ từ dâng lên. Từ trong sáu con mắt bắn ra từng đạo từng đạo quang trụ vô cùng thô to, quét ngang bốn phương tám hướng, chiếu rọi trên trời dưới đất, sưu tầm hạ lạc của một gã Phong Vô Kỵ khác!