Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 506: Truyền thừa Bạch Hầu (2)

Bạch Thục Nguyệt khom người hành lễ, nói:

- Nếu không có Chung sư huynh tương trợ, ta cũng không thể đạt được truyền thừa của Lão tổ Bạch Hầu. Lúc trước Thục Nguyệt đã từng nói, truyền thừa của Bạch Hầu có một phần của ngươi! Nếu sư huynh không chê, ta và ngươi có thể cùng nhau nghiên cứu!

Nàng giơ lên một ngón tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Chung Nhạc. Chung Nhạc nhất thời cảm thấy tinh thần lực của nàng ba động, truyền tống một bộ công pháp cực kỳ cao thâm vào trong đầu chính mình.

Công pháp do Bạch Thục Nguyệt truyền tới vô cùng phức tạp, trong đó có vô số bức Quan Tưởng Đồ. Có tổng cộng chừng một vạn một ngàn năm trăm hai mươi loại Quan Tưởng Đồ. Những Quan Tưởng Đồ này là Quan Tưởng Đồ của từng tôn từng tôn Thần Minh của Thần Tộc, bao gồm một vạn một ngàn năm trăm hai mươi chủng loại Thần Tộc.

- Vạn Thần Băng Thánh Quyết!

Đây chính là truyền thừa của Bạch Hầu, bao quát quan tưởng vạn thần, tinh thông ưu điểm nhược điểm của vạn chủng Thần Tộc, lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều! Thật sự là một môn công pháp phi thường cường đại.

Bất quá, Bạch Thục Nguyệt truyền lại so với Bạch Hầu truyền lại có sự khác biệt một trời một vực. Bạch Thục Nguyệt dù sao vẫn chỉ là Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh, truyền thụ cho Chung Nhạc chỉ là lý giải của nàng đối với Vạn Thần Băng Thánh Quyết. Trên phương diện quan tưởng cũng không cẩn thận tinh diệu bao nhiêu, tự nhiên là xa xa không bằng lĩnh ngộ của bản thân Bạch Hầu. Dù vậy, Chung Nhạc cũng đã cảm thấy mỹ mãn. Hắn cũng không dự định sẽ tu luyện Vạn Thần Băng Thánh Quyết, mà chỉ dùng để tham khảo. Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Có Vạn Thần Băng Thánh Quyết này, Thần Ma Thái Cực Đồ của ta sẽ có thể tiến thêm một bước, tạo nghệ đối với thần thông cũng có thể đề thăng một bậc lớn rồi!

Hai người lưu luyến liếc mắt nhìn phiến chiến trường này, lại nhìn về phía khỏa Tinh cầu Côn Tộc sau lưng chiến trường kia, lúc này theo mới đường cũ quay lại. Chung Nhạc thôi động Thiếu Hạo Chung, tiến vào trong Băng lâu. Cảnh sắc trước mắt nhất thời biến đổi, biến trở thành một phiến hải dương băng hỏa.

Lực lượng của Thiếu Hạo Chung lại truyền tiếp tới, che chở bọn họ quay trở về. Đi qua băng điêu của từng tôn từng tôn Thần Minh. Thời điểm đi ngang qua tòa băng điêu cuối cùng, tòa băng điêu tôn Thần Minh Bạch Trạch thị kia, Chung Nhạc đột nhiên khẽ di một tiếng, chợt dừng bước lại. Bạch Thục Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, Chung Nhạc lại tiếp tục cất bước, quay chung quanh tòa băng điêu tôn Thần Minh thật lớn này hai vòng, nói:

- Thục Nguyệt sư tỷ, ngươi có phát hiện ra dị trạng gì không?


Bạch Thục Nguyệt cau mày, hỏi:

- Dị trạng gì?

Cặp mắt Chung Nhạc càng lúc càng sáng, lấp lánh có thần, nói:

- Tòa băng điêu này đã từng di động qua! Còn nữa! Vừa rồi trên mặt đất không có băng lăng, mà hiện tại trên mặt đất lại có thêm mấy cây băng lăng. Mấy cây băng lăng này hẳn là gắn ở trên lưng và trên đùi vị tiền bối Bạch Trạch thị này…

- Ý của ngươi là…

Cặp mắt Bạch Thục Nguyệt cũng sáng lên. Chung Nhạc mỉm cười nói:

- Tôn Thần Minh này vẫn còn sống! Sau khi chúng ta rời khỏi, hắn nhất định là đã phá vỡ được một bộ phận băng phong, di chuyển tới một bước, sau đó lại bị đóng băng!

Trong lòng Bạch Thục Nguyệt vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:

- Nếu hắn vẫn còn sống, vậy Chung sư huynh có biện pháp nào cứu hắn ra không?

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, lắc đầu nói:


- Thân thể tôn Thần Minh này thật sự quá lớn, Thiếu Hạo Chung của ta không thể bao phủ toàn thân hắn được. Hắn lại đang bị đóng băng trên hải dương băng hỏa, muốn di chuyển hắn, ta và ngươi đều làm không được! Trừ phi…

Hắn khẽ lật tay một cái, Thái Dương Diệu Kim nhất thời xuất hiện trong lòng bàn tay, nói:

- Ta thử xem có thể thiêu đốt đám băng lăng dưới chân vị tiền bối này không!

Bạch Thục Nguyệt không khỏi trở nên khẩn trương, gấp gáp nói:

- Ngươi cẩn thận một chút a!

Chung Nhạc toàn lực vận khởi tu vi, Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô bay ra, phốc một tiếng chui vào trong Thái Dương Diệu Kim, nhất thời Thái Dương Thần Hỏa càng thêm mãnh liệt, thiêu đốt băng lăng. Chỉ thấy băng lăng dưới chân băng điêu dần dần hòa tan ra. Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc đám băng lăng bốn phía đã bị thiêu đốt không còn, chỉ còn hai chân của Thần Minh Bạch Trạch thị vẫn như cũ bị đóng băng trong khối băng. Chung Nhạc tiếp tục thiêu đốt, sau một lúc, mùi thịt nướng truyền tới. Bạch Thục Nguyệt cả kinh kêu lên:

- Sư huynh, ngươi đốt hai chân của hắn… A! Thiêu đứt rồi!

Chung Nhạc nhất thời xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Ta không biết thân thể hắn cũng không chống đỡ nổi Thái Dương Thần Hỏa… Bất quá, thiếu đi hai cái chân cũng không tính là quá xấu a? Nói không chừng Thần Minh sẽ có thể mọc ra cặp chân mới thì sao?

Bạch Thục Nguyệt nhất thời dở khóc dở cười:

- Bạch Trạch thị ta cũng không phải là thằn lằn, làm sao có thể mọc chân lại được?

Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:

- Hiện tại, chúng ta có thể cứu hắn ra ngoài rồi!

Bạch Thục Nguyệt chỉ đành bất đắc dĩ, không biết phải nói gì.