Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 500: Thái Dương Diệu Kim (2)

Chung Nhạc hỏi.

Tân Hỏa cười ha hả, nói:

- Đám hào quang phong cấm này chỉ là do Thần Hầu thiết lập, còn không bằng được phong cấm của Cấm khu Ma Hồn, phá giải cũng không phiền phức! Nhưng muốn hoàn toàn phá giải, với thực lực hiện tại của ngươi, chỉ sợ không có khả năng! Ta sẽ chỉ điểm cho ngươi, ngươi tiến vào trong đó chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề!

Chung Nhạc tế khởi kim kiếm bằng vũ, dẫn theo Bạch Thục Nguyệt cẩn cẩn thận thận tiến vào mặt băng, dựa theo sự chỉ điểm của Tân Hỏa, không ngừng phá giải đám hào quang vô hình kia, càng lúc càng thâm nhập vào mặt băng.

Càng đi sâu vào trong, số lượng Cự bá Bạch Trạch thị xuất hiện cũng càng nhiều hơn. Có kẻ hóa thành hình người, có kẻ hóa thành Cự thú Bạch Trạch, nhưng toàn bộ đều đã bị đóng băng ở đây. Chung Nhạc còn nhìn thấy trên mặt băng có không ít kiện Hồn binh cấp Cự bá bị đóng băng, chỉ là đám Hồn binh này cũng đã bị đóng băng, không thể lấy đi được.

Phiến mặt băng này giống như một tòa bảo sơn vậy, Cự bá sau khi chết đi, Hồn binh lưu lại cũng có hơn hai ba ngàn kiện, lại có đủ các loại bảo vật, linh đan diệu dược, tài liệu luyện bảo… nhưng toàn bộ đều bị đóng băng ở đây. Chung Nhạc nhìn tới mức trong lòng ngứa ngáy. Hắn tiến lên một bước, dùng kim kiếm bằng vũ cắt đứt Huyền băng, không ngờ Huyền băng này lại cứng rắn dị thường, mặc cho hắn sử dụng toàn lực, cũng chỉ có thể cắt xuống một miếng nhỏ mà thôi.

Hơn nữa, Huyền băng cắt xuống một khối liền lại mọc ra một khối, căn bản không có khả năng lấy Hồn binh từ bên trong ra. Cuối cùng, hắn chỉ đành phải từ bỏ.

- Lan Tâm Thánh Huyết Thụ! Không ngờ loại Thần dược này cũng bị đóng băng ở đây!

Bạch Thục Nguyệt nhìn thấy trong một khối Huyền băng cách đó không xa có một gốc cây nhỏ đỏ hừng hực cao chừng ba thước, trong thân cây giống như có máu tươi đang chảy xuôi vậy. Trên cành cây nở ra hoa lan xinh đẹp, nhưng lại là một gốc cây, hơn nữa cực kỳ xanh um tươi tốt, sum xuê giống như một gốc đại thụ che trời vậy, không khỏi giật mình nói:

- Không ngờ gốc Thần dược này vẫn còn sống, không có bị đóng băng chết! Lan Tâm Thánh Huyết Thụ cứ một vạn năm lại nở hoa một đóa, ngươi xem trên cây có tới ba đóa hoa lan, nói rõ gốc Thần dược này đã sinh tồn ở chỗ này suốt ba vạn năm rồi!

Chung Nhạc nhìn về phía gốc Thần dược kia, một cỗ hương vị thơm ngát thấm tận phế phủ truyền tới. Chỉ thấy toàn thân cao thấp đều vô cùng thoải mái, trong lòng không khỏi đại động. Mặc dù dược hiệu của Thần dược không thể so sánh được với Thánh dược, bất quá Thánh dược Liên Hoa của hắn chỉ là tàn dược đã bị Thánh Linh hấp thu qua, hiệu quả tuy là tốt, nhưng dược lực còn lại cũng không bằng được Thần dược. Nếu có thể đạt được gốc Lan Tâm Thánh Huyết Thụ này, tốc độ tu hành của hắn sẽ có thể đề thăng lên thật lớn.


- Đáng tiếc!

Trong lòng Chung Nhạc thầm tiếc hận, mang theo Bạch Thục Nguyệt tiếp tục tiến về phía trước. Cũng không lâu lắm, bọn họ lại phát hiện một kiện bảo vật không tầm thường, là hơn mười khối Thần Kim do một vị Cự bá thu thập bảo tồn. Thần Kim phát ra quang mang rực rỡ, mặc dù bị đóng băng trong Huyền băng, nhưng vẫn như cũ Thần quang bức người. Hiển nhiên, vị Cự bá này định dùng mấy khối Thần Kim này để luyện chế một kiện Hồn binh. Mặc dù tài liệu đã chuẩn bị tốt, nhưng cuối cùng lại bị đóng băng ở đây.

- Đáng tiếc!

Chung Nhạc lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước. Đột nhiên, thân thể hắn khẽ chấn động một cái. Đám Thần Kim này tuy tốt, nhưng hắn cũng lấy được không ít tài liệu Thần Kim từ trong Bí cảnh Thiên Ma, hơn nữa còn là Thần Kim đã trải qua chiết xuất, Thần quang chiếu xạ liên miên. Đột nhiên, hắn chợt cảm ứng được một cỗ khí tức quen thuộc mà thân thiết truyền tới, vội vàng men theo cỗ khí tức này nhìn lại. Chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một khối tài liệu đen thùi lùi, hình dạng giống như một đống than đá bị phong ấn trong Huyền băng.

Đống than đá này hoàn toàn không thu hút sự chú ý của người khác, cũng không phát ra Thần quang huyễn lệ như Thần Kim, nhưng chính là khối đồ vật giống như than đá này lại mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc mà thân thiết, khiến cho Nhật Linh của hắn không ngừng rung động, hoan hô, phảng phất như vô cùng yêu thích đống than đá kích thước cỡ cái mâm này vậy.

- Thái Dương Diệu Kim!

Tân Hỏa thốt lên một tiếng kinh ngạc, không ngừng nhảy nhót, gấp gáp nói:

- Nhạc tiểu tử, thứ này cực kỳ hữu ích đối với ngươi. Là Thần Kim bay ra từ trong Nội hạch thái dương lúc thái dương bộc phát. Bất luận là dùng để luyện bảo hay là để tu luyện Nhật Linh đều vô cùng tốt. Lại phối hợp với Nguyệt Hạch Huyền Kim, sẽ có thể luyện thành Hồn binh đẳng cấp cực cao, có tác dụng tẩm bổ Nhật Nguyệt Song Linh của ngươi!

Chung Nhạc cất bước tiến nhanh về phía trước, một đường phá cấm mà đi. Phải qua một lúc khá lâu hắn mới đi tới trước khối Thái Dương Diệu Kim bị đóng băng này, nhất thời khẽ nhíu mày. Khối Thái Dương Diệu Kim này cũng đã bị đóng băng, không thể lấy ra. Tân Hỏa đột nhiên mỉm cười nói:

- Phong cấm của Bạch Hầu không phong nổi Thái Dương Diệu Kim đâu. Gã Bạch Trạch thị đi tới chỗ này không có Nhật Linh, cho nên không thể thôi động được hỏa lực của khối Thái Dương Diệu Kim này, bất quá ngươi lại có! Ngươi chỉ cần dùng Nhật Linh thôi phát Nhật Diệu, sẽ có thể dễ dàng đốt chảy Huyền băng!


Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, lập tức thôi động Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô, cảm ứng Thái Dương Diệu Kim. Khối Thái Dương Diệu Kim bị đóng băng kia vốn dĩ đen thùi lùi giống như than đá vậy, trong lúc bất chợt đột nhiên nở rộ hỏa quang, giống như một vầng thái dương đột nhiên xuất hiện bên trong Huyền băng vậy. Đám hào quang vô hình trong khối Huyền băng bị khối Nội hạch thái dương vô cùng sáng chói này đốt chảy, Huyền băng dần dần tan chảy. Chỉ thấy vầng thái dương này từ từ bay lên, từng chút từng chút một phá vỡ Huyền băng. Rất nhanh nó đã bay lên không trung, bay tới trước mặt Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô sau người Chung Nhạc.

Bạch Thục Nguyệt bị một màn này dọa cho sợ hết hồn. Nàng cũng đã nhìn thấy đống than đá này, nhưng lại tưởng rằng là do vị Cự bá Bạch Trạch thị cảm thấy lạnh lẽo, cho nên mới nhóm lửa sưởi ấm ở chỗ này, không nghĩ tới đống than đen này lại có uy lực kinh người như vậy.

Chung Nhạc thu hồi Thái Dương Diệu Kim vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, nhất thời cảm thấy Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô giống như được một mảnh hải dương vô cùng ấm áp vờn quanh vậy, Nguyên thần Kim Ô vậy mà đang từ từ trưởng thành, pháp lực cũng đang không ngừng tăng lên.

- Thật sự là bảo bối tốt a!

Trong lòng Chung Nhạc đại hỉ. Trước đây, hắn lấy được Hạo Nguyệt Kính do Nguyệt Hạch Huyền Kim luyện thành từ chỗ của Hiếu Viên, thường ngày Nguyệt Linh vẫn luôn hấp thu năng lượng trong Hạo Nguyệt Kính mà sinh trưởng lớn mạnh. Hiện tại lại lấy được một khối Thái Dương Diệu Kim. Cứ như vậy, Nhật Linh Nguyệt Linh sẽ có thể cùng nhau tịnh tiến, khiến cho tu vi tiến cảnh của hắn càng thêm thần tốc.

- Hơn nữa, có được khối Thái Dương Diệu Kim này, nói không chừng sẽ có thể lấy được đám Hồn binh, Thần Kim, tài liệu, linh dược… ở nơi này!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, lập tức quay ngược trở về, nung chảy Huyền băng, lấy ra hơn mười khối Thần Kim kia, đưa cho Bạch Thục Nguyệt, mỉm cười nói:

- Thục Nguyệt sư tỷ, khối Thần Kim vừa rồi đối với ta vô cùng quan trọng, cho nên không thể đưa cho ngươi. Ngươi hãy nhận lấy hơn mười khối Thần Kim này!

Bạch Thục Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nói:

- Mặc dù Băng cung là địa phương của Bạch Trạch thị ta, những bảo vật này cũng là do tiền bối của Bạch Trạch thị ta lưu lại. Bất quá, trước giờ cũng không có người nào có thể lấy được chúng đi. Hiện tại Chung sư huynh có thể lấy được, vậy chúng sẽ thuộc về ngươi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Nếu không phải ngươi dẫn ta tới nơi này, ta cũng không thể đạt được những bảo vật này. Này hơn mười khối Thần Kim, Thục Nguyệt sư tỷ nhất định phải nhận lấy!

Cuối cùng, Bạch Thục Nguyệt cũng chỉ đành thu hồi. Hai người quay trở lại trước gốc Lan Tâm Thánh Huyết Thụ kia, trong lòng đều vạn phần kích động. Chung Nhạc theo cách cũ mà làm, định lấy gốc Thần dược này ra, nào ngờ Huyền băng vừa mới tan chảy, chỉ nghe soạt một tiếng, gốc Thần dược này đã bị đốt thành tro bụi.