Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 467: Mặt mũi (1)

- Thần Ma Ẩu!

Tất cả cường giả trong Hỏa Đô Thành, cho dù là cự đầu cự phách ai cũng hít thở một cách nặng nề, căng thẳng nhìn con rối gỗ kia. Thần Ma Ẩu không nổi tiếng, thậm chí chẳng mấy người biết đến thứ bảo vật này.

Nhưng sau trận chiến của Chung Nhạc ở Hoang Thành, danh khí của Thần Ma Ẩu lập tức bùng nổ. Trong hoang mạc ở Hoang Thành, Chung Nhạc hóa thành Ma La dùng Thần Ma Ẩu, triệu hồi Sư Đà Đại Tôn huyết tế toàn bộ cự đầu cự phách, bao gồm cả thánh tộc trưởng của bát bộ thánh tộc!

Ma tộc vì thế mà đại thương nguyên khí khiến ma thần ẩn tàng trong ma tộc buộc phải xuất thế kích sát hắn để trừ bỏ mối lo. Nhưng Chung Nhạc lại không chết trong tay ma thần, không biết đã dùng cách gì thoát được chấn kinh thiên hạ.

Việc này đã không phải bí mật gì nữa.

Thần Ma Ẩu cũng vì trận chiến ở hoang mạc mà trở nên nổi tiếng. Đông đảo các đại bộ tộc thần tộc cũng tự tìm kiếm điển tích để xem lai lịch của con rối gỗ này, muốn biết xem nó có uy năng thế nào.

Trong đó Bạch Trạch thị có truyền thừa hoàn chỉnh, thu thập được nhiều đại sự ở các tộc nhất, đều có ghi chép về các loại bí ẩn thời thượng cổ. Vì thế Bạch Trạch thị biết về lai lịch Thần Ma Ẩu đầu tiên. Các tộc khác thỉnh giáo Bạch Trạch thị mới biết về Thần Ma Ẩu. Họ cũng vì thế mà biết Chung Nhạc có được thứ vũ khí lợi hại này.

Đột nhiên Sa Kỳ Sơn cười khảy:

- Chung Sơn thị, ngươi dọa ai chứ? Thần Ma Ẩu của người đã dùng hai lần rồi. Trong ba gương mặt của Thần Ma Ẩu, có hai gương mặt đã nhắm, chỉ còn lại một gương mặt. Cũng có nghĩa là ngươi chỉ còn lại một nguyện vọng duy nhất. Nếu ngươi dùng Thần Ma Ẩu thì Thần Ma Ẩu sẽ ăn linh hồn của ngươi. Ngươi sẽ chết!

Chung Nhạc liếc hắn mỉm cười:

- Thì ra là Sa tiên sinh. Sa tiên sinh đừng quyên, nếu không phải ta phá giải Ma Thánh Tam Trùng Tế thì giờ ngài đã chết rồi. Ngài còn nợ ta một mạng đấy.

Sa Kỳ Sơn cười ha hả:

- Tiểu quỷ khẩu khí lớn thật! Ta nợ ngươi một mạng? Hề hề, ngươi cũng không sợ gió mạnh quá thổi mất lưỡi à. Ta thoát được khỏi Tam Trùng Tế là dựa vào bản lĩnh của ta, liên quan gì tới ngươi?

Chung Nhạc biết hắn bạc tình bạc nghĩa, ngay long tộc đã bồi dưỡng hắn mà hắn còn phản bội, cũng không bận tam lời hắn nói mà cầm Thần Ma Ẩu trong tay, cười khẽ:

- Giờ ta bị Hạ Trọng Tấn Hạ tiên sinh kề dao vào cổ, Hạ tiên sinh muốn giết ta, ta không đảm bảo giữ được cái mạng này nên kéo cả các vị lên đường cùng. Ta có tổn thất gì đâu? Huyết tế cả trăm vạn sinh linh Hỏa Đô Thành, nhất định sẽ rất hoành tráng nhỉ?


Toàn bộ luyện khí sĩ và phàm phu tục tử trong Hỏa Đô Thành nghe vậy không khỏi rùng mình.

Chung Nhạc không ăn được thì đạp đổ, dồn hắn vào đường cùng hắn dùng tới Thần Ma Ẩu sẽ tế toàn bộ sinh linh, có lẽ sẽ chẳng ai thoát được mà chết hết ở đây!

Trọng Lê thần tộc tuy mạnh nhưng có mạnh thế nào cũng không bằng bát bộ thánh tộc, trước mặt Thần Ma Ẩu căn bản không có khả năng phản kháng.

- Chung Sơn thị, ngươi đừng có làm bừa!

Vị lão giả tóc trắng của Bạch Trạch thị ho một tiếng, run rẩy nói:

- Chư vị lão phu Bạch Trạch thị Bạch Trấn Bắc, nói một câu công đạo với Chung Sơn thị. Vừa rồi Hạ Trọng Tấn sư huynh xử lý có chút vấn đề, hơi thiếu công bằng. Rõ ràng là Quỷ thần tộc đánh lén trước, phá vỡ quy củ của Hỏa Đô Thành, Chung Sơn thị phản kháng sau. Chung Sơn thị cũng không thể coi là phá vỡ quy củ Hỏa Đô Thành. Gặp đánh lén không cho hắn phản kháng hay sao?

Cự phách Sơn thần tộc Sơn Thanh Dương vội vàng gật đầu, trầm giọng nói:

- Ngài nói không sai. Hạ Trọng Tấn sư huynh, huynh làm có chút quá đáng rồi, ngay ta cũng không chấp nhận được. Sơn thần tộc ta tuy có thù với Chung Sơn thị nhưng lúc này cũng không thể không nói câu cho công bằng. Việc này ấy à, thực ra không thể trách Chung Sơn thị.

Sa Kỳ Sơn đảo mắt, cười hề hề:

- Hạ Trọng Tấn sư huynh lần này là huynh không đúng rồi. Trọng Lê thần tộc các huynh nếu đã tuyên bố trogn Hỏa Đô Thành không được động thủ thì phải thực hiện cho hết trách nhiệm bảo vệ khách quý. Chung Sơn thị bị đánh lén trong Hỏa Đô Thành, như vậy là Trọng Lê thần tộc các huynh bảo vệ không đến nơi rồi.

Yêu tộc Địa Lão cũng vội gật đầu:

- Trọng Lê thần tộc bảo vệ không tới nơi tới chốn khiến bọn ta nguy hiểm tính mạng. Hạ Trọng Tấn sư huynh, huynh cũng có lỗi đó.

Hạ Trọng Tấn sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn sang cự phách Quỷ thần tộc. Cự phách Quỷ Thần Tộc là Uy Thiệu Công, hai vị cự đầu Quỷ thần tộc đã chết đều là được hắn cho phép ra tay. Thấy Hạ Trọng Tấn nhìn vội gạt bỏ hết trách nhiệm:

- Quỷ thần tộc ta xuất hiện hai tên vô dụng đó, đánh lén Chung Sơn thị, việc làm đó thật đáng khinh thường, liên lụy tới Quỷ thần tộc ta. Không ngờ liên lụy cả Trọng Tấn sư huynh. Trọng Tấn sư huynh, mong huynh xử công bằng, đừng để tâm đến ta.


Hạ tông chủ thờ dài, ngữ khí nặng nè:

- Trọng Tấn, lần này ngươi xử lý có chút thiếu công bằng, hãy theo lời chư vị sư huynh, nhận lỗi với Chung Sơn thị đi!

Hạ Trọng Tấn sắc mặt lúc đen lúc trắng, đột nhiên thở hắt ra, nhìn Chung Nhạc:

- Chung Nhạc tiểu hữu, ta điều tra không rõ ràng khiến ngươi hàm ona, mong tiểu hữu… tha lỗi!

Chung Nhạc mỉm cười:

- Thành khẩn một chút!

Sắc mặt Hạ Trọng Tấn kịch biến, quát lên giận dữ:

- Ngươi nói gì?

Chung Nhạc cười:

- Ta nói ngươi xin lỗi chưa đủ thành khẩn.

- Đúng, đúng!

Bốn bề phụ họa:

- Trọng Tấn sư huynh, đã là xin lỗi thì đương nhiên phải chân thành chút. Như vậy Chung tiểu hữu mới bớt nộ khí chứ.

- Vừa rồi huynh muốn xử chết người ta, giờ xin lỗi một câu có là gì đâu!

- Trọng Tấn, xin lỗi là được. không đến mức phải đánh đổi tính mạng của sinh linh toàn thành!

Hạ Trọng Tấn kìm nén nộ khí, cúi người sát đất, nói lớn:

- Chung tiểu hữu, ta sai rồi, mong ngươi tha lỗi. Nếu ngươi không tha lỗi ta sẽ không đứng dậy!

Chung Nhạc không lên tiếng, yên lặn nhìn hắn gập người. Hắn không nói, Hạ Trọng Tấn không đứng dậy.

Một lúc sau, Hạ Trọng Tấn mặt đỏ gay, xung quanh cũng lặng như tờ, tất cả đều nhìn Chung Nhạc. lãogiả Bạch Trạch thị Bạch Trấn Bắc vội cười nói: