Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 426: Thiên nhân (2)

- Chúng ta đi, tới Hoang Thành!

Mấy người Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi vội điều khiển con thuyền. Ánh mắt Thiên Ma Phi lay động, nói nhỏ:

- Tướng công, người bắt Thánh Thiên Ma Thai trong ma cung đó là ai?

- Một vị cố nhân của ta.

Chung Nhạc đứng ở đuôi thuyền nhìn về hướng ma cung, ánh mắt phức tạp, đột nhiên nói:

- Các vị ái phi, các ngươi đã thông báo cho tộc nhân của mình, nói Thiên Thánh Ma Thai ở đây rồi đúng không?

Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi và Thánh Nữ Phi vẻ mặt cứng đờ không nói. Các quý nữ khác mặt hơi đỏ lên, trong lòng bất an.

Chung Nhạc đột nhiên cười:

- Các ngươi đều biết ta là Chung Sơn thị của nhân tộc, không phải ma tộc, nên các ngươi làm vậy cũng chẳng có gì đáng trách. Ta cũng không thể nói được gì. Các ngươi không phải phản bội ta, cũng là vì chủng tộc của mình, dù sao thì Thiên Thánh Ma Thai cũng có can hệ rất lớn.

Thiên Ma Phi thở phào, cười:

- Ngươi hiểu được nỗi khổ của bọn ta thì tốt rồi.

Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười:

- Ta hiểu, nhưng nếu tộc các ngươi vì chuyện này mà đại thương nguyên khí thì hy vọng các ngươi cũng hiểu cho ta.

Hắn nói không đầu không đuôi, Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi và Cát Tường Phi đều không hiểu gì. Chung Nhạc cũng không giải thích thêm, thu ánh mắt khỏi ma cung, nghĩ:

- Ma tộc đúng là nhiều tai họa, trước tiên đại kiếp Tam Trùng Tế của Ma Thánh, giờ lại thêm một trận đại kiếp nữa. Hy vọng sau trận này, Phong sư huynh có thể tỉnh táo thêm một thời gian…


Con thuyền tiếp tục di chuyển, phía trên ma cung, ma khí cuồn cuộn, ma vân tràn tới, các vị lão giả ma tộc đứng trên ma vân nhìn chăm chăm tòa ma cung.

Một lúc lâu sau, càng ngày càng nhiều cường giả ma tộc tới. Xung quanh ma cung là khí tức cuồn cuộn, có cả cự phách ma tộc tới, hơn nữa càng ngày càng nhiều!

Cường giả tới từ bát bộ thánh tộc lạnh băng nhìn tòa ma cung, vẫn đang chờ đợi chứ chưa động thủ. Một lúc sau, ma thần uy nặng nề ập tới, một con thuyền hoa lệ căng buồm tới, trên thuyền là đông đảo các lão giả, mũi thuyền có một chiếc trống lớn.

Chiếc trống này là một món ma thần binh, hơn nữa còn cường đại hơn các ma thần binh khác nhiều lần!

Ngoài ra còn có một cỗ xe mặt trời tới, lửa cháy phừng phừng, là trấn tộc chi bảo của A Tu La tộc!

Bát bộ thánh tộc dùng tới ma thần binh, lại còn là trấn tộc chi bảo, có thể thấy được mức độ trọng thị của họ với Thiên Thánh Ma Thai!

Trong ma cung, thân thể Phong Hiếu Trung run rẩy, gương mặt méo mó, cố gắng kìm chế sự điên cuồng của bản thân. Đột nhiên hắn không run rẩy nữa, gương mặt trở lại bình thường, nhưng trong đôi mắt lại lộ sự điên cuồng.

Hắn ra khỏi ma cung, ngẩng lên nhìn bầu trời, mỉm cười:

- Ta lại có thêm một chút cho bộ sưu tập rồi…

Trong ma cung, tiếng xích khẽ vang lên, trong bóng tối là những sợi xích treo thi thể ma thần. Những thi thể ma thần này đều đã bị mổ xẻ, lộ ra cấu tạo cơ thể. Ngoài ra còn có Lưu Ly Trão cao trăm trượng, phủ đầy đồ đằng văn phong ấn, bên trong là các ma thần linh!

Số ma thần linh này cũng bị mổ xẻ, ma thần đã chết, nhưng linh còn sống. Sự đau đớn lớn nhất không phải vết thương trên nhục thân mà chính là linh hồn. Những ma thần linh này chết đi sống lại, gương mặt biến dạng, giãy giụa không yên, phẫn nộ gầm thét, muốn phá phong ấn nhưng tiếng kêu cũng không thoát ra khỏi Lưu Ly Trão được.

Bên ngoài ma cung bùng nổ một trận ác chiến!

Lúc này chiếc thuyền đã đi xa vạn dặm, trên thuyền, Chung Nhạc tĩnh tâm tiếp nhận đạo lý trong đồ đằng văn mà Phong Hiếu Trung truyền thụ.

Những sợi xích phong ấn huyết mạch vô cùng phức tạp kia cần phải tìm hiểu từng cái một rồi tham ngộ cách giải phong ấn mà Phong Hiếu Trung truyền cho.

Hắn còn phải tham ngộ sự ảo diệu của lục đạo phong ấn đồ, cảm ngộ sáu vòng luân hồi, còn cả hình ảnh giải phẫu vòng luân hồ thứ sáu mà Phong Hiếu Trung giải phẫu ma linh thần linh, cũng cần phải đối chiếu với nhau, phân tích sự bí ẩn của vòng luân hồi thứ sau, kiểm chứng sự lĩnh ngộ của hắn.


Ngoài ra hắn còn cần dựa vào những hình ảnh này định vị vòng luân hồi thứ sáu, tìm kiếm điểm bắt đầu.

Càng nghiên cứu sâu Chung Nhạc càng khâm phục Phong Hiếu Trung. Hắn đúng là thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ vô biên, sự sâu sắc trong nghiên cứu phong ấn huyết mạch của hắn khiến Chung Nhạc ngưỡng mộ không thôi.

Sau ba ngày, cuối cung Chân Nhân Cảnh cũng hấp thu được pháp môn của Phong Hiếu Trung, chuẩn bị bắt đầu mở vòng luân hồi thứ sáu.

- Nếu Phong Hiếu Trung không bị điên thì chắc hắn sẽ trở thành cường giả chí cao vô thượng của nhân tộc ta nhỉ? Cho dù là bất cứ tiên thiên linh thể nào cũng không thể tranh giành vị trí môn chủ với hắn. Nhưng đáng tiếc…

Chung Nhạc có chút cảm khái.

Đột nhiên, Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi, Thánh Nữ Phi và những người khác sắc mặt biến đổi, vội vàng lấy ra đồ đằng thần trụ, đồ đằng văn trên đó biến đổi, xuất hiện các gương mặt nói chuyện với họ. Tất cả bọn họ sắc mặt đều kịch biến.

Một lúc sau, Thiên Ma Phi tiến tới, run rẩy nói:

- Tướng công, kẻ bên trong ma cung kia rốt cuộc là ai?

- Thiên nhân.

Chung Nhạc mở mắt nói:

- Tộc nhân của mọi người sao rồi?

Thiên Ma Phi trầm mặc, một lúc sau, xót xa nói:

- Toàn quân bị tiêu diệt, đến thần ma binh cũng mất. Cự phách cũng không thoát được. bát bộ thánh tộc đã liệt khu vực đó là cấm địa. Vị thiên nhân đó chắc có danh tính chứ? Hắn tên là gì?

Chung Nhạc bình tĩnh nói:

- Ngươi có biết, trong Đại Hoang ta có một bộ tộc mà không có nhiều người. Bộ tộc đó cho dù chỉ còn một tộc nhân cuối cùng thì nó vẫn là bộ tộc mạnh nhất Đại Hoang. Bộ lạc đó có tên Phong thị.

Thiên Ma Phi và những người khác hít vào một hơi khí lạnh:

- Hắn là Phong Hiếu Trung, Phong lão ma…

- Là thiên nhân.

Chung Nhạc sửa lại, nói:

- Khi hắn phát điên là lão ma độc ác không gì là không làm được. Khi hắn tỉnh táo là vị thần hoàn hảo không tì vết. Hắn nằm giữa ranh giới thần và ma, vì thế ta gọi hắn là thiên nhân.