Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 340: Rối rắm khó hiểu (2)

Chung Nhạc mắt sáng trưng, nhưng có phần không tin nổi, lắc đầu nói:

- Ma hồn và thú thần thi cốt trong Ma Hồn Cấm Khu rất mạnh, hắn có thể tới được quả tim rồi phá vỡ vách để lên trên tìm thánh linh sao? Huống hồ thánh linh trưởng thành không hề thua kém thần ma, hắn lấy thánh linh đi được sao?

Tân Hỏa cũng sầu não, suy nghĩ mãi không hiểu được.

Dưới lòng đất Kiếm Môn có thánh linh, có lẽ không nhiều người biết được. Cả Kiếm Môn thì chắc cũng chỉ Chung Nhạc và lão môn chủ đã qua đời là biết qua loa.

Thiên Tượng Lão Mẫu chắc cũng biết một chút manh mối, còn có Phong Vô Kỵ cũng biết.

Việc này cực ít người biết, nhưng có kẻ lại biết chính xác thời gian trưởng thành của thánh linh, đoán chuẩn thời gian để tới, thánh linh vừa trưởng thành là lập tức lấy đi, thực sự là thần kỳ!

- Quá cổ quái.. Giờ thánh linh bị lấy đi, còn lại tế đàn và bông hoa sen thì có tác dụng gì?

Chung Nhạc thất vọng.

Tân Hỏa cười:

- Vậy thì ngươi sai rồi. Ta chắc chắn sẽ lấy hoa sen mà không cần thánh linh. Thánh linh được tạo ra từ linh của nghìn thần nhìn ma. Nghìn thần nghìn ma bị giết chết, chính là để nuôi dưỡng cây thánh linh này. Oán niệm của nghìn thần nghìn ma sẽ nặng tới mức nào? Lời nguyền có thể giết chết thần! Thánh linh đúng là rất mạnh nhưng ẩn chứa lời nguyền rủa từ oán niệm của nghìn thần nghìn ma, khó lòng hóa giải, luyện khí sĩ bình thường chạm vào là chết. Còn hoa sen là nơi nuôi dưỡng thánh linh, tuy không bằng thánh linh nhưng không có oán niệm, có thể nói là thánh dược, cũng là thần bih!

- Là thánh dược cũng là thần binh?

Chung Nhạc khựng người, Tân Hỏa đúng là có từng nói trong thánh linh chứa quá nhiều oán niệm và lời nguyền, bảo Chung Nhạc hắn đừng nhằm vào thánh linh. Nhưng Tân Hỏa nói cây hoa sen kia là thánh dược cũng là thần binh thì hắn không hiểu.


- Dưới đại hắc sơn hồi đó, cây thánh linh chưa xuất thế kia chính là dùng hoa sen làm vỏ xác truy sát ngươi, rễ hoa sen xuyên qua không gian, nói nó là thần binh không khoa trương chứ?

Tân Hỏa đắc ý cười:

- Nhưng tác dụng lớn nhất của món thần binh này chính là ăn! Không phải cho ngươi ăn mà là cho nguyên thần của ngươi ăn. Chắc chắn sẽ đại bổ, bổ đến mức ngươi thất khiếu chảy máu!

Chung Nhạc giật mình:

- Thất khiếu chảy máu? Tân Hỏa, trong cây hoa sen này có phải vẫn có oán niệm của thần ma?

- Ta chỉ hình dung tác dụng của nó thôi, đừng sợ!

Tân Hỏa vội giải thích:

- Nếu đã là thánh dược bổ dưỡng cho nguyên thần thì đương nhiên không phải tầm thường, khả năng tư bổ đương nhiên rất mạnh. Ngươi muốn nhanh chóng luyện hóa Hóa Sinh Huyền Công, tu luyện thành nguyên đan thứ hai thứ ba, luyện thành nguyên thần thứ hai thứ ba thì phải dựa vào tác dụng của cây thánh dược này. Nếu không ngươi chỉ được như Phong Vô Kỵ, mất mấy chục năm mới luyện thành Hóa Sinh Huyền Công!

- Ngươi chắc chắn bên trong nó không có oán niệm của thần ma chứ?

Chung Nhạc có chút do dự.

- Không có, tuyệt đối không có!

Tân Hỏa đảm bảo, vỗ mạnh lên ngực nói:


- Ngươi yên tâm, cho dù có oán niệm thần ma thì cũng cực kỳ ít, chẳng ảnh hưởng gì tới ngươi!

Chung Nhạc cứ có cảm giác lời hắn nói không được thực cho lắm, nhưng Hóa Sinh Huyền Công có sức hút không hề nhỏ. Nguyên đan thứ hai thứ ba, nguyên thần thứ hai thứ ba, đủ để khiến hắn mạo hiểm.

- Gỡ tấm phù văn kia xuống là có thể lấy hoa sen, dùng dược lực của thánh dược, nguyên thần của ta có thể nâng cao tới mức nào đây?

Tim Chung Nhạc đập thình thịch.

Khi đi qua vực núi, Chung Nhạc nhìn xuống thì thấy huyết nhục bám trên vách núi đã rút đi không ít. Trên vách núi xuất hiện nhiều đồ đằng văn viễn cổ hơn.

- Huyết nhục đã rút đi không ít có nghĩa là Phong Sấu Trúc trưởng lão đã đánh tan không ít ma hồn và xương cốt thú thần trong Ma Hồn Cấm Khu. Không biết lão nhân gia có khỏe mạnh trở về được không?

Trong Ma Hồn Cấm Khu, Phong Sấu Trúc chắc chắn sẽ bị ma hồn và xương thú thần tấn công. Chắc chắn sẽ là những đợt công kích liên tục không ngừng nghỉ. Sau khi Phong Sấu Trúc vào trong là lập tức phải liều mạng chiến đấu tới khi kiệt sức.

Mười chín ngày qua rồi, cho dù là Phong Sấu Trúc thời tráng niên cũng chưa chắc đã kiên trì được tới giờ, huống hồ lão đã già?

- Hai mươi ngày trước, kẻ đó từ Ma Hồn Cấm Khu xuống lòng đất Kiếm Môn, lấy đi thánh linh. Còn Phong Sấu Trúc trưởng lão vào Ma Hồn Cấm Khu từ mười chín ngày trước.

Chung Nhạc đột nhiên mắt sáng trưng, hơi thở trở nên gấp gáp:

- Nếu hắn ở dưới lòng đất Kiếm Môn chậm trễ một thời gian, không biết có từng đụng mặt Phong Sấu Trúc trưởng lão không…. Nhưg dù có gặp thì lâu như vậy rồi chỉ e Phong trưởng lão đã gặp bất trắc… Phong trưởng lão liệu có thể không chết không…

Chung Nhạc đứng bên bờ vực, do dự mãi không tới Kim Đỉnh. Đột nhiên nghiến răng, vào nội môn gọi một đệ tử tới giao thụ ấn môn chủ cho hắn, lệnh cho hắn giao cho Quân Tư Tà, rồi Chung Nhạc tới bên vực thẳm.

- Tân Hỏa, chúng ta vào Ma Hồn Cấm Khu lần nữa!

Chung Nhạc nhún người nhảy xuống vực, xuyên qua tầng phong ấn chỉ vào không có ra, sải bước vào sâu trong cấm khu.

- Cái nơi khỉ ho cò gáy tổ tinh này lại có nhiều việc thú vị như thế này!

Tân Hỏa nhảy ra khỏi mi tâm Mãng Cổ Nguyên, đứng trên trán hắn phấn khích nói.