Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 338: Thiên ngoại cầm âm (2)

- Chung đường chủ, ngươi gài bẫy ta, quả nhiên là giảo hoạt. Nếu ta mở nguyên thần bí cảnh thì không phải chứng minh tu vi thực sự của ta không phải Thoát Thai Cảnh. Đúng là tính toán hay, bị ngươi dò ra cảnh giới tu vi thật sự rồi.

Luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh còn chưa mở được nguyên thần bí cảnh. Chỉ khi tu luyện tới Khai Luân Cảnh mới có nguyên thần bí cảnh. Mà phản ứng đầu tiên của Bồ lão tiên sinh không phải không mở bí cảnh mà là không cần thiết, lập tức lộ sơ hở!

Vừa rồi đúng là Chung Nhạc không có chứng cứ chứng minh những điều đó, nhưng phản ứng của Bồ lão tiên sinh đã giúp Chung Nhạc có bằng chứng.

Bồ lão tiên sinh nói Chung Nhạc giảo hoạt không phải không có lý.

Chung Nhạc nhẹ nhàng nói:

- Ta có chút khó hiểu, tại sao ngươi không để lộ việc ta chính là Long Nhạc? Còn mời Đại Tế Tư giải thích những điều khó hiểu cho ta?

- Thật ra, ta cũng có thể coi là một nửa sư phụ của ngươi đúng không?

Bồ lão tiên sinh đột nhiên cười:

- Năm đó ngươi nghe ta giảng giải lập tức lĩnh ngộ, có được chân truyền của Bôn Lôi Kiếm Quyết. Trong lòng ta đã vô cùng kinh ngạc và thấy vô cùng may mắn. Sau đó ta thấy ngươi có thành tựu như hiện giờ, thậm chí còn lừa cho con đại sư tử kia chạy tóe khối, khiến một kẻ làm thấy như ta cũng vui mừng. Mỗi bước trưởng thành của ngươi ta đều thấy cả, ta biết rõ sau này ngươi có thể sẽ thành kẻ uy hiếp lớn tới ta, nhưng vẫn không kìm được mừng cho ngươi, không muốn ngươi cứ vậy mà chết. Ta rất muốn thấy ngươi trưởng thành từng bước, từng bước chấn kinh thiên hạ. Thành tựu của ngươi cũng như thành tựu của ta, đây có lẽ là điều giằng xé nhất của kẻ làm thầy.

Chung Nhạc sắc mặt phức tạp:

- Quan trọng nhất là ta không thể uy hiếp tới ngươi, đúng không?

- Ngươi còn có thể khiến thần sứ của Đông Hoang đau đầu, ta rất mừng.

Bồ lão tiên sinh nói:


- Đáng tiếc giờ ngươi đã uy hiếp tới ta được rồi. Năm đó trong Kiếm Môn Ma Khư, ngươi biết tại sao chỉ có ngươi dẫn mười mấy người thoát ra không? Đó là vì ta coi trọng ngươi nên mới không dốc hết sức giết ngươi, nếu không sao ngươi thoát được? Không ngờ chính chút thương tiếc đó trở thành sai lầm của ngày hôm nay. Chung Sơn thị, ngươi rất giỏi!

Trong Kiếm Môn Ma Khư năm đó, chỉ có Chung Nhạc dẫn đệ tử môn hạ của Bồ lão tiên sinh chạy thoát. Khi đó tình hình nguy hiểm, sau khi thoát ra cao tầng Kiếm Môn cũng rất chấn kinh, nghi ngờ trong số họ có Thiên Tượng Lão Mẫu nên đã phải tra soát một khoảng thời gian.

Giờ nghĩ lại, chắc chắn chính là do Bồ lão tiên sinh cố tình.

Chung Nhạc thở dài:

- Giờ ngươi đã trở thành Đại Tế Tư Hiếu Mang thần tộc, địa vị chí cao vô thương, có ai ngờ được mọi thứ đều là do ngươi âm mưu, ngươi mới là kẻ chiến thắng cuối cùng chứ?

- Ngươi biết.

Bồ lão tiên sinh tán thưởng:

- Ta vốn nghĩ rằng sẽ chẳng ai hiểu được hành động của ta, nhưng có ngươi thưởng thức tác phẩm của ta, ta rất vui.

Chung Nhạc tò mò:

- Ngươi lấy thứ gì của Kiếm Môn? Chắc chắn thứ đó vô cùng quan trọng? Nếu không ngươi không thể nào để lại thụ ấn của môn chủ, thậm chí để hóa thân ma đạo của mình mạo hiểm.

Bồ lão tiên sinh nhàn nhã nói:

- Cái này thì ngươi không cần phải biết. Tuy ngươi thông minh nhưng sai lầm lớn nhất của ngươi chính là một mình tới ngăn cản ta. Ngươi phải biết rằng, tuy ta là hóa thân nguyên thần của bản thể nhưng thực lực của ta không tầm thường. Lần đó Phương Kiếm Các cũng không giữ chân ta được.


Chung Nhạc gật đầu:

- Ta có nghĩ tới điều này, vì thế ta không một mình tới đây. Môn chủ nói nàng ấy muốn đích thân lấy lại thụ ấn từ tay ngươi nên ta đã mời nàng ấy cùng tới. Môn chủ, mời!

- Môn chủ, Quân Tư Tà?

Bồ lão tiên sinh biến sắc, nhìn quanh, nhưng không biết rốt cuộc Quân Tư Tà ở đâu.

Lúc này đột nhiên có tiếng đàn vang lên, tiếng đàn mơ hồ, phiêu hốt, giống như từ thiên ngoại vọng tới, từ nơi cao không thể với tới vọng lại.

Bồ lão tiên sinh hét lớn một tiếng, thân hình biến thành một đạo ma quang bay lên trời. Hắn đúng là cường đại, tuy chỉ là hóa thân nhưng cũng có bốn phần thực lực của bản thể.

Dù sao, bản thể của Bồ lão tiên sinh cũng là cự phách như Phong Vô Kỵ, bốn phần thực lực của hắn, trong số các cự đầu Pháp Thiên Cảnh cũng là nhất nhì rồi!

Khi vừa bay lên, Bồ lão tiên sinh giậm chân xuống, ma đạo thần thông ầm ầm lao về hướng Chung Nhạc.

Hắn biết Quân Tư Tà mà ra tay thì hắn khó lòng thoát được, nhưng nếu Chung Nhạc gặp nguy hiểm thì Quân Tư Tà không thể không cứu. Nếu Quân Tư Tà ra tay cứu Chung Nhạc thì cho hắn có cơ hội chạy thoát.

Chung Nhạc đưa tay kéo tấm da Quỳ Long trong nguyên thần bí cảnh ra khoác lên ngươi. Uỳnh một tiếng nổ lớn, thần thông ma đạo đánh lên tấm da Quỳ Long, xâm thực tấm da khiến ánh sáng trên đó tối lại, nhưng Chung Nhạc bên dưới thì không gặp vấn đề gì.

KHi Bồ lão tiên sinh bay lên, tiếng cầm âm trở nên gấp gáp, rồi thấy Bồ lão tiên sinh trên không trung đột nhiên vỡ tan, giống như bị kiếm khí vô hình chém qua thành vô số mảnh.

Tiếng đàn càng ngày càng cao, đột nhiên có lửa bùng cháy rừng rực. Trong ánh lửa, kiếm tựa rồng, biến hóa vô cùng, thiêu rụi mảnh vỡ thi thể trong lửa.

Tiếng đàn bỗng trở nên hiền hòa, vụn xương bay tứ tán, rồi tiếng đàn biến thành nước, Thủy kiếm khí dội qua, cuốn đi tất cả mọi thứ.

Ma đạo công pháp của Bồ lão tiên sinh vô cùng quỷ dị, có thể biến thành ma khí, cho dù chém nhục thân của hắn cũng chưa chắc đã giết được hắn. Vì thế tiếng đàn kia chém nhục thân hắn xong dùng Thủy, Hỏa tiêu diệt nguyên thần của hắn rồi mới thu tiếng đàn về.

Chung Nhạc thầm thở dài, ngẩng lên thì thấy nguyên thần của Bồ lão tiên sinh đã bị hủy diệt, nguyên thần bí cảnh cũng đã vỡ vụn, nhưng trong nguyên thần bí cảnh đã vỡ có hai món đồ không bị kiếm khí tiếng đàn kia hủy hoại.

Một trong hai là thụ ấn môn chủ Kiếm Môn. Món đồ còn lại thì khiến Chung Nhạc run lên, kêu lên thất thanh:

- Sao lại là nó?