Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 327: Nghĩ càng nhiều sai sót càng lộ ra (1)

Phong Vô Kỵ nghe thấy vội vàng vứt thần kiếm, đi với Hiếu Khuyết ra khỏi Trấn Phong đường.

Chung nhạc và Thủy Tử An cũng đi ra trấn phong đường. Chung Nhạc tế lên Trấn ấn, phong ấn lại Trấn Phong đường, còn Thủy Tử An thì đi đến chỗ Hiếu Khuyết khiến y hoảng hồn tế ra Tàn Nguyệt chống đỡ:

- Vô Kỵ, cùng ta liên thủ... Vô Kỵ!

Phong Vô Kỵ đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn Phong Hiếu Trung đang cất bước đi về phía Kim Đỉnh của Kiếm Môn.

Trên Kim Đỉnh, Thần linh đang nắm chặt Kiếm Linh tung hoành ngang dọc, thoải mái giết địch, linh hồn môn chủ đời thứ nhất được hai đại cự phách tế tự nên thực lực hiện giờ cũng không khác lúc hắn còn sống, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế không thể đỡ.

Tôn thần linh này là con át chủ bài của Kiếm Môn, Thần châu trấn áp lúc trước, bây giờ đã bị đánh bay, thẳng tay tàn sát đám Luyện Khí sĩ phản loạn và ngoại tộc.

Hình ảnh này cực kỳ chấn động, toàn bộ Đại Hoang thần uy, nó bao phủ tất cả, trong phạm vi mười vạn dặm vẫn cảm giác được khí tức oai nghiêm.

Cô Hà Thành, Cô Hồng Tử đang huyết chiến cùng Sư Bất Dịch không chết không thôi. Tốc độ của hắn cực nhanh, chớp mắt đã đi được mấy trăm dặm, ngang dọc như điện, làm cho mắt người không thể theo kịp.

Hắn vốn còn ở bên ngoài mấy trăm dặm, thế nhưng chỉ trong tích tắc hắn đã dễ dàng tiếp cận thân thể Sư Bất Dịch.

Còn Sư Bất Dịch cứ lăng không, hắn như họa sĩ vẽ tranh, thái độ chiến đấu hời hợt, nhàn nhã dạo chơi, chỉ tùy tiện vung tay hất chân là đã đẩy lùi được Cô Hồng Tử.

Pháp lực của hắn cực kỳ hùng hồn, Cô Hồng Tử tốc độ mặc dù nhanh, lại mượn thần linh của Cô Hà thành để đề thăng thực lực của mình lên mấy lần. Nhưng mỗi lần đụng độ hắn lại phải chịu lực phản kích cực kỳ cường đại, thương thế càng ngày càng nặng.

Đột nhiên, Sư Bất DịchSư Bất Dịch cảm ứng được cổ thần uy truyền ra từ bên trong Đại Hoang. Ánh mắt sáng lên, cười nói:

- Lão quỷ Phong Thường quả nhiên có lưu lại hậu chiêu. Bất quá bây giờ hắn đã lật hết bài tẩy, còn Hiếu Mang, Trùng Lê thị thần tộc… đã bị sát chiêu đánh cho tử thương nặng nề. Hiện tại chính là lúc ra tay.


- Lãng Thanh Vân, dẫn đại quân xông vào Đại Hoang.

Sư Bất Dịch gầm lên, thân thể đột nhiên trở nên càng ngày càng càng lớn, quần áo nổ tung, lông bờm nhanh chóng mọc ra phủ kín lấy cả cái cổ.

Từ trên cổ hắn mọc thêm mấy cái cổ nữa, trên mỗi cái cổ lại mọc ra một cái đầu. “Ba ba ba” mấy tiếng, tất cả chúng đều biến thành đầu sư tử.

Cửu Đầu Sư!

Sư Bất Dịch rốt cuộc đã hiện ra chân thân mà hắn vẫn luôn che dấu.

Cửu Đầu Sư to lớn như một dãy núi, đứng ở giữa không trung, có lông bờm rậm rạp, đột nhiên lên tiếng rống to. Chín cái đầu đồng loạt rống lên, tiếng gào chấn văng Cô Hồng Tử, ngã lộn nhào trên bầu trời, khiến quần áo hắn biến thành bột, thân thể cũng bị nứt ra, trông thật thảm hại.

Trong tiếng rống, Cô Hồng Tử cả người đẫm máu cũng đột nhiên gào lên, từng chiếc lông chim chui ra khỏi làn da, thân thể bành trướng, hai cánh giương ra, hóa thành một con Kim ưng với sải cánh rộng mười mẫu, xoẹt qua không trung tạo thành một đạo kinh hồng.

- Song thần nhất thể! Linh thể hợp nhất!

Kim Ưng thét dài. Nguyên thần của hắn là đầu chim thân người lập tức dung hợp với thần linh của Cô Hà Thành, nhập vào trong người hắn. Thân thể hắn dị biến lần nữa, lại hóa thành một quái thú đầu chim thân người tỏa ra kim quang lao về phía Cửu đầu sư.

Thân hình Cửu đầu sưu đột nhiên lay động, một cái đầu sư tử đã hóa thành đầu người trong tích tắc:

- Cô Hồng thành chủ, ngươi rất khá, quả thật rất không tệ, có thể đem linh và thần linh dung hợp đến mức này, giết ngươi thực sự rất đáng tiếc, chẳng qua ta không thể không giết ngươi.

Cửu thủ thần nhân xòe tám cánh tay, trong mỗi cánh tay xuất hiện một thanh hồn binh. Chính là tám thanh: cực binh, đao, kiếm, song thuẫn, song câu, tiên, chuy, bát cực sát trận khởi động!

Phía dưới, Lãng Thanh Vân ngẩng đầu nhìn tình cảnh chiến đấu trên không trung, trong lòng yên lặng thở dài, suất lĩnh yêu tộc đại quân tiến về phía Đại Hoang.


Đúng lúc này, ở chỗ ranh giới phương tây của Đại Hoang là Liên Vân sơn mạch, tuyết lớn mấy ngày liền, bông tuyết trôi nổi bồng bềnh, tràn ngập rừng núi, bao phủ toàn bộ Đại Tuyết sơn trong vụ tuyết mênh mông, mắt thường khó có thể nhìn thấu qua cơn bão tuyết dày dặc.

Tiếng trống nặng nề từ trong núi tuyết vang lên, tiếng trống rung động không ngừng, đại quân Luyện khí sĩ toàn thân khải giáp, đao thương sáng chói đang đạp tuyết mà đi, tiến về Đại Hoang.

Đại quân vạn người như một tất cả đều là thân người ba đầu Bàn Ngao, đây đều là Luyện Khí Sĩ của Hiếu Mang Thần tộc.

Tiếng trống vang động, trong đại quân có một hàng thạch nhân, thân hình cao lớn, bốn tay nhưng không có mắt, đeo trống lớn trước ngực, bốn tay cầm dùi trống, liên tục gõ trống cổ động sĩ khí.

Thạch nhân cao tới hai mươi trượng, giống như núi đá nhỏ bước ra khỏi Liên vân sơn mạch, tiến vào Đại Hoang.

Bên trong không trung, một tòa Hiếu Mang thần miếu trôi nổi, chậm rãi bay ra khỏi vùng đất gió tuyết, Đại tế ty đứng ở trước cửa thần miếu. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía kiếm môn.

- Hậu thủ của Phong Thường đã tung ra hết, đã đến thời điểm san bằng Kiếm Môn rồi.

Ánh mắt thâm thúy của Đại tế ty nhìn qua mười mấy vị luyện khí sĩ Hiếu Mang thần trẻ tuổi đang đứng phía sau mình cười nói:

- Tả Tướng Sinh, khi Điền Duyên Tông mang thập đại hung binh đi, ta đã nói đây là hậu chiêu của Phong Thường. Lúc này hẳn là hai người đó đã về tới Kiếm môn. Nhưng Phong Thường túc trí đa mưu, hắn trước khi chết chắc chắn không chỉ lưu lại một hậu chiêu. Bây giờ Thần Linh của kiếm môn xuất hiện còn có khí tức của Kiếm Linh, rõ ràng, hậu chiêu của Phong Thường trước khi chết để lại đã được phát động.

Mười mấy vị Luyện khí sĩ này đều là những tài năng xuất chúng bên trong lứa trẻ của Hiếu Mang Thần tộc, nếu không đã không được Đại tế ty dẫn theo để dạy bảo, truyền thụ.

Một vị nữ tử nói:

- Đại tế ty học cứu uyên thâm, chúng ta bội phục! Chỉ là, đại tế đã để bốn vị cự phách tiền bối của Thần miếu mang theo Vọng Ngữ thần châu đến để phong ấn Kiếm linh và Thần linh của Kiếm môn, sao ngài còn chờ hai thứ này bị phát động? Hơn nữa tại sao sau khi Kiếm môn phát động con bài tẩy này, Đại tế ty lại đốc thúc quân sĩ đi chinh phạt Đại Hoang?

Vấn đề nàng hỏi cũng là vấn đề mà Luyện Khí sĩ nghi hoặc, việc này đúng là không hợp lẽ thường.

Thần Linh và Kiếm Linh của Kiếm Môn được phát động, thực lực của đối phương sẽ tăng mạnh, nếu xuất quân chinh phạt vào lúc này tử thương sẽ rất nặng nề. Nếu như tổn thương quá lớn, Hiếu Mang Thần tộc sẽ không thể chiếm cứ kiếm môn.

Thế nhưng đại tế ty vẫn kiên quyết tiến công Đại Hoang, chỉ sợ sẽ có một hồi huyết chiến, sẽ không có thời gian thong thả.

Đại tế ty lộ ra vẻ tán thành, cười nói:

- Ta để cho bốn người Âm Tình Viên Khuyết mang theo Vọng Ngữ thần châu là muốn bọn họ phong ấn Thần Linh và Kiếm Linh, mục đích chính là dụ rắn ra khỏi hang, khiến hậu chiêu của Phong Thường mất đi tính kỳ biến, nguy hiểm sẽ được giảm xuống mức thấp nhất.