Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2304: Thời không hỗn loạn (1)

Dịch tiên sinh có chút suy tư, nói:

- Dập tắt Đạo hỏa trên người ngươi, rất có thể là đặc tính của Hỗn Độn. Đạo hỏa là đại đạo thiêu đốt, Hỗn Độn bất đồng với những đại đạo khác, trong Hỗn Độn không có đại đạo, bởi vậy hắn có thể dập tắt Đạo hỏa trên người ngươi. Đạo hỏa trên người ngươi mặc dù hừng hực nóng bỏng, khiến cho ngươi vô cùng thống khổ, nhưng cũng là thủ đoạn bảo vệ ngươi. Có tầng Đạo hỏa này trên người, thực lực của ngươi sẽ càng cường đại hơn, khiến cho người khác không dám tiếp cận. Mà dập tắt Đạo hỏa trên người ngươi, khiến cho ngươi thiếu đi một thủ đoạn tự bảo vệ chính mình!

Tư Mệnh mỉm cười, nói:

- Nhưng ta lại rất hài lòng! Đạo hỏa vừa tắt, loại thống khổ không ngừng bị Đạo hỏa thiêu đốt kia cũng theo đó tiêu tán, khiến cho ta có cảm giác vô cùng dễ dàng. Hiện tại, chúng ta rốt cuộc đã có thể thân cận rồi!

Dịch tiên sinh suy tư nói:

- Hắn cướp đi Càn Đô, Thiên Cơ và Thiên Huyền, chính là để cho Thiên thôn phệ bọn họ, bổ toàn Thiên đạo của Thiên. Thiên cho tới hiện tại vẫn là Tiên Thiên Tế Tự Thần, mặc dù càng mạnh hơn trước đây, nhưng cách Đạo Thần vẫn còn một đoạn khoảng cách không nhỏ. Nếu có thể thôn phệ Càn Đô, Thiên Cơ, Thiên Huyền, vậy thực lực của Thiên sẽ liền nhảy vọt, trở thành tồn tại có thể chống lại Tứ Diện Thần, Khởi Nguyên Đạo Thần!

- Mục đích của Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu rốt cuộc là cái gì?

Tư Mệnh nương nương cũng lâm vào trầm tư.

- Nếu hắn muốn đối địch với ta, mặc kệ mục đích của hắn là cái gì, nhất định cũng phải diệt trừ hắn!

Dịch tiên sinh trầm giọng nói:

- Thực lực của hắn quá mạnh mẽ, còn cường hoành hơn Đại Tư Mệnh sau khi đã trở thành Đạo Thần, có thể dễ dàng ngăn cản uy năng của Luân Hồi Thiên Cầu! Hắn còn có thể thi triển ra thần thông Đạo Giải, đây mới là đáng sợ nhất! Đạo Giải vừa rồi hắn thi triển ra, chính là Đạo Giải hoàn chỉnh. Thần thông Đạo Giải dưới trạng thái Lục Giới Đại nhất thống, thế gian này có thể làm được một bước này mà không bị phản phệ, chỉ có, chỉ có…

Tư Mệnh nương nương nhìn chằm chằm hắn, lẳng lặng chờ đợi hắn nói tiếp.

Sắc mặt Dịch tiên sinh âm tình bất định, thấp giọng nói:


- Chỉ có một mình ta! Ta ở trong cơ thể mở ra vũ trụ càn khôn, dùng sáu Bí cảnh Nguyên thần làm căn cơ, mở ra Lục Giới, lại kết hợp với hai Bí cảnh Vũ và Trụ. Bí cảnh Đạo Nhất của ta chính là Đạo Giới của ta, nội tàng Tiên Thiên Thánh Địa của ta, cho nên thi triển ra Đạo Giải hoàn chỉnh mới không bị phản phệ. Ngoại trừ ta ra, Phong sư huynh cũng có khả năng thi triển ra Đạo Giải. Nhưng ta chưa từng nhìn thấy hắn thi triển qua, bởi vậy chỉ là khả năng mà thôi. Mà gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này lại cũng có thể làm được một bước này, thật sự rất quỷ dị! Hắn thật sự có thể thi triển ra toàn bộ thần thông của tất cả mọi tồn tại trên thế gian sao?

Tồn tại bậc này quá đáng sợ rồi!

Năm xưa, Chung Nhạc giúp Cự thú Hỗn Độn điêu khắc ra thất khiếu, là muốn hỏi hắn tương lai, nhưng không ngờ sau khi điêu khắc thành công vậy mà đã phóng xuất ra một con quái vật đáng sợ như vậy.

Luân Hồi Thiên Cầu là vũ khí cường đại nhất đương kim thế gian, trước đây bị Chung Nhạc dùng để đánh xuyên Đạo Giới cũ. Uy năng mạnh mẽ như vậy thế nhưng chỉ vẻn vẹn có thể khiến cho bàn tay Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu bị thương, có thể thấy được thực lực hắn mạnh mẽ tới mức nào.

Đại Tư Mệnh sau khi thành tựu Đạo Thần, thực lực của hắn mặc dù cường hoành, không ai có thể địch nổi, nhưng so với gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này, vẫn còn thua kém không ít.

Chung Nhạc tự nghĩ cho dù chính mình khôi phục tới trạng thái toàn thịnh, cho dù có tế khởi Luân Hồi Thiên Cầu, cũng không phải là đối thủ của kẻ này, chỉ khi nào tiến vào Đạo Giới, trở thành Đạo Thần chân chính, lại kết hợp với uy năng của Luân Hồi Thiên Cầu, lúc này mới có khả năng chống lại hắn.

- Càn Đô, Thiên Cơ, Thiên Huyền sợ rằng đã gặp phải độc thủ của hắn, bị Thiên thôn phệ. Hiện tại, thiên hạ đại loạn nổi lên bốn phía, Hách Liên Khuê Ngọc tạo phản tác loạn, các lộ Đại Đế dã tâm bừng bừng, đều muốn chia một chén súp, nguy cơ trùng trùng!

Tư Mệnh nương nương dò hỏi:

- Ngươi định làm thế nào?

- Hách Liên Khuê Ngọc chỉ là con kiến hôi mà thôi, không đáng để lo! Hắn chẳng qua chỉ là con cờ mà đám tồn tại Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần đẩy ra dùng để thăm dò ta. Chân chính đáng sợ, vẫn là đám tồn tại Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần, Hắc Bạch Nhị Đế, Luân Hồi Thánh Vương này. Bọn họ tu thành Đạo Thần, sẽ có thể ngang vai ngang vế với ta, cộng thêm Đạo Giới, vậy thì phi thường đáng sợ rồi!

Dịch tiên sinh nói:

- Trận chiến này, không thể thua! Đã thua rồi, chúng ta liền không còn gì cả. Hách Liên Khuê Ngọc cứ giao cho đám người Hiếu Văn, Hoàng Thần đi ứng phó đi. Ta cần toàn tâm toàn ý nghiên cứu biện pháp phá giải lạc ấn Hỗn Độn, đối phó Đạo quang Đạo Giới, không thể phân tâm quá nhiều. Bằng không, tương lai quyết chiến, sẽ bại vô cùng thê thảm!

Tư Mệnh nương nương gật đầu, nói:


- Phong Đạo Tôn ở trong Đạo Giới…

Dịch tiên sinh cũng lộ ra thần sắc lo lắng. Từ khi Đạo Giới mới kiến thành cho tới hiện tại đã trải qua hơn bốn mươi năm. Thời gian hơn bốn mươi năm, Phong Hiếu Trung vẫn như cũ không có bất kỳ tin tức gì, nói rõ hắn vẫn còn bị vây khốn trong Bẫy rập Đạo Thần, chưa thể thoát thân.

Ngộ tính của Phong Hiếu Trung cực kỳ kinh người, lần này tiến vào Đạo Giới cũng có sung túc nắm chắc. Năm xưa Đại Tư Mệnh mở ra Đạo Giới mới, Chung Nhạc tế khởi Đại đạo Luân Hồi xỏ xuyên qua luân hồi của đại đạo Đạo Giới. Hắn gấp gáp như vậy, cướp đoạt công lao của Luân Hồi Thánh Vương, chủ yếu chính là Chung Nhạc lo lắng Luân Hồi Thánh Vương sẽ lại động tay chân trong Bẫy rập Đạo Thần.

Hắn đích thân nhất thống luân hồi của đại đạo Đạo Giới, không hề động tay chân gì, Phong Hiếu Trung chỉ là rơi vào trong Bẫy rập Đạo Thần đơn thuần, muốn nhảy ra đối với thiên tài như Phong Hiếu Trung cũng không tính mười phần khó khăn.

Nhưng hiện tại Phong Hiếu Trung vẫn chưa có bất cứ tin tức gì, chỉ sợ là đã tao ngộ những vấn đề khác.

- Ta đã nhất thống luân hồi của Đạo Giới, hào quang đại đạo do khai mở Đạo Giới mang tới cũng có một phần nhỏ của ta!

Dịch tiên sinh trầm ngâm, nói:

- Đợi sau khi ta giải quyết xong Khế ước Hỗn Độn và Đạo quang Đạo Giới, sẽ tiến vào Đạo Giới một lần, nhìn một chút xem Phong sư huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

o0o

Mà vào lúc này, Thiên mang theo đám người Càn Đô Thần Vương gấp gáp phi hành. Đột nhiên chỉ thấy Hỗn Độn nứt ra, bọn họ vậy mà tiến vào một mảnh Hỗn Độn mênh mang.

Trong Hỗn Độn kia còn có một phiến thiên địa, sừng sững bao la hùng vĩ, khiến cho Thiên kinh ngạc không thôi.

Những người khác đều là khai thiên trong vũ trụ, ví dụ như Đại Tư Mệnh mở ra Tử Vi và Đạo Giới, Chung Nhạc mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, không ai không phải như vậy. Mà gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này lại là mở ra một tiểu vũ trụ trong Hỗn Độn, quả thật kỳ lạ.

Khó trách rất nhiều người đều muốn tìm hắn, nhưng làm thế nào cũng không thể tìm được. Hắn ẩn thân ở nơi này, kẻ nào có thể tìm được hắn?

- Thiên đạo hữu, giữa ngươi và ta có Khế ước Hỗn Độn, bởi vậy ta mới ra tay cứu ngươi!

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia ném ba tôn Thần Vương Càn Đô, Thiên Cơ, Thiên Huyền xuống đất, ngữ khí đạm mạc nói:

- Thực lực của ngươi càng mạnh, đối với ta lại càng hữu dụng. Ngươi thôn phệ bọn họ đi thôi!

Trong lòng Thiên không khỏi đại hỉ, chợt nhớ tới lời thề chính mình đã lập ra với hắn, trong lòng không khỏi cảnh giác. Năm xưa, gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này đã cứu hắn từ trong tay Đại Tư Mệnh, lại định ra khế ước với hắn, khiến cho chính mình phát thệ với Hỗn Độn, giúp hắn chiến đấu với cường địch.