Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 220: Tổ huyết

– Chỉ được chọn một món bảo vật, lại còn không được là thần binh?

Chung Nhạc nửa cười nửa không:

– Tông chủ, chư vị trưởng lão, tiền bối, mọi người biết thân phận của ta, cũng biết địa vị của ta ở Kiếm Môn và yêu tộc. Nếu vãn bối nói cần bảo vật, không cần nói nhiều, chỉ riêng Kiếm Môn cũng sẽ cung cấp “Thập Hung Binh” cho ta chọn! Hơn nữa ta còn là quan môn đệ tử của Sư Bất Dịch, muốn bảo bối gì của yêu tộc thì cũng chỉ cần một câu.

Hắn bốc phét rất nhiệt tình, dù sao ở đây cũng chẳng có cường giả của Kiếm Môn và yêu tộc, dù là tông chủ hay trưởng lão Ngao thị thì cũng không ai biết rõ về hắn. Cho dù hắn có nói khoác lên trời cũng chẳng ai vạch trần được. Hắn cười:

– Nhưng ta đến Thập Hung Binh cũng không cần, bảo bối của Sư Bất Dịch ta cũng chẳng lấy nửa món. Chư vị tiền bối biết vì sao không? Không phải ta thanh cao, mà là không thèm. Chư vị tiền bối hãy nhìn đây!

Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, phía sau hiện ra năm quầng sáng, hắn đưa tay lấy ra một thanh cốt đao. Hắn kéo hẳn Liêu Nhận ra, cắm mạnh xuống mặt đất kim điện!

Chỉ nghe “phập” một tiếng, Liêu Nhận cắm xuống mặt đất thuần kim phủ đầy long văn.

– Nếu trong Vạn Bảo Các không có bảo bối nào vượt qua được thanh Liêu Nhận này thì đừng nói một, cho dù là mười món vãn bội cũng coi như bùn đất.

Chung Nhạc mỉm cười:

– Các vị tiền bối, trong Vạn Bảo Các chắc hẳn có bảo vật còn quý hơn thanh Liêu Nhận này của vãn bối chứ?

Lão tông chủ và các vị trưởng lão Ngao thị nhìn Liêu Nhận, nụ cười cứng đờ lại. Thanh Liêu Nhận này của Chung Nhạc được tạo nên từ hai đoạn thần cốt, tuy chỉ là hồn binh của Khai Luân Cảnh nhưng thần cốt lại là nguyên liệu thần cấp!

Họ vốn định tùy tiện dùng một món bảo bối không quan trọng để ra vẻ tốt bụng với Chung Nhạc, khiến hắn bán mạng cho mình. Nhưng giờ xem ra hắn không hề dễ mua chuộc rồi.

Trong Vạn Bảo Các của long tộc, bảo bối cấp Thập Hung Binh cũng có nhưng không nhiều. Dù sao thì ít nhất cũng phải có thực lực cấp cự phách mới luyện chế được hồn binh cấp bậc Thập Hung Binh.

Hơn nữa, dù là cự phách thì cũng chưa chắc luyện được.

Thập Hung Binh của Kiếm Môn là đại hung chi binh, hung khí quá nặng, uy lực thậm chí còn hơn cả chủ nhân luyện chế ra nó, hung khí thậm chí còn khống chế ngược lại chủ nhân, hung binh phệ chủ!

Bắt buộc phải là cấp cự phách mới luyện chế được Thập Hung Binh, ngay cả cự phách cũng bị hung binh mình luyện chế giết chết. Từ đó có thể thấy uy năng của hung binh lớn tới mức nào.

Chung Nhạc nói Thập Hung Binh trước mặt hắn cũng coi như bùn đất, rõ ràng tiểu quỷ nhân tộc này khẩu vị không hề nhỏ, chuẩn bị bắt long tộc phải nhả ra đồ quý rồi.

Một lúc lấy ra mười món cấp Thập Hung Binh thì đúng là bỏ ra quá lớn!

– Cái này… thần binh cũng không phải là không thể, chẳng qua ngươi không điều khiển được, bọn ta cũng là nghĩ cho ngươi thôi.

Lão tông chủ Ngao thị trầm ngâm một lúc, nói:

– Còn điều kiện cho ngươi tùy chọn mười món thì quá cao. Bảo bối long tộc ta cũng là có hạn, còn phải truyền cho hậu bối… Chi bằng thế này, ta cho ngươi chọn bất kỳ một món bảo vật trong Vạn Bảo Các, sau đó đặc cách cho ngươi tham gia Tổ Long Tế của long tộc ta!

– Tổ Long Tế?

Các trưởng lão Ngao thị sắc mặt thay đổi, một vị vội nói:

– Tông chủ, việc này tuyệt đối không được! Tổ Long Tế là đại điển tế tự của tất cả long tộc Đông Hải, tế tự tổ tiên chung của tất cả long tộc ở Đông Hải, lẽ nào lại để nhân tộc tham gia được?

Một vị trưởng lão khác gật đầu:

– Đúng vậy, nhân tộc là nhân tộc, long tộc là long tộc. Nhân tộc tham gia Tổ Tế Tự của long tộc thì thành thể thống gì?


Các trưởng lão khác cũng lên tiếng ngăn cản. Chung Nhạc khó hiểu:

– Tổ Long Tế rốt cuộc là cái gì? Lẽ nào còn giá trị hơn cả bảo bối cỡ Thập Hung Binh?

Lão tông chủ Ngao thị mỉm cười, truyền âm:

– Mười món bảo bối trong các ngươi ai bỏ ra được? Tên này khẩu vị quá lớn, nói mười món bảo vật cũng không khiến hắn hài lòng, ý là ít nhất cũng phải có mười món hồn binh cấp Thập Hung Binh. Giờ ta chỉ cho hắn một món bảo bối, cho hắn tham gia Tổ Long Tế, vì hắn không phải long tộc, chẳng có được lợi lộc gì. Chúng ta lại tiết kiệm được chín món bảo bối.

Lời vừa nói ra, các vị trưởng lão Ngao thị mắt sáng lên, cùng vuốt râu cười.

Chung Nhạc tim khẽ động:

– Tham gia Tổ Long Tế thì được lợi gì?

– Thiếu niên nhân tộc, ngươi không biết đấy thôi, tổ long không phải long tộc tổ linh. Tổ linh là tiên tổ của Ngao thị ta, còn tổ long là tổ tiên chung của toàn bộ long tộc ở Đông Hài.

Một vị trưởng lão cười:

– Long tộc ở Đông Hải truyền thừa từ Lôi Trạch thị, là hậu thế của Lôi Trạch tiên thiên long thần. Tổ tiên chung của Đông Hải long tộc chính là Lôi Trạch long thần! Tổ Lôi Tế chính là tế vị lão tổ tông này!

Chung Nhạc chấn kinh:

– Lôi Trạch thần tộc? Lôi Trạch long thần mà cùng với các chủng tộc như Phục Hy, Hoa Tư, Yểm Tư thần tộc, gọi chung là cửu đại thần hoàng chủng tộc! Tiên thiên long thần tộc! Nguồn gốc của Đông Hải long tộc lại lớn vậy sao!

– Tổ Long Tế chính là tế tự tổ tiên chung của Đông Hải long tộc, Lôi Trạch long thần, xin tổ long ban phúc.

Vị trưởng lão kia nói tiếp:

– Tổ long tuy đã chết nhưng linh vẫn còn, che chở cho Đông Hải long tộc ta. Tổ Long Tế chính là tế tự tổ long, để tổ long chi linh hồi sinh, mở ra bí cảnh của tổ long chi linh, được tổ long ban phúc. Vì thế Tổ Long Tế có thể nói là một trong những đại sự kiện lớn nhất của Đông Hải long tộc ta, là một nghi thức quan tọng nhất bồi dưỡng đệ tử!

Lão tổ tông Ngao thị gật đầu, cười nói:

– Tổ Long Tế là sự kiện trọng đại chung của toàn bộ long tộc ở Đông Hải. Số người Ngao thị được tham gia cũng rất ít, giá trị của một suất còn hơn bất cứ món bảo bối nào. Nhưng ta có thể làm chủ, dành cho ngươi một suất.

Chung Nhạc do dự, cứ cảm thấy long tộc keo kiệt, không thể nào lại rộng lượng như vậy. Ở đây chắc chắn có điều gì đó mà hắn không biết. Đột nhiên trong thức hải vang lên tiếng yếu ớt của Tân Hỏa.

– Nhạc tiểu tử, đồng ý đi!

Chung Nhạc vội hỏi:

– Tân Hỏa, Tổ Long Tế thật sự có lợi hơn Thập Hung Binh sao?

Tân Hỏa trầm mặc không nói, dù sao đây cũng là kim điện, quanh đây đều là những cường giả mạnh nhất Ngao tộc, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ngọn lửa nhỏ ẩn trong thức hải Chung Nhạc. Vừa rồi nói một câu là Tân Hỏa đã mạo hiểm lắm rồi.

Chung Nhạc do dự, nghiến răng nói:

– Được, tông chủ, ta tham gia Tổ Long Tế!

Lão tổ tông Ngao thị thở phào, gật gù cười:


– Ngươi rất thông minh, đã đưa ra quyết định tốt nhất. Ngươi yên tâm, lợi ích mà ngươi có được từ Tổ Long Tế chắc chắn sẽ hơn nhiều so với bảo bối như Thập Hung Binh, có ích cho cả đời ngươi!

Các trưởng lão khác cũng thở phào, ai nấy cũng thầm đắc ý, một lúc lấy ra không dưới mười món bảo bối thì thật sự rất xót, nhưng tặng một suất tham gia Tổ Long Tế thì không đến nỗi.

Quan trọng nhất là Chung Nhạc không phải long tộc thật sự. Trong sự kiện đó, căn bản không được tổ long ban phúc.

– Đến lúc đó, hắn chẳng có được gì cũng không thể trách Ngao thị ta, mà chỉ có thể trách hắn không đủ bản lĩnh. Tông chủ không hổ là tông chủ, quả nhiên rất mưu trí.

Lão tông chủ Ngao thị tâm niệm khẽ động, một tấm lệnh bài bay ra rơi vào tay một vị trưởng lão, nói:

– Long An sư đệ, ngươi dẫn Chung Nhạc tiểu hữu đi Vạn Bảo Các, cho hắn chọn một món bảo vật.

Vị Long An trưởng lão đứng dậy, rời khỏi long tọa, tới bên cạnh Chung Nhạc, cười:

– Tiểu hữu, mời theo ta!

Chung Nhạc theo hắn rời khỏi kim điện. Trong kim điện, lão tông chủ và các trưởng lão Ngao thị còn lại nhìn nhau, không kìm được bật cười ha hả. Một vị trưởng lão cười nói:

– Dù sao vẫn là tiểu hài tử, tuy có danh tiếng nhưng vẫn rất dễ lừa!

Lão tông chủ gật đầu:

– Vẫn là còn quá trẻ. Dùng một món bảo bối đổi lấy lòng trung thành của hắn, quá lời! Đúng rồi, phải trông coi hắn cho kỹ, không được để mấy lão Giao thị, Ly thị tiếp xúc với hắn. Nếu không, chúng lại đòi chia chác thì không xong. Đông Hoang rộng như vậy, nếu đều là địa bàn của Ngao thị thì chúng ta chắc chắn có thể đứng trên tứ đại thị tộc.

Các trưởng lão gật gù nói:

– Hơn nữa lần này Ngao thị đã dốc vốn lớn, chứ không ngồi mát ăn bát vàng. Có điều e rằng tứ đại thị tộc chắc chắn sẽ không để yên, chắc chắn sẽ đòi Ngao thị ta chia một phần lãnh địa Đông Hoang.

Lão tông chủ nheo mắt:

– Muốn lãnh địa Đông Hoang cũng được thôi, nhưng phải lấy trọng bảo ra đổi, chắc chắn có thể khiến tứ đại thị tộc dốc vốn liếng!

– Tông chủ cao kiến!

Chung Nhạc theo vị Long An trưởng lão kia tới Vạn Bảo Các, thầm hỏi Tân Hỏa:

– Tân Hỏa, Tổ Long Tế thật sự có lợi? Ta cứ cảm giác như đó là một cái bẫy. Long tộc tham lam, Ngao thị không thể nào lại rộng rãi thế được.

– Đông Hải long tộc đương nhiên không rộng lượng như vậy, nhưng Tổ Long Tế thật sự là chuyện tốt.

Rời khỏi kim điện, cuối cùng Tân Hỏa cũng hoạt bát hơn, nhưng vẫn hạ giọng:

– Lôi Trạch thần tộc là thần hoàng tộc, tiên thiên long thần, là chủng tộc từng xuất hiện Thiên Đế, huyết mạch chi lực của họ cực lớn, không hề thua kém Phục Hy thần tộc. Hơn nữa long huyết trong thân thể Phục Hy thần tộc đến từ Lôi Trạch thần tộc, là một trong những tổ huyết của Phục Hy thần tộc.

– Tổ huyết của Phục Hy thần tộc?

Chung Nhạc tim giật thót.

– Đúng vậy, Phục Hy thần tộc chính là hậu duệ của Lôi Trạch và Hoa Tư, thân mang huyết thống của lưỡng đại thần hoàng! Huyết mạch chi lực trong người ngươi đã rất yếu, nhưng nếu được tổ long ban phúc thì sẽ lợi ích vô cùng, còn hơn nhiều so với bảo bối!

Tân Hỏa cười:

– Tông chủ Ngao thị nghĩ ngươi nhất định sẽ không được Lôi Trạch long thần ban phúc nên mới làm vẻ rộng rãi. Nhưng hắn lại không biết nhân tộc các ngươi cũng là hậu duệ của Lôi Trạch long thần! Đông Hải long tộc được ban phúc thì ngươi cũng có thể nhận được. Chúng tính nhầm rồi!

Chung Nhạc thở phào, hắn luyện hóa Thú Thần Nội Đan nâng cao huyết mạch, nhưng tốc độ lại quá chậm, cho dù luyện hóa hoàn toàn Thú Thần Nội Đan thì có lẽ cũng không chiết suất được bao nhiêu. Dù sao Long Tương Thú Thần cũng không phải long tộc thuần chính, Long thần huyết mạch chứa trong Thú Thần Nội Đan cũng không được bao nhiêu.

– Không biết Tổ Long Tế có nội dung gì, ta có được tổ long ban phúc không?

Chung Nhạc đang suy nghĩ thì Long An trưởng lão cười:

– Tới Vạn Bảo Các rồi.

Chung Nhạc ngẩng lên thì thấy trước mặt là một tòa thần điện nguy nga hùng vĩ, thần uy khủng khiếp tỏa ra, các loại đồ đằng văn vây quanh thần điện giống như hàng nghìn vạn con rồng bay lượn.

Chung Nhạc tặc lưỡi, chỉ một tòa thần điện cũng là một món thần binh, binh khí thần ma luyện chế!​