Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2194: Âm u bá đạo (1)

Chung Nhạc đi tới trung tâm phiến hoang vực này, chỉ thấy Đại Tư Mệnh đang nằm ngửa ở nơi đó. Cho dù là hắn đang nằm, cũng vẫn là chính diện, vô cùng kỳ lạ.

Thương thế của hắn rất nặng, mi tâm bị đâm ra một lỗ máu, vẫn còn đang chảy ra máu tươi. Bất quá, thương thế này cũng không nguy hiểm tới tính mạng, đối với Đại Tư Mệnh chưởng khống Đại đạo Sinh Mệnh, chút thương thế này bất cứ lúc nào cũng có thể trị khỏi.

Bất quá, kỳ quái chính là, biểu tình trên mặt Đại Tư Mệnh vẫn còn mang theo một chút sợ hãi vẫn chưa tản đi hết, phảng phất như vẫn còn nằm trong khoảnh khắc đạo quang mang Bạch Đế đánh trúng hắn lúc trước.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Đại Tư Mệnh không khống chế được Đại đạo Sinh Mệnh, hiển nhiên cũng không phải là do thương thế tạo thành. Hiện tại Đại đạo Sinh Mệnh của hắn hỗn loạn không khống chế được, là đạo tâm gây ra.

Chung Nhạc vừa mới tiến về phía trước, lập tức cảm giác được càng tiếp cận Đại Tư Mệnh, tốc độ sinh mệnh mất đi lại càng nhanh, nhanh tới mức khiến cho hắn cũng có chút khó có thể thừa nhận.

Đại đạo Sinh Mệnh không giống với Đại đạo Trụ Quang. Chung Nhạc là Thần Minh điều khiển Trụ Quang, hắn có thể trong một cái búng tay khiến cho thời gian ức vạn năm trôi qua, khiến cho một vị Đại Đế chết già, nhưng Đại đạo Trụ Quang cũng không phải là Đại đạo Sinh Mệnh.

Thời gian trôi qua sẽ mang đi sinh mệnh của sinh linh, nhưng thời gian cũng không thể cướp đoạt hoặc là cấp sinh mệnh cho sinh linh.

Dùng thời gian trôi qua để giết chết một tôn Tiên Thiên Thần Ma là chuyện tình không có khả năng làm được. Tiên Thiên Thần Ma hoàn toàn bỏ qua thời gian trôi qua. Nhưng Đại đạo Sinh Mệnh lại có thể!

Đại đạo Sinh Mệnh của Đại Tư Mệnh, thậm chí khiến cho Tiên Thiên Thần Ma cũng không thể thừa nhận được, bởi vậy hắn mới có thể thống trị Thời đại Hắc Ám thời gian dài như vậy, vẫn luôn không bị lật đổ.

Chung Nhạc giơ tay lên, nhìn thấy làn da chính mình đang từ từ héo rũ, mái tóc chính mình đang từ từ trắng dần, tinh khí trong cơ thể chính mình xói mòn, khí huyết cũng không bằng được trước đây.

Đây là hậu quả do sinh mệnh xói mòn tạo thành!

Hắn là Tiên Thiên Thần Ma, hơn nữa tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp nhất trong Tiên Thiên Thần Ma. Thực lực của hắn mặc dù chưa nói tới chấn động cổ kim, nhưng từ khi vũ trụ mở ra cho tới bây giờ, có thể vượt qua hắn không tới mười người.

Mà cho dù là tồn tại như hắn vậy, cũng khó tránh khỏi bị Đại đạo Sinh Mệnh ảnh hưởng.

- Đại đạo thật là tuyệt diệu!

Chung Nhạc không khỏi tán thán, quang luân sau đầu xoay tròn, từ Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi hoán đổi thành Không Gian Thất Đạo Luân Hồi, ngăn cản Đại đạo Sinh Mệnh tập kích. Sinh mệnh lực của hắn lập tức đình chỉ trôi qua.


Hắn đi tới bên cạnh Đại Tư Mệnh. Sinh Mệnh Cổ Thụ chính là đang cắm rễ bên cạnh Đại Tư Mệnh. Cây Cổ thụ này vô cùng nguy nga, ở trong tràng đại chiến kia cũng không gặp phải bao nhiêu tổn thương.

Chung Nhạc ngẩng đầu quan sát Sinh Mệnh Cổ Thụ, thở dài nói:

- Vẫn là cây tốt, vẫn là cây diệu!

Cặp mắt Đại Tư Mệnh ngây ngô đần độn, không nói một lời. Chung Nhạc tiếp tục nói:

- Cây cũng sẽ không bởi vì thất bại nhất thời mà hao tổn đạo tâm của chính mình, cũng sẽ không bởi vì thất bại nhất thời mà tùy tiện làm bậy, buông thả đại đạo của chính mình làm ác!

Cặp mắt Đại Tư Mệnh khẽ chuyển động một cái, trầm mặc không nói lời nào.

Chung Nhạc đột nhiên lấy ra một cái thùng lớn, đặt bên cạnh lỗ máu trên mi tâm của Đại Tư Mệnh.

Cặp mắt Đại Tư Mệnh lại chuyển động một cái, thanh âm khàn khàn hỏi:

- Bệ hạ, ngươi muốn làm gì?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Ta có một vị sư huynh rất yêu thích nghiên cứu! Nếu Đại Tư Mệnh đã mất hết lòng tin, khẽ động một cái cũng không muốn, không bằng để cho ta lấy một chút Đạo huyết, đưa cho hắn nghiên cứu một chút. Thân là sinh mệnh thể đầu tiên trong vũ trụ, Đạo huyết của ngươi vô cùng trân quý. Nếu hắn có thể lấy được Đạo huyết của ngươi, khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ a!

Đại Tư Mệnh đột nhiên đứng bật dậy. Cái thùng lớn kia đã hứng được nửa thùng Đạo huyết. Bàn tay Chung Nhạc khẽ chuyển, cái thùng lớn biến mất không thấy đâu nữa, mỉm cười nói:

- Ngươi đã thua rồi!

Đại Tư Mệnh trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi gật đầu:

- Ta đã thua rồi!


- Đạo tâm của ngươi đã thua rồi, còn không bằng cây Cổ thụ này!

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Hiện tại ta cảm giác được ngươi đã mất hết lòng tin, cảm thấy chính mình bất luận nỗ lực như thế nào cũng đều là uổng công. Đại Tư Mệnh, ngươi đã vô địch quá lâu rồi, dẫn tới đạo tâm của ngươi không chịu nổi một kích! Không! Không phải là ngươi đã vô địch quá lâu rồi, mà là Đại đạo Sinh Mệnh đã vô địch quá lâu rồi, dẫn tới đạo tâm của ngươi quá yếu!

Hắn nói chuyện không chút lưu tình, hung hăng đả kích vị tồn tại đã từng vô địch mấy trăm ức năm này.

Sắc mặt Đại Tư Mệnh thoáng trầm xuống, ngay sau đó khôi phục lại như thường, lắc đầu nói:

- Ngươi không hiểu! Ngươi không chính diện đối mặt với đạo quang mang kia, đó là hình ảnh tương lai mà ta đã nhìn thấy! Ta chính là chết dưới đạo quang mang kia. Mà ngươi, cũng sẽ chết dưới đạo quang mang kia. Chúng ta đã nỗ lực lâu như vậy, cố gắng thay đổi tương lai, gian gian khổ khổ bày mưu nghĩ kế, nhưng không ngờ lại là uổng phí tâm cơ! Uổng phí tâm cơ a!

Tứ Diện Thần tế khởi Bạch Đế, đã đột phá nhục thân vô địch của hắn, chém trúng mi tâm của hắn. Khiến cho đạo tâm của hắn bất ổn cũng không phải là một kích này của Tứ Diện Thần, mà là cái tương lai khiến cho hắn tuyệt vọng kia.

Hắn mưu tính lâu như vậy, nhưng tương lai vẫn như cũ không hề thay đổi, đây mới là đả kích lớn nhất.

- Lần này chỉ là Tứ Diện Thần tế khởi Bạch Đế. Chiến lực của Tứ Diện Thần tuy mạnh, nhưng so với Đạo Giới vẫn còn chênh lệch cực lớn!

Đại Tư Mệnh ảo não nói:

- Nếu đổi lại là toàn thể đại đạo của Đạo Giới tế khởi Bạch Đế thì sao? Uy lực của nó sẽ to lớn tới mức nào? Lần này Bạch Đế chỉ là nửa cái Đạo Thần, nếu Bạch Đế hoàn toàn tu thành Đạo Thần thì sao? Một kích kia, không chỉ có thể giết chết ta, cũng có thể giết chết ngươi, khiến cho cả hai chúng ta đều tránh không thoát cái kết cục đã định trước kia! Bệ hạ, ngươi biết rõ tương lai hẳn là phải chết, đạo tâm còn có thể bất bại sao?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Còn chưa chặt đầu ta xuống, ta tuyệt đối sẽ không nhận thua! Ta sẽ không bởi vì thất bại nhất thời mà khiến cho đại đạo của chính mình không khống chế được, khiến cho đạo tâm của chính mình không khống chế được! Đại Tư Mệnh, ngươi quá yếu rồi! Yếu tới mức ngay cả Đại đạo Sinh Mệnh của chính mình cũng không khống chế được, thiên nộ nhân oán, khiến cho Linh của Hư Không Giới cũng bị tai bay vạ gió! Nếu ngươi đã không chịu nổi như thế, không xứng liên thủ với ta!

Đại Tư Mệnh rốt cuộc nổi giận, mái tóc ào ào tung bay, Đại đạo Sinh Mệnh bị hắn triệt để khống chế, rốt cuộc không còn tập kích Hư Không Giới nữa.

Ánh mắt Chung Nhạc nhìn chằm chằm về phía hắn. Một lúc sau, mái tóc tung bay của Đại Tư Mệnh từ từ rũ xuống, nói:

- Ngươi vẫn chưa chính diện đối mặt với đạo quang mang kia! Nếu ngươi đối mặt với nó, ngươi cũng sẽ giống như ta vậy…

Chung Nhạc cười ha hả:

- Chặt được đầu của ta xuống, liền cho rằng đạo tâm của ta sẽ thất bại sao? Ngươi không khỏi quá xem thường rồi ta!

Hắn rút Tiên Thiên Thần Đao ra, nhanh chóng múa đao. Đao quang lúc nhanh lúc chậm, đao pháp cắt vào quá khứ, cắt vào tương lai. Đao như Đạo, đao như khúc, triển lộ ra đạo tâm của chính mình trong đao pháp, trình bày rõ ràng đạo tâm đã kinh lịch vô số gió táp sóng xô của chính mình ra trong đao quang.

- Đao của ta chính là Đạo của ta! Bất kỳ thứ gì cũng không thể ma diệt. Cho dù bầm thây ta thành vạn mảnh, cho dù đánh ta tan thành tro bụi, cho dù biến ta thành hư vô, hủy diệt linh hồn ta, biến ta thành Hỗn Độn, thì đạo tâm của ta vẫn như cũ bất diệt, vẫn như cũ trong trẻo như đao quang, có thể chém hết thảy mọi thứ!