Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2103: Tạo phản xưng Đế (1)

- Ngươi không thể hàng phục được đại đạo của Đạo Giới, không tiến vào Đạo Giới được!

Tư Mệnh lắc đầu, nói:

- Tòa Đạo Giới Chi Môn kia, ngươi căn bản không thể tiến vào, sẽ bị đánh văng ra!

Chung Nhạc nhìn về phía Đạo Giới Chi Môn, không thể không gật đầu:

- Đúng là như vậy! Chưa trở thành Đạo Thần, sợ rằng chỉ có con đường đánh vào Đạo Giới Chi Môn này, mới có thể tiến vào Đạo Giới. Mà trở thành Đạo Thần…

Hắn lắc đầu, nói:

- Khó!

Sau khi thành Đế, hắn mới hiểu được cảnh giới Đạo Thần trước mặt là xa xôi tới mức nào. Khoảng cách giữa Đạo Thần và Đế cảnh không phải là chênh lệch, mà là lạch trời. Đó là hai loại cảnh giới hoàn toàn bất đồng. Đế cảnh là hàng phục đại đạo thiên địa quả thật không sai, nhưng loại hàng phục đó chỉ là một con đường đề thăng tu vi. Đế cảnh đối với Đạo cũng chỉ là người sử dụng mà thôi.

Đại đạo mà Đế hàng phục, chỉ là hào quang của đại đạo, là biểu hiện của Đạo, cũng không phải thật sự hàng phục đại đạo chân chính. Mà Đạo Thần lại chính là Đạo, là Thần của Đạo, là kẻ chưởng khống Đạo chân chính.

Chỗ khác biệt lớn nhất của hai cảnh giới này chính là đạo tâm. Đế cảnh còn có thất tình lục dục, nhưng Đạo Thần đã không còn bất luận dục vọng gì, có chỉ là Đạo, hết thảy hành động của bọn họ đều là dùng Đạo biến hóa ra, giơ tay nhấc chân không gì không phải là đạo lý. Nếu đại đạo xung đột, vậy Đạo Thần cũng sẽ có tranh chấp. Nếu đại đạo thân thiện, vậy Đạo Thần cũng sẽ thân thiện. Nếu đại đạo tà ác, vậy Đạo Thần cũng sẽ tà ác.

Hành động cử chỉ của Đạo Thần đã không thể cân nhắc, loại tâm cảnh huyền diệu đó, không phải là Chung Nhạc có thể hiểu được. Hiện tại hắn tu thành Đế cảnh, đối với cảnh giới của Đạo Thần cũng đã có thể nhìn thấy lốm đốm.

- Rốt cuộc là Đạo Thần chưởng khống Đạo, hay là Đạo chưởng khống Đạo Thần?

Chung Nhạc có chút mê man. Có lẽ đây chính là Bẫy rập Đạo Thần mà trước đây Lôi Trạch Cổ Thần đã từng đề cập qua với hắn a?

Lôi Trạch Cổ Thần từng nói, Đại Tư Mệnh nói cho hắn biết, tu thành Đạo Thần có khả năng sẽ rơi vào Bẫy rập Đạo Thần. Ý tưởng và hành động của Đạo Thần chỉ có thể là quy luật vận hành, quy tắc vận chuyển của Đạo, không có ý thức của chính mình, không phải là kẻ chưởng khống đại đạo chân chính. Đạo Thần chân chính, hẳn là kẻ chưởng khống đại đạo, mà không phải bị đại đạo chưởng khống.

- Đại Tư Mệnh suy đoán, đánh vào Đạo Giới có thể sẽ trở thành Đạo Thần chân chính, không biết rơi vào Bẫy rập Đạo Thần, bị đại đạo chưởng khống. Cái suy đoán này, rốt cuộc là thật hay giả, vẫn chưa thể nào nghiệm chứng!


Chung Nhạc thu hồi ánh mắt. Hiện tại hắn vẫn chưa thể hàng phục hào quang đại đạo tới từ Đạo Giới, nói rõ khoảng cách bước vào Đạo Giới vẫn còn cực kỳ xa xôi.

Hơn nữa, liên quan tới khu Luân Hồi thứ bảy, hắn còn có rất nhiều chỗ không hiểu. Trong đó, thâm ảo khó hiểu nhất chính là vũ trụ Đại nhất thống làm cách nào vận hành, làm cách nào nhét Đạo Giới vào trong Luân Hồi Đại nhất thống.

Càng quan trọng hơn chính là sáng tạo ra Đại thần thông Lục Giới Đại nhất thống.

- Con đường sau này, ngươi dự định sẽ đi thế nào?

Tư Mệnh từ xa đi tới, dò hỏi. Chung Nhạc trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói:

- Ta chuẩn bị trở thành Thiên Đế!

Tư Mệnh thoáng ngẩn người. Chung Nhạc tiếp tục nói:

- Ta chuẩn bị trở thành Thiên Đế Đại nhất thống! Khu Luân Hồi thứ bảy đã thống nhất Lục Giới, nhét Lục Giới vào trong một Luân Hồi hoàn chỉnh. Ba ngàn Lục Đạo Giới đại biểu cho sinh linh Hậu Thiên, Vũ trụ Cổ lão đại biểu cho Cổ Thần Vương, Tử Vi đại biểu cho Thần quyền, hư không đại biểu cho linh hồn, Đạo Giới đại biểu cho Đạo quyền, mà khu Luân Hồi thứ bảy đại biểu cho Luân Hồi. Luân Hồi của Lục Giới đã nhất thống, nhưng chỉ có Lục Giới Đại nhất thống chân chính, mới là thời điểm Phục Hy Thần Tộc ta chân chính quật khởi. Hơn nữa, ta cần quyền lực và lực lượng, đối kháng với đám Thần Vương Thái Cổ kia!

Tư Mệnh suy tư nói:

- Nhất thống Lục Giới, sẽ không chỉ đụng chạm tới lợi ích của đám Thần Vương Thái Cổ và Mục Tiên Thiên, còn có lợi ích của Thiên, của Đạo Thần và của Đại Tư Mệnh nữa!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Ngươi yên tâm! Thời điểm nên nhường nhịn, ta tự sẽ nhường nhịn. Mục Tiên Thiên đã ngồi trên vị trí Thiên Đế này quá lâu rồi, chí lớn nhưng tài mọn, đã tới lúc nàng nên dời cái mông đi chỗ khác. Ta dùng danh nghĩa Phục Hy, trước làm Thiên Đế, nhất thống Vũ trụ Cổ lão, Tử Vi và Lục Đạo Giới, những giới còn lại sẽ từ từ đồ diệt sau!

Tư Mệnh cười khanh khách, nói:

- Mục Tiên Thiên chỉ mới ngồi lên Đế vị mấy trăm năm, còn thiếu mấy năm nữa mới đủ một ngàn năm, ngươi đã muốn để nàng dời vị trí rồi! Ngươi a…

Chung Nhạc nắm lấy bàn tay nàng, mỉm cười nói:


- Đi dạo với ta một chút a!

Tư Mệnh liếc nhìn bàn tay hắn một cái, yên lặng gật đầu. Cầm tay của Chung Nhạc, khiến cho nàng cảm giác được một chút ấm áp. Đạo hỏa toàn thân nàng mặc dù thiêu đốt hừng hực, nhưng lại cực kỳ băng lãnh.

Bàn tay Chung Nhạc lại bị Đạo hỏa thiêu đốt lên, chỉ là tốc độ thiêu đốt hậm hơn rất nhiều so với lúc trước. Hiện tại tu vi thực lực của hắn đã đề thăng gấp nhiều lần so với trước đây, uy năng của Đạo hỏa cũng bị hắn áp chế rất nhiều.

Hai người dắt tay nhau đi dạo trong khu Luân Hồi thứ bảy. Chỉ thấy từ khu Luân Hồi thứ bảy có thể đi tới ba ngàn Lục Đạo Giới, cũng có thể đi tới Vũ trụ Cổ lão, Tử Vi và Hư Không Giới, hết thảy những địa phương có Luân Hồi, cũng đều có thể đặt chân tới.

Nhưng đi ở trong này, cũng không trùng điệp với thế giới chân chính, không nhìn thấy sinh linh của những thế giới khác.

Đây là vũ trụ trọng điệp, là không gian Luân Hồi, là Vãng Sinh Chi Địa nơi tàn hồn quy chúc, chỉ là cảnh tượng trước mắt còn vô cùng hỗn loạn, rất nhiều yêu tà quấy phá.

- Giang sơn thật xinh đẹp! Chỉ là lần này ta tranh đoạt giang sơn, cũng không phải vì giang sơn!

Thanh âm Chung Nhạc trầm trọng, tràn ngập từ tính, mỉm cười nói:

- Ta là vì sinh sôi nảy nở chủng tộc chúng ta!

Một lúc lâu sau, bàn tay hắn đã bị Đạo hỏa thiêu đốt thành tro bụi. Tư Mệnh dừng bước lại, nhìn đám tro tàn từ trong kẽ ngón tay nàng rơi xuống, sau đó phất phất tay, mỉm cười nói:

- Ngươi dùng danh nghĩa Phục Hy thành Đế, tất sẽ có rất nhiều trắc trở. Ta không khuyên can ngươi. Bản lĩnh của ngươi đã vượt qua ta rất nhiều, hẳn là có thủ đoạn của chính mình. Chỉ là ngươi nhớ, thường xuyên tới thăm ta a!

Chung Nhạc gật đầu, rời khỏi khu Luân Hồi thứ bảy, tiến vào Tổ Đình. Tư Mệnh nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, lại quay về Vãng Sinh Cung, cô đơn ngồi xuống. Vãng Sinh Cung một mảnh trống trống trải trải, chỉ có một mình nàng cô đơn chiếc bóng.

o0o

- Chiêu cáo các tộc thiên hạ: Mục Tiên Thiên làm hại bốn phương, Ngụy Đế đánh cắp chính thống thiên hạ, hưng chiến sự, loạn cương thống, khiến cho dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán. Phục Hy Chung Sơn thị khinh thường, không thần phục, tự mình xưng Đế, Đế hiệu là Nhạc. Dựng đô ở Tổ Đình!

Chung Nhạc triệu tập bá quan văn võ dưới trướng, lệnh cho Vân Quyển Thư khởi thảo chiếu lệnh, nói:

- Ta trước xưng Đế, chiêu cáo các tộc, kêu gọi có chí chi sĩ, có chí chi tộc khởi binh hưởng ứng. Kế tiếp là phát thiệp mời, mời chào quần hùng thiên hạ tham gia Đại hội Chư Đế tương lai. Ở trong đại hội sẽ tuyên cáo hịch văn, chinh phạt Mục Tiên Thiên!

Dưới đường, bá quan văn võ một mảnh xôn xao. Có kẻ giật mình, có kẻ đại hỉ, cũng có kẻ thì chưa tính thắng đã tính bại trước.

Vân Quyển Thư lập tức khởi thảo chiếu lệnh, sao chép mấy vạn phần, lệnh cho từng vị từng vị Thần sứ sử dụng Ám Võng đưa tới các tộc trong Vũ trụ Cổ lão, ba ngàn Lục Đạo Giới và Tinh vực Tử Vi.

- Chọn ra một tử sĩ, đưa thư tới Thiên Đình Tử Vi!

Vân Quyển Thư lại nói.