Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2055: Cấm khu Thời Không (1)

Mười vạn năm trước, Đệ Nhất Lục Đạo Giới…

- Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo!

Sáu đạo thanh âm to lớn vang vọng trong Đệ Nhất Lục Đạo Giới đã vỡ nát. Sáu đạo quang luân sau đầu Hắc Đế xoay tròn, chia cắt không gian Tinh hà của Đệ Nhất Lục Đạo Giới đã vỡ nát kia ra thành năm phần, phân chia thành năm khu vực Cấm khu Thời Gian và Không Gian, lại cắt ra thời gian một ngàn năm tương lai, bày ra năm quan ải phong ấn.

- Nếu giải phong ấn, hồn phách gặp ta!

Hắn cắt đứt một ngàn năm tương lai của chính mình, mời tới năm cái chính mình trong thời gian một ngàn năm, năm gã Hắc Đế lần lượt đi vào năm Cấm khu Thời Không độc lập kia, thân hình biến mất không thấy đâu nữa.

Tiếp theo, Cấm khu Thời Không thứ sáu hình thành, biến thành quan ải phong ấn thứ sáu, một đạo quang ảnh từ trên trời giáng xuống, tiến vào trong đó.

Sau đó hết thảy bình ổn trở lại, trở nên vô cùng yên tĩnh.

Thời gian chậm rãi chuyển dời, đột nhiên có quang mang lóe lên, có Nhân Tộc đã kích phát đại nguyền rủa của Hắc Đế, linh hồn từ tương lai trở về, tiến vào Cấm khu Thời Không thứ nhất. Thời gian thong thả trôi qua, không ngừng có quang mang lóe lên, đó là những Nhân Tộc đã kích phát phong ấn nguyền rủa trong lịch sử, bọn họ đã mở ra hai thành phong ấn huyết mạch Phục Hy, bị đại nguyền rủa đưa tới Cấm khu Thời Không thứ nhất do Hắc Đế bày ra này.

Không biết bao nhiêu đạo quang mang lần lượt lóe lên. Nhân Tộc chết trong Cấm khu Thời Không thứ nhất này nhiều đếm không xuể. Bọn họ tại một khắc đột phá phong ấn trở thành Phục Hy liền thân tử đạo tiêu, chết trong Cấm khu Thời Không thứ nhất ở mười vạn năm trước. Mặc cho kẻ đó kinh tài tuyệt diễm, mặc cho kẻ đó tài hoa cái thế, cũng khó thoát khỏi cái chết.

Một thời điểm nào đó, một đạo quang mang bị truyền tống tới. Cũng không lâu lắm, trong Cấm khu Thời Không thứ nhất vang lên một đạo thanh âm không có bất kỳ đặc tính gì:

- Hắc Đế, hắn là con cá của ta! Ngươi đã hành hạ hắn mấy trăm năm, cũng đủ rồi!

Trong Cấm khu Thời Không thứ nhất truyền tới chấn động kịch liệt, sau đó, đạo linh hồn kia bị kéo ra khỏi Cấm khu Thời Không thứ nhất, trở lại dòng thời gian ban đầu của hắn.

- Thiên! Mau cút ra khỏi Cấm khu Thời Không này của ta!

Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền tới, một mảnh thiên khung trong suốt từ trong Cấm khu Thời Không thứ nhất chảy ra, biến mất không thấy đâu nữa.

Cũng không lâu lắm, lại có một đạo quang mang bởi vì kích phát nguyền rủa huyết mạch Phục Hy, bị kéo vào Cấm khu Thời Không thứ nhất. Không lâu sau đó, sâu bên trong Cấm khu Thời Không thứ nhất phát ra quang mang sáng ngời. Đạo quang mang kia giống như một con đường vậy, dẫn dắt cỗ linh hồn kia trong bóng đêm hắc ám, giãy dụa chạy ra khỏi Cấm khu Thời Không thứ nhất.

- Tân Hỏa!

Cỗ linh hồn này yếu ớt kêu lớn.


- Tân Hỏa! Truyền Thừa Chi Hỏa của Đại Toại! Nó vẫn chưa dập tắt sao?

Trong Cấm khu Thời Không thứ nhất vang lên thanh âm của Hắc Đế, có chút nghi hoặc.

Lại qua không bao lâu sau, một đạo quang mang bởi vì kích phát nguyền rủa của tầng phong ấn thứ hai, bị kéo vào trong Cấm khu Thời Không thứ hai. Nhưng đúng lúc này, một cỗ linh hồn vĩ ngạn từ quá khứ đi tới, bước vào Cấm khu Thời Không thứ hai.

Một nàng thiếu nữ tay cầm đèn lồng đi theo cỗ linh hồn vĩ ngạn kia tiến vào Cấm khu Thời Không thứ hai, ánh đèn rọi sáng không gian hắc ám. Nàng đang tìm kiếm cái gì đó.

- Trụ Hồn Chi Hỏa! Vũ Trụ Thần Đăng! Ta đã tìm ngươi rất lâu rồi!

Một đạo thanh âm âm trầm mà đáng sợ vang lên. Tiếp theo, lại là thanh âm đao minh vang lên, có kiếm quang kinh thế xé rách hắc ám của Cấm khu Thời Không thứ hai.

Thanh âm Hắc Đế nhất thời vang vọng, có kinh ngạc, cũng có trào phúng:

- Phục Mân, ngươi đã chết rồi! Ngươi đã chết một ngàn năm rồi! Hồn phách của ngươi chính là bị ta đánh nát, ngươi vẫn còn đại hoành nguyện đi tới tương lai, là muốn mưu đồ cái gì?

Thanh âm Phục Mân Đạo Tôn vang vọng:

- Tương lai của tộc ta!

Một đạo kiếm quang diệu thế xé rách hắc ám. Sau đó, từ trong cây đèn trong tay nàng thiếu nữ kia chợt bộc phát ra quang mang vô cùng chói mắt. Trong ánh đèn kia, một đạo thanh âm vang lên:

- Ta biết rồi! Ta biết vì sao tiểu nha đầu này lại việc nghĩa không chùn bước, cầm theo ta nhảy vào đây, quay trở về mười vạn năm trước… Ta đã biết ý nghĩa tại sao ta phải đi tới nơi này…

- Hiện tại chủng tộc của Toại Hoàng đã mất, chủng tộc của Phục Hy cũng sắp sửa mất rồi. Vì để lưu lại một Phục Hy cuối cùng, có lẽ ta cũng nên như vậy mà dập tắt…

Hắc ám đã bị quang mang đẩy lùi.

Linh hồn một vị Đại Đế lão niên tay cầm đốm lửa sắp sửa dập tắt, nói với gã thiếu niên Phục Hy trước mặt chính mình:

- Hài tử, ngươi nguyện ý dùng linh hồn của chính mình để đốt hắn lên không? Ngươi nguyện ý dùng hồn phách và thọ mệnh của chính mình trở thành dầu thắp của hắn, duy trì hắn không dập tắt không?

- Ta nguyện ý!




- Ta phải đi hoàn thành trận chiến một ngàn năm trước đây rồi! Hài tử, đừng quên lời thề hôm nay của ngươi, tại trước khi ngươi chết, để cho Truyền thừa Tân Hỏa tiếp tục kéo dài xuống, không nên mang theo hắn vào phần mộ luôn!

- Thiếu niên Phục Hy thị, Thần chết như đèn tắt, phải nhân dịp trước khi đèn tắt, đốt lên một ngọn đèn khác!



Sáu Cấm khu Thời Không bình tĩnh trở lại, không một tiếng động.

Trong trầm tịch vô thanh, thời gian thong thả chuyển hóa xoay vòng trong sáu phiến Cấm khu Thời Không, từ lúc bắt đầu tới lúc kết thúc, lại từ lúc kết thúc tới lúc bắt đầu.

Ầm ầm!

Một chiếc Cổ thuyền to lớn ầm ầm xông vào Cấm khu Thời Không thứ năm, tiến vào trong bóng tối hắc ám.

Nơi này là một mảnh hắc ám thuần túy, không có bất kỳ quang mang gì. Trong bóng tối, một đạo thanh âm vang lên, cười ha hả, nói:

- Tới rồi! Tới rồi! Phục Hy, ngươi có thể tránh thoát được mấy quan phía trước, nhưng cửa ải này, ngươi tuyệt không thể chạy trốn được nữa…

Trên Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên vang lên một đạo thanh âm:

- Ánh sáng!

Một cỗ quang mang nồng đậm bùng phát bốn phía, soạt một tiếng đã rọi sáng toàn bộ không gian Cấm khu Thời Không này, chỉ còn lại một đoàn hắc quang là không bị rọi sáng, hắc ám cũng không bị xua tan hoàn toàn.

Đó là một tôn Tiên Thiên Thần Ma, là một tôn Thần Ma do Đại đạo Hắc Ám thuần túy cấu thành. Không ngừng có hắc ám va chạm với Thần quang từ trên Thiên Dực Cổ Thuyền tuôn ra, liên tục không ngừng, ngươi tiến ta thối.

Quang mang trên Thiên Dực Cổ Thuyền dần dần không còn nồng đậm. Đạo quang mang vừa rồi là do cặp mắt của Tương Vương phóng xuất ra, hiện tại đã rọi sáng được hắc ám, không cần lại liều mạng đấu với Hắc Đế.

Hắc Đế nhìn rõ đám người trên Cổ thuyền, trong lòng không khỏi đại chấn, hắc ám toàn thân ba động nhấp nhô, hiển nhiên tâm tình cũng không chút bình tĩnh.

Một lúc sau, thanh âm của Hắc Đế có chút khàn khàn nói:

- Phục Hy, ngươi đã quá quan!

- Quá quan? Hắc Đế, ngươi cho rằng năm Cấm khu Thời Không mà ngươi bày ra là trạm kiểm soát hay sao?

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười nói:

- Lần này chúng ta tới đây không phải là quá quan hay không quá quan. Lần này chúng ta tới đây, là muốn giết chết Hắc Đế Bệ hạ! Nếu Hắc Đế Bệ hạ có thể chủ động tự sát, chúng ta ngược lại có thể vui vui vẻ vẻ, không cần phải động thủ!

Hắc Đế lâm vào trầm mặc, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: