Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2033: Tặc nhân che mặt (1)

Trong lòng Mục Tiên Thiên khẽ động, dẫn người rời khỏi thông đạo này, phóng tầm mắt nhìn lại. Chỉ thấy từng khỏa từng khỏa Tinh cầu vô cùng cổ lão phiêu đãng. Bọn họ quả thật đã tới Vũ trụ Cổ lão, hơn nữa còn là cách Thần Thành thứ chín không xa lắm.

- Thông đạo này thật kỳ diệu! Đã biến Thiên binh Thiên tướng của Trẫm thành một chi kỳ binh, chẳng biết tại sao lại bị bỏ hoang?

Mục Tiên Thiên không khỏi tán thán, nói:

- Đã có thông đạo này, cần gì đi Thông Thiên Tinh Lộ hoặc là Thiên Hoàng Đế Đạo nữa? Thông đạo này quả thật chính là địa phương mà binh gia tất phải tranh giành! Thái Phùng, ngươi hãy trấn thủ nơi này, nhất định phải bảo vệ thật tốt thông đạo này! Chư tướng, tấn công Thần Thành thứ chín cho Trẫm!

o0o

Tư Mệnh đóng quân trong Thần Thành thứ chín, đang lúc nghiêm phòng tử thủ Trận đài Truyền thống, đột nhiên nhìn thấy đại quân Thần Ma vô biên vô tận từ phía sau đánh tới, sắc mặt không khỏi đại biến, thất thanh nói:

- Đại quân Thiên Đình từ chỗ nào chui ra vậy?

Sắc mặt đám tướng lĩnh bọn Dạ Thiên Tử cũng kịch biến. Đại quân chủ lực Thiên Đình vậy mà thần không biết quỷ không hay chạy tới sau lưng bọn họ. Một chi quân đội khổng lồ như vậy, cộng thêm Chư Đế Thượng Cổ, căn bản không thể chính diện đối kháng.

Càng huống chi đại quân Thiên Đình là tập kích bất ngờ, bọn họ không hề phòng bị phía sau, nếu mạnh mẽ đón đỡ, tất nhiên là một con đường chết.

- Khởi động Trận đài Truyền tống, tiến vào Tử Vi!

Tư Mệnh quyết định thật nhanh, truyền lệnh xuống:

- Từ bỏ Thần Thành thứ chín!

Trận đài Truyền tống của Thần Thành thứ chín lập tức toàn diện thôi động. Từng chi từng chi quân đội không ngừng tiến nhập Trận đài Truyền tống. Nhưng Trận đài Truyền tống một lần nhiều nhất cũng chỉ có thể truyền tống mấy trăm vạn Thần Ma tiến vào Phục Tướng Quan, mà trong Phục Tướng Quan vẫn còn có thủ quân Thiên Đình trấn thủ. Đại quân Thần Ma vừa mới truyền tống qua sẽ lập tức rơi vào vòng vây, tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng.

Nhưng đây là hành động bất đắc dĩ. Nếu lưu lại tử thủ Thần Thành thứ chín, tất nhiên sẽ bị Mục Tiên Thiên một lưới bắt hết, toàn quân bị diệt. Giết tới Tử Vi thì còn một đường sinh lộ.


Từng chi từng chi đại quân ba ngàn Lục Đạo Giới không ngừng tiến vào Trận đài Truyền tống. Bọn họ chỉ kịp truyền đi hai thành binh lực, thì ba mươi sáu lộ đại quân Thiên Đình đã giết tới dưới thành.

Lúc này, đại quân Lục Đạo Giới bị truyền tống tới Phục Tướng Quan cũng lâm vào kịch chiến, tràng diện cực kỳ thảm liệt.

Tư Mệnh cắn răng, thôi động Lục Đạo Thiên Luân, quát lớn:

- Ta sẽ chống đỡ đại quân Thiên Đình, các ngươi đi trước đi!

Dứt lời, Lục Đạo Thiên Luân lập tức gào thét lao ra. Sau một khắc, đã từ trong đầu của Thống soái Phó Xa của Ngũ Xa Quân Thiên Đình cắt ra, cắt thân thể vị Đế Quân kia vỡ nát.

Đại quân Ngũ Xa Quân Thiên Đình lập tức thôi động Đại trận Thất Đạo Luân Hồi. Trận pháp còn chưa kịp vận chuyển, Lục Đạo Thiên Luân đã gào thét chuyển động, vô số bánh răng cắt đứt, huyết nhục bay loạn, biến thành bọt máu.

Giữa không trung tinh kỳ tung bay phất phới, từng chi từng chi đại quân từ hai cánh và trên dưới giết tới, đều tự vận chuyển Đại trận Thất Đạo Luân Hồi, đoàn đoàn bao vây Tư Mệnh vào bên trong.

Từng chi từng chi đại quân tấn công, lại bị một mình Tư Mệnh ngăn cản. Nàng Nữ Phục Hy này biến thành chân thân Phục Hy, con mắt mở ra nhật nguyệt, mi tâm mở ra Thần Nhãn thứ ba, khắp toàn thân vô số Long lân chiếu rọi, đuôi rắn tuần tra tới lui, di chuyển vô tung. Cho dù rất nhiều lộ đại quân đều tự tập kết mấy ngàn vạn Thần Ma, tập hợp lực lượng của Đại trận Thất Đạo Luân Hồi, nhưng cũng không thể ngăn cản nàng chút nào, ngược lại còn bị nàng chấn thương đánh chết vô số.

Nàng tinh thông công pháp của các đời Thiên Đế Phục Hy thị, thần thông vô lượng, lại là một vị Đại Đế, giết cho các lộ quân mã tơi bời hoa lá, đánh đâu thắng đó.

Nàng di chuyển mạnh mẽ như rồng như mãng, một mình giảo sát các quân. Chiến lực của Hoàng tộc Phục Hy thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn trên người nàng, không thua kém đám Đại Đế Thượng Cổ kia chút nào.

Đột nhiên, tiếng kèn đô đô vang lên, các lộ đại quân Thiên Đình giống như nước thủy triều thối lui. Chỉ còn lại từng lộ từng lộ đại quân bày bố tầng tầng Đại trận Thất Đạo Luân Hồi, vây khốn Tư Mệnh ở trung tâm, cũng không tiến công.

Tư Mệnh đình chỉ thôi động Lục Đạo Thiên Luân, một mình đứng trên kiện Thiên Luân thật lớn, từ xa nhìn về phía chiếc Đế liễn trong đại doanh trung quân, thanh âm thanh thúy dễ nghe, xa xa truyền đi:

- Mục Tiên Thiên, nếu ngươi đã tới rồi, sao lại không hiện thân gặp mặt?

- Khanh vốn là giai nhân, sao lại làm tặc?


Mục Tiên Thiên đi ra Đế liễn, Mẫu thể từ xa nhìn về phía Tư Mệnh, không khỏi tán thán một tiếng, nói:

- Tiểu cô nương thật xinh đẹp! Tư Mệnh, ngươi dấy binh tại Lục Đạo Giới, tự lập làm Đế, khởi sự tạo phản, lại không tự nhìn lại tộc ngươi chỉ còn lại có hai ba con a miêu a cẩu, cho dù ngươi tạo phản thành công, hai ba con a miêu a cẩu làm sao thống trị thiên hạ đây?

Nàng châm chọc nói:

- Bất quá, ngươi tạo phản, ngược lại cấp cho Trẫm cơ hội! Trẫm từ rất lâu đã muốn binh hạ Vũ trụ Cổ lão, nhưng tặc nhân phản cốt ngăn cản đường đi của Trẫm. Hiện tại, Trẫm rốt cuộc đã có thể binh lâm Vũ trụ Cổ lão, hoàn thành bá nghiệp vô thượng thống nhất vũ trụ càn khôn! Trẫm vốn nên ban cho ngươi một cái chết toàn thây, tiếc rằng…

Nàng khẽ mỉm cười:

- Phục Hy trời sinh chính là phản tặc, thiên lý bất dung! Dựa theo luật định, nhất định phải chết không có chỗ chôn! Người đâu, giết chết nàng!

Từng tôn từng tôn Đại Đế Thượng Cổ tóc bạc như cước từ phía sau Đế giá đi ra. Đám Đại trận Thất Đạo Luân Hồi tách ra một con đường, để cho đám Đại Đế lão niên này tiến vào trong vòng vây.

- Phục Hy…

Ánh mắt một vị Đại Đế lão niên mở ra, Thần quang trong mắt sáng ngời, tựa hồ trong cặp mắt nội tàng năng lượng vô lượng, có thể hủy thiên diệt địa.

- Năm xưa, lão phu đã từng giết chết vô số Phục Hy Thần Tộc, không ngờ vẫn còn sót lại dư nghiệt sống sót!

Vị Đại Đế lão niên kia cảm khái, nói:

- Đám gia hỏa này sao lại giống như một đám chuột bọ ruồi nhặng, giết thế nào cũng giết không hết, giết không dứt được đây?

Trên mặt Tư Mệnh mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Chư Đế Thượng Cổ sóng vai với ta, đánh một trận với Chư Thần Vương, hào khí vô song, không biết lúc đó đạo huynh đang ở đâu?

Vị Đại Đế lão niên kia lạnh nhạt nói:

- Sao ta lại phải liên thủ với bọn họ đối phó Chư Thần Vương? Thiên Đế Bệ hạ hiện tại anh minh thần võ, bản thân lại là Tiên Thiên Thần Ma, sao ta lại phải tạo phản Chư Thần Vương, sao lại phải chủ động chịu chết? Ta ngu ngốc như vậy sao?

Tư Mệnh mỉm cười, nói:

- Thần Vương xem ngươi là gà chó, là gia súc, mà ngươi không cho là nhục, ngược lại cho là vinh, tự cho là thông minh, cam nguyện làm gia súc, cho rằng những đạo hữu chủ động hiến thân là ngu xuẩn. Ta thật không biết ngươi có mặt mũi nào để sống trên thế gian cho tới bây giờ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chính mình sẽ không bị xem như là gia súc ăn tươi sao?