Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2003: Đạo Giới chi môn

- Báo thù?

Ánh mắt Hỗn Độn Đế lay động, nói:

- Đạo hữu tới từ Hỗn Độn, có biết một số chuyện của tương lai?

Thân ảnh đó cười ha ha:

- Tương lai bất định, những điều ta biết chưa chắc sẽ xảy ra, hà tất phải cưỡng cầu? Đạo huynh, ngươi cũng xuất thân Hỗn Độn, phải biết điều này mới phải.

Hỗn Độn Đế gật đầu:

- Tuy là nói vậy nhưng ngươi trở về rồi, ta muốn biết ngươi đã thấy được những gì ở tương lai.

- Kiếp số sắp tới, đạo huynh vẫn là đừng cố tìm hiểu. Kiếp số này có thể sẽ loại bỏ một số bệnh tật ngoan cố của quá khứ, cũng có thể long trời lở đất thay đổi cục diện. Mọi việc, tới lúc đó rồi nói!

Thân ảnh đó được bao quanh bởi ánh sáng, tướng mạo lại được che khuất, nói:

- Phù Tang Thần Thụ có một cành rơi vào tay ngươi, đạo huynh hãy trả lại cho ta.

Hỗn Độn Đế trầm ngâm một lúc, gật đầu:

- Nên trả lại ngươi.

Vũ trụ cổ, Vị Tế thần thành, Hỗn Độn Vũ dùng nhánh Phù Tang trấn thủ thần thành, đột nhiên nhánh Phù Tang bay vút lên trời, ánh sáng chói lòa, bao lấy nhánh Phù Tang bay mất.

Hỗn Độn Vũ kinh ngạc, ngẩng lên thì nhánh Phù Tang đã không thấy đâu nữa.

- Lão tổ tông triệu hồi cành Phù Tang vào lúc này để làm gì?

Cành Phù Tang lao đi, không biết bao lâu sau tới thần thành thứ chín, xuyên qua truyền tống trận rồi lao vào Phục Tương Quan, đi qua Tử Vi Đế Tinh và Thiên Đình, tiến thẳng tới lãnh địa Hỗn Độn thị.

Bên ngoài lãnh địa Hỗn Độn thị, Phù Tang Thần Thụ tỏa sáng, đột nhiên cành Phù Tang bay tới, trở lại làm một cành trên cây.

- Đạo huynh yên tâm, ta dùng xong sẽ trả lại.

Thân ảnh trong quầng sáng cất Phù Tang Thần Thụ đi, biến thành một đạo lưu quang và bay đi.

Hỗn Độn Đế nhìn hắn rời đi, lắc đầu nói:

- Thay đổi lớn sắp xảy ra, hắn lại trở về từ Hỗn Độn. Cục thế sắp rối ren rồi. Không biết sau này ta còn trở lại Hỗn Độn được không? Liệu sau này Hỗn Độn có còn trong lành cho ta bơi lội thoải mái trong đó…

Thân ảnh mà Hỗn Độn biến thành càng ngày càng bay lên cao, Hắc Đế Cung bên ngòi Tử Vi lúc này, bóng đêm vô tận bao trùm, trong bóng đem một vị cường giả cổ xưa đang nhìn xuống Thiên Đình.

- Sắp trưởng thành rồi, sắp trưởng thành rồi…

Vị đó nhìn Mục Tiên Thiên đang xử lý chính vụ tại Thiên Đình, lẩm bẩm:

- Con cá của ta đã lớn rồi, thoát khỏi cấn thân quá khứ, vẫn rơi vào người ngươi… Ai?

Hắc Đế đột nhiên tim rung mạnh, vội thu ánh mắt nhìn ra ngoài, một tia sáng bắn qua Hắc Đế Cung của hắn, đi thẳng về hướng Đạo Giới!

Hắc Đế trợn mắt, sự chấn kinh trong lòng khó lòng lặng xuống, tuy hắn tự thấy mình là kẻ mạnh nhất thế gian hiện nay, nhưng cũng không thể vào Đạo Giới. Giờ hắn chỉ có thể đặt cung điện của mình ở đây, ở gần Đạo Giới để hấp thụ năng lượng.


Nhưng tia sáng kia lại chạy thẳng tới Đạo Giới, rõ ràng là tu vi thực lực hơn hắn!

- Lại có kẻ còn cường hãn hơn ta? Không phải Đại Tư Mệnh, cũng không phải Bạch Đế!

Hắc Đế trong đầu như phát nổ, thấy tia sáng đó sắp bay vào Đạo Giới, cánh cửa khổng lồ của Đạo Giới từ từ mở ra, có vẻ rất hư ảo, không giống như thế giới chân thực, nhưng khí tức bên trong tỏa ra khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, dường như lúc nào cũng ở trong trạng thái ngộ đạo!

Đạo Giới chỉ tỏa ra một chút khí tức đã khiến Hắc Đế cảm thấy lợi ích vô vàn.

Cánh cửa Đạo Giới mở ra thì càng là sự kiện chưa từng có, trong một khoảnh khắc, Hắc Đế đầy sự khao khát Đạo Giới, chỉ hận không thể lao vào!

Nhưng tia sáng kia tới trước cánh cửa Đạo Giới tuy tốc độ không giảm nhưng vẫn cách Đạo Giới một khoảng như vậy, bay thế nào cũng không thể vào được bên trong.

- Đạo huynh!

Hắc Đế ánh mắt lay động, nói lớn:

- Tuy cửa mở nhưng không phải cảnh giới Đạo Thần thì không thể vào được đâu. Nếu đạo huynh cứ cố tình thì chỉ e mất công thôi!

Từ trong tia sáng vọng ra tiếng gầm lớn, tốc độ bỗng tăng vọt, gần hơn cánh cửa Đạo Giới một chút.

Hắc Đế sắc mặt đại biến:

- Lẽ nào hắn thật sự có thể vào trong Đạo Giới?

Đúng lúc này, ánh sáng trong Đạo Giới lay động, thấp thoáng hiện lên cảnh tượng kỳ diệu, có lẽ là đại đạo trong Đạo Giới, hình thái giống như một cây tử trúc, soạt một tiếng giáng xuống.

Thân ảnh trong tia sáng kia thiên biến vạn hóa, thần thông vô lượng, đấu với cây tử trúc mấy chục chiêu. Ngay cả Hắc Đế cũng phải tán thưởng. Đột nhiên thân ảnh trong tia sáng bị cây tử trúc đánh bay ra ngoài.

- Đây chính là thời cơ hiếm có để ra tay! Hắn bị bảo vật của Hậu Thổ nương nương đánh trúng, chắc chắn sẽ bị trọng thương, nếu đoạt được tu vi khí vận của hắn thì chắc chắn ta sẽ giảm bớt được trở ngại trên đường trở thành Đạo Thần!

Hắc Đế đang định đánh lén đoạt khí vận của kẻ kia thì đột nhiên thấy thân ảnh đó bay vút lên trời, tiếp tục lao về cánh cửa Đạo Giới, tế lên Phù Tang Thần Thụ nhằm cây tử trúc đánh tới.

- Cường hãn tới vậy sao?

Hắc Đế kinh ngạc, vội vàng kìm nén sự kích động ra tay.

Trong cánh cửa Đạo Giới lại hiện lên một thứ nữa, Hắc Đế nhìn thấy không khỏi sững sờ, trốn vào cung điện như chuột thấy mèo, không dám lộ diện.

Từ trong cánh cửa Đạo Giới bay ra một bông hoa sen, tầng tầng lớp lớp cánh hoa mở ra, chụp xuống Phù Tang Thần Thụ.

Phù Tang Thần Thụ vô cùng to lớn, nhưng cũng bị bông hoa sen đè cong xuống, rồi cây tử trúc cũng trấn áp khiến Phù Tang Thần Thụ phải chịu áp lực càng lớn hơn.

Thân ảnh trong tia sáng kia chống lại lưỡng đại linh căn, lập tức không chịu nổi. Rồi một chiếc trống từ trong cánh cửa Đạo Giới bay ra, tùng một tiếng, thân ảnh trong tia sáng hự một tiếng, không chống lại được nữa, bị đè rơi xuống, không biết bay tới nơinào!

Cánh cửa Đạo Giới đóng lại, các loại dị tượng biến mất.

Đạo Giới cũng biến mất..

- Rốt cuộc là kẻ nào lại có thể chống lại uy năng của lưỡng đại linh căn?

Hắc Đế thấy bông hoa sen và cây tử trúc trở lại Đạo Gới, lúc này mới thò đầu ra nhìn xuống. Thấy thân ảnh kia bị đánh bay thành một đường thông đạo, xung quanh là vô số vết máu sót lại, trong lòng đầy kinh hãi.

- Vũ khí của hai vị Đạo Thần hợp lực công kích mà hắn vẫn sống được. Rốt cuộc kẻ nào có thể cường hãn tới mức đó?


Hắc Đế vội ra thu thập một chút máu tươi, quan sát nó, đột nhiên sắc mặt biến đổi, biến thành hắc quang đi theo dấu máu.

- Loại Tiên Thiên thần huyết này cho ta cảm giác quen thuộc…. Ta muốn biết xem ngươi rốt cuộc là ai!

Hắc Đế vừa đi thì đột nhiên một đạo bạch quang xuất hiện rồi đi theo Hắc Đế.

- Hạ giới lại xuất hiện cường giả cỡ này, đúng là đáng sợ! Hắn chắc chắn là Thái Cổ Thần Vương, không biết là vị đạo hữu nào, có lẽ tìm hắn cùng đối phó Đại Tư Mệnh!

Bên ngoài thánh địa Hỗn Độn thị, đột nhiên Phù Tang Thần Thụ bao quanh bởi hỏa diệm rơi xuống, đi qua thánh địa Hỗn Độn thị. Sắp lao xuống lãnh địa thì một cành Phù Tang bay ra, đáp xuống thánh địa.

Hỗn Độn Đế giơ tay, nhấc cành Phù Tang đó lên, rồi búng một cái, cành Phù Tang phá không bay thẳng tới vũ trụ cổ.

Hỗn Độn Khí tụ trong mắt Hỗn Độn Đế, hắn nheo mắt nhìn, thấy Phù Tang Thần Thụ đang rơi bỗng dừng lại, rồi bay vút lên trời, vào trong Hư Không Giới.

- Đúng là kẻ không chịu yên ổn…

Hỗn Độn Đế lắc đầu.

Hư Không Giới vô tận bị sự xuất hiện của người kia gây náo động, thiên mộ thân của Thiên ngay lập tức cảm nhận được dị thường, vội ra xem, chưa thấy được gì thì đã bị chấn động tới thổ huyết, toàn thân cứng đờ như thi thể đứng tại chỗ không động đậy nội, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Sâu trong Hư Không Giới, hai mươi tư vị Thánh Đế cùng lúc mở mắt, chuẩn bị tỉnh lại, nhưng lúc này tiếng nói của Đại Tại từ hư không vọng lại:

- Chư vị đạo hữu, không cần phải tỉnh lại, hắn không hề có ác ý.

Khí tức khủng khiếp của hai mươi tư vị Thánh Đế dần bình ổn, vẫn ở trong trạng thái ngủ vùi, duy trì sự hoạt động của Hư Không Giới.

- Vị đạo hữu đây.

Linh hồn Đại Toại từ từ mở mắt, Hư Không Giới lập tức bị ánh mắt hắn chiếu rọi sáng lòa, tiếng nói vang vọng trong hư không:

- Ngươi vào Hư Không Giới có chuyện gì?

- Ngươi không nhận ra ta nữa sao?

Trong tia sáng, một thân ảnh không ngừng dao động, gần như nằm giữa hỗn độn và chân thực.

Đại Toại kinh ngạc, quan sát kỹ một lúc rồi nói:

- Ta đã tạo một khiếu cho ngươi, nhưng không ngờ thì ra là ngươi. Đúng là một lần khắc cũng có định số! Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?

- Tới mời Đại Toại phá vỡ hư không!

Đại Toại sắc mặt biến đổi:

- Ngươi làm việc quá bá đạo, không để lại đường lui! Hư Không Giới không thể phá hủy được, nếu không linh hồn không có chỗ nương tựa.

- Nhưng ngươi và hai mươi tư Thánh Đế còn duy trì được bao lâu nữa?

Thân ảnh kia hỏi.

- Ngươi đi đi, đừng có quấy nhiễu giấc mơ của ta.

Thương Cốc thánh địa.

Chung Nhạc và Kim Ô Thần Đế thấp thỏm bất an, tuy Chung Nhạc nói với Kim Ô Thần Đế là Hỗn Độn xuất thế chưa chắc là chuyện xấu nhưng kẻ họ thả ra thực sự quá khủng bố, hậu quả khó dự liệu.

Hắn ta là một đại đế, bị trấn áp trong Hỗn Độn, đồng hóa thành sinh vật Hỗn Độn, ngay cả Hỗn Độn cũng không thể giết hẳn hắn, sau khi có thất khiếu hắn vẫn trở về bản ngã.

Rốt cuộc kẻ nào lại bị trấn áp trong Hỗn Độn?

Sự xuất hiện của hắn sẽ đem tới biến số gì?

Hơn nữa Phù Tang Thần Thụ vẫn luôn ở Thương Cốc, Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế đều không thể lấy cây linh căn này đi. Nhưng Hỗn Độn này vừa xuất thế thì cướp đi luôn, lấy đi quá dễ rồi thì phải?

- Lẽ nào hắn và Phù Tang Thần Thụ có mối liên hệ gì? Còn nữa, hắn nói có liên quan với ta là ý gì?

Chung Nhạc nghĩ mãi không hiểu, trong lòng có chút ngại với Kim Ô Thần Đế. Phù Tang Thần Thụ là trọng bảo của Thương Cốc thánh địa, trấn áp khí vận Kim Ô Thần Đế, để Kim Ô Thần Đế có thể ngang ngửa với Tiên Thiên Thần Đế. Giờ lại vì Chung Nhạc mở hai khiếu cho Hỗn Độn mà xuất thế, đoạt mất Phù Tang Thần Thụ, vì thế hắn rất áy náy.

Kim Ô Thần Đế nhận ra điều đó, biết hắn nghĩ gì, nói:

- Đừng bận tâm, ngươi cũng không ngờ được chuyện này xảy ra. Cây Phù Tang Thần Thụ đó còn gọi là Toại Thụ, Phù Mộc, là của Đại Toại để lại. Trước Đại Toại thì chủ nhân Phù Tang Thần Thụ là Đại Nhật Thần Vương. Trước Đại Nhật Thần Vương thì nó là thiên địa linh căn vô chủ. Kim Ô thị ta chỉ là dựng địa điểm trên đó, thực ra Phù Tang Thần Thụ không liên quan lắm tới Kim Ô thị ta. Cây thần thụ này ở lại Kim Ô thị cũng sẽ gặp họa, giờ bị Hỗn Độn đoạt đi chưa chắc đã là chuyện xấu.