Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1730: Tiên Thiên Huyền Tẫn (1)

Chung Nhạc nghĩ tới chuyện Nguyên Nha Thần Vương khẳng định cất giấu rất nhiều bảo bối sáng lấp lánh, ánh mắt cũng bắt đầu sáng lấp lánh, nhưng trong lòng lại có chút ảo não. Lần trước lẻn vào Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn, cơ hội tốt như vậy, không ngờ không thể tìm được bảo khố, chỉ cướp được đóa Thánh dược này mà thôi, thật là đáng tiếc!

- Đã có được đóa Thánh dược này, ta sẽ có thể tìm được càng nhiều bảo bối hơn!

Đột nhiên, có Thần tướng vào bẩm báo, nói:

- Quân Vương, Bệ hạ đã tới!

- Mục Tiên Thiên đã tới?

Tinh thần Chung Nhạc đại chấn:

- Trận Đế chiến mong đợi đã lâu rốt cuộc đã tới rồi!

o0o

- Dịch Quân! Tử Quân! Các huynh đệ tỷ muội!

Trong đại doanh Phá Thiên Quan, Mục Tiên Thiên ngồi trên chủ vị, Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương một trái một phải bồi tiếp. Phía dưới chính là đám tướng lĩnh các quân bọn Thái Phùng, Lung Chất… tụ tập cùng một chỗ.

- Lần này có thể đạt được thắng lợi lớn như vậy, toàn bộ là dựa vào các vị!

Mục Tiên Thiên đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống trên người Chung Nhạc, vuốt càm nói:

- Dịch Quân chính là công cao hàng đầu! Trẫm cũng không phải hạng người bạc tình bạc nghĩa, công lao của chư quân, Trẫm ghi nhớ rõ ràng trong lòng. Tương lai Trẫm đăng lâm đại bảo, luận công ban thưởng, chư quân đều là chư hầu, chia sẻ lãnh địa của Trẫm!

Chư tướng nhao nhao cảm tạ.

Tử Quang Quân Vương ho khan một tiếng, nhẹ giọng nhắc nhở:


- Bệ hạ, chỉ vẻn vẹn đánh hạ Thiên Đình, chiến thắng Đế Minh, bất quá cũng chỉ là thắng phân nửa trận tranh đoạt Đế vị mà thôi. Ngoại trừ Đế Minh ra, còn có Chư Đế bọn Thanh Hà, Kim Thiên, Trường Sinh, Ương Tôn và Dương Hầu nữa!

Mục Tiên Thiên cười hắc hắc, nói:

- Bọn họ chỉ là một đám ô hợp mà thôi, khó có thể tranh chấp được với ta, Tử Quân không cần để ở trong lòng. Ta chiếm cứ Thiên Đình, chính là chiếm cứ thiên địa chính thống, Chư Đế còn lại đều là tà nịnh, không theo liền sẽ tan thành mây khói!

Tử Quang Quân Vương khẽ nhíu mày. Khẩu khí Mục Tiên Thiên quá lớn, khinh thường Chư Đế thiên hạ, khiến cho hắn có chút bất an. Mục Tiên Thiên đột nhiên nghiêng người hỏi:

- Tử Quân, ta chiến thắng Đế Minh, chính là thời điểm quang vinh leo lên đại bảo bắt đầu thống trị thiên hạ. Tử Quân học thức uyên bác, cho rằng Đế hiệu của ta nên đặt là gì?

Tử Quang Quân Vương nói:

- Nếu Bệ hạ xưng Đế, tất nhiên sẽ bị Chư Đế bọn Thanh Hà, Dương Hầu cùng nhau tấn công. Theo như ta thấy, không bằng tạm hoãn xưng Đế, tiếp tục tích lũy lực lượng, từ từ đồ diệt, chậm rãi nhất nhất diệt trừ Chư Đế. Bệ hạ, mặc dù chúng ta công phá Thiên Đình, cũng không cần nhập trú Thiên Đình. Thiên Đình này, kẻ nào thích tranh, cứ việc tranh, chúng ta không cần!

Mục Tiên Thiên có chút không vui, nhìn về phía Chung Nhạc, hỏi:

- Dịch Quân cho rằng Đế hiệu của ta nên đặt là gì?

Chung Nhạc trầm ngâm một lát, nói:

- Bệ hạ chính là Tiên Thiên sinh ra, là Tiên Thiên Thần Ma do thiên địa sinh ra, vừa sinh ra liền đã nhất định là thiên địa chính thống, tương lai sẽ thống trị hoàn vũ càn khôn, chưởng khống Thần Ma các tộc. Họ tên Bệ hạ lại có hai chữ Tiên Thiên, cho nên thần cho rằng nên xưng là Tiên Thiên Đại Đế!

- Không được!

Tử Quang Quân Vương đứng bật dậy, nói:

- Tiên Thiên Đế có thể, nhưng Tiên Thiên Đại Đế lại không được! Bệ hạ, từ xưa tới nay, có thể xưng Đại chính là lác đác không bao nhiêu. Chỉ có Đại Tư Mệnh và Đại Toại mà thôi. Cho dù là Phục Mân Đạo Tôn tiền triều cũng không dám ở trong Đế hiệu của chính mình đặt vào chữ Đại! Chữ Đại này không tầm thường! Nếu thực lực không đủ, công đức thiếu hụt, ngược lại sẽ khiến cho Bệ hạ gặp tai gặp kiếp!


Mục Tiên Thiên lại càng không vui, lạnh nhạt nói:

- Tử Quang, ngươi cảm thấy ta không kham nổi chữ Đại này sao?

Tử Quang Quân Vương không kiêu căng không xiểm nịnh, trầm giọng nói:

- Đại giả, trên đầu không có Thiên! Công dựng chư thiên xã tắc là công lao cái thế, ngay cả Thiên cũng phải thấp hơn hắn một đầu, không lấn át được hắn! Ngoại trừ Đại Tư Mệnh và Đại Toại ra, ai có thể đảm đương loại danh tiếng này? Cho dù Bệ hạ đăng lâm Đế vị, không có vĩ nghiệp kinh thiên, không có công đức cái thế, không có công đức có thể sánh ngang với Đại Tư Mệnh, Đại Toại, lại dùng chữ Đại, ắt sẽ bị trời ghen tỵ! Thần cũng là suy nghĩ vì Bệ hạ, suy nghĩ vì giang sơn của Bệ hạ mà thôi!

Mục Tiên Thiên không khỏi nổi giận, quát lên:

- Nói năng bậy bạ! Ta làm sao không đảm đương nổi chữ Đại? Đại Tư Mệnh có thể bình định Thần Ma đại loạn không? Đại Toại có thể bình định Thần Ma tranh đấu không? Ta có thể! Chuyện bọn họ làm không được, ta có thể làm được, còn không đảm đương nổi sao?

- Đại Tư Mệnh chính là đệ nhất sinh mệnh trong vũ trụ, khởi nguyên của toàn bộ sinh mệnh. Hắn san bằng loạn lạc của Thời đại Hắc Ám, thống trị vũ trụ không biết bao nhiêu ức năm, lại xây dựng Tử Vi, công đức vô lượng. Đại Toại mở ra hệ thống tu luyện Đồ đằng, định ra Ngũ Đạo Luân Hồi, khiến cho sinh linh Hậu Thiên cũng có thể tu luyện, cũng có thể thành tựu Thần Ma, lại mở ra Hư Không Giới, phúc trạch muôn đời, công đức vô lượng. Cho nên bọn họ có thể đảm đương chữ Đại!

Thanh âm Tử Quang Quân Vương càng lúc càng cao:

- Nếu Bệ hạ có thể san bằng được đại loạn Thần Ma, ngược lại cũng có thể đảm đương chữ Đại, nhưng hiện tại còn chưa làm được, liền không đảm đương nổi, không nên dùng chữ Đại này! Nếu cưỡng ép dùng, chính là khiến cho chính mình giảm phúc giảm thọ!

Chư tướng nhất thời đều rợn cả tóc gáy. Mạnh mẽ phản đối Mục Tiên Thiên như vậy, Tử Quang Quân Vương còn muốn sống sót nữa sao?

Mục Tiên Thiên giận dữ, đưa tay chỉ thẳng về phía Tử Quang, bị chọc tức tới mức nói không ra lời. Khương Y Kỳ kinh hồn bạt vía, vội vàng kéo kéo Chung Nhạc, thấp giọng nói:

- Dịch Quân, mau nói mấy câu nói tốt a!

Chung Nhạc đột nhiên đứng dậy, quát lớn:

- Chọc giận Bệ hạ, khi quân phạm thượng, chính là tử tội! Người đâu! Mau lôi Tử Quang tiểu nhi ra ngoài chém chết!

Sắc mặt Khương Y Kỳ vàng như đất, Mục Tiên Thiên vội vàng giơ tay lên cản lại, mỉm cười nói:

- Dịch Quân không cần lửa cháy đổ thêm dầu! Lời nói của Tử Quân mặc dù không dễ nghe, nhưng cũng không tới mức lôi ra chém. Đao phủ thủ đi xuống! Đi xuống!

Tử Quang liếc nhìn Chung Nhạc một cái, trong lòng ngược lại có vài phần cảm kích. Mục Tiên Thiên lo lắng Chung Nhạc một nhà độc đại, sẽ khiến cho hắn mất dần quyền lực, cho nên muốn lưu Tử Quang lại để chế trụ Chung Nhạc. Chung Nhạc chủ động đòi chém Tử Quang, Mục Tiên Thiên ngược lại sẽ chủ động che chở hắn. Người khác nhìn cứ tưởng rằng Chung Nhạc thật sự muốn giết Tử Quang, nhưng thật ra Chung Nhạc chính là đang cứu hắn. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Dịch Quân Vương mặc dù bụng dạ khó lường, nhưng cũng coi như có ân với ta. Mà thôi! Tương lai thời điểm ta diệt trừ hắn, lưu cho hắn một con đường sống là được!

Mục Tiên Thiên khoát tay nói: